Sự việc thú cưng thay đổi tính tình ở khu dân cư Hướng Dương quả thực rất kỳ lạ, dựa trên kinh nghiệm trước kia, Hạ Cát lo lắng rằng việc này cũng có liên quan đến ác linh hoặc yêu quái gì đó. Vì vậy trước khi lên đường, cậu chạy sang Kỳ trân dị thú xin ý kiến Hồ Thiên.
“Ông chủ Hồ, anh xem mô tả của bọn họ này, anh thấy thế nào?” Hạ Cát mở topic Trăm chuyện của thú cưng cho Hồ Thiên xem qua.
Hồ Thiên đọc phần bình luận, nhíu mày: “Cậu đến tìm tôi là thấy việc này có liên quan đến yêu quái à?”
“Chủ yếu là tôi và anh Long chưa từng gặp trường hợp nào như vậy. Lúc ấy đã thấy rất kỳ lạ rồi, cảm thấy khó giải thích bằng lý do thông thường.” Hạ Cát ngẫm lại rồi nói.
Hồ Thiên nhìn chằm chằm bình luận, do dự đáp: “Dựa theo miêu tả của cư dân mạng thì đúng là quá kỳ lạ, không ngoại trừ khả năng nguyên nhân là yêu quái. Nhưng chính bản thân tôi cũng không quá nắm rõ về phương diện này, nhưng tôi biết một người, để tôi hỏi qua anh ấy thử xem sao.”
“Được rồi, vậy lại phiền ông chủ Hồ vậy.” Hạ Cát nói lời cảm ơn.
.....
Sau khi tham khảo ý kiến của Hồ Thiên không có kết quả, Hạ Cát và Long Uý quyết định dựa theo kế hoạch đã đặt ra trước đó, đến khu dân cư Hướng Dương. Trước khi lên đường, vì lý do an toàn, Hạ Cát đã nhờ Cua Kim Cương.
Cậu nhìn nhóc cua bé xíu toả ra ánh sáng lấp lánh trên bàn, hỏi: “Giải Giải, nhờ con che chở cho ba và anh Long nhé.”
Cua Kim Cương gật đầu, vui vẻ giơ cao đôi càng bé xinh của mình:
“(*^▽^*)ノ”
Hạ Cát nhìn lớp vỏ trên lưng Cua Kim Cương sáng lên, sau đó cơ thể cảm nhận một làn gió nhẹ lướt qua. Cậu cúi đầu nhìn cánh tay lộ ra ngoài của mình, không thấy có gì khác biệt cả, thậm chí còn không có cảm giác chiếc khiên đang tồn tại. Cậu đá bàn một cái, không thấy đau như dự liệu, chiếc khiên vô hình này phải nói là quá hoàn hảo.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó, lại thêm hiệu quả của khiên có thể kéo dài đến mười hai giờ đồng hồ, đủ cho Hạ Cát và Long Uý tìm hiểu và làm việc.
Chuẩn bị xong xuôi mọi việc, Hạ Cát và Long Uý lên xe đến khu dân cư Hướng Dương, thời gian ước định của hai bên là chạng vạng tối. Lúc đến khu dân cư, hai người tìm hộ gia đình đã lên bài viết sớm nhất.
“Cảm ơn, cảm ơn, phiền các anh phải tới đây một chuyến rồi.” Người lên bài sớm nhất nghe Hạ Cát sẽ tới xem tình hình, nhiệt tình mở rộng cửa đón hai người vào: “Nói thật, tôi không nghĩ các anh sẽ đến đâu, dù sao tôi cũng chỉ xin giúp đỡ trên mạng mà thôi.”
Hạ Cát cười: “Dù sao cũng cùng một khu, chúng tôi cách cũng không quá xa.”
Hạ Cát và Long Uý kiểm tra thú cưng của người nọ, là một em chó đã hơn mười tuổi rồi, tính tình rất dịu dàng ngoan ngoãn. Ngoại trừ việc thói quen ăn uống không hợp với độ tuổi thì không có việc gì quá kỳ lạ.
“Bây giờ không nhìn ra cái gì, nhưng đến trời tối lại trở nên hung dữ, người mới đến gần thôi đã cáu gắt sủa nhặng cả lên, thậm chí còn cắn người, mọi người cực kỳ sợ hãi. Tôi thấy trên mạng có người nói động vật có khả năng nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ, các anh bảo tôi có nên mời pháp sư tới làm phép không?”
Sau khi Long Uý kiểm tra cho nó xong, hỏi: “Xin hỏi chó nhà anh trước đó có từng mắc bệnh nào không?”
Chủ nhân đáp: “Có, xuân vừa rồi tôi còn tưởng nó bỏ tôi mà đi, thôi thì cũng coi như tuổi thọ của nó đã tận, tôi còn khóc mất mấy ngày, không ngờ kỳ tích lại xuất hiện. Nhưng cũng từ đó, cứ đến trời tối là nó lại thay đổi tính tình.”
Long Uý và Hạ Cát liếc nhau, tình huống này giống y chang trường hợp nhà chủ nhiệm Tần.
Chủ nhân của nó thở dài: “Nói thật, tôi hiện tại cũng hết cách rồi, nó cắn nhiều thành bóng ma tâm lý luôn rồi. Nhưng tôi nuôi nó nhiều năm như vậy, không nỡ lòng nào ném nó đi được. Nói không dễ nghe, hiện tại tôi chỉ ngóng trông nó mau chết già, coi như giải thoát cho hai bên.”
....
Sau đó Hạ Cát và Long Uý cũng viếng thăm một số người đăng bài, phát hiện tình huống của mọi người rất giống nhau, đều bị thú cưng thay đổi tính cách mà dày vò đến khổ không thể tả. Long Uý có trực giác chỉ cần trời vừa tối, những thú cưng này hẳn sẽ bắt đầu xảy ra chuyện, nhận được sự đồng ý của các vị chủ nhân, hai người bèn nhấc lồng thú cưng tới vườn hoa trong khu dân cư.
Hai người tìm một nơi hẻo lánh trong vườn hoa, nhìn hoàng hôn buông xuống, cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn.
“Anh Long, một lát nữa không có đại yêu nào tới chứ?” Trời đã tối đen như mực, Hạ Cát không khỏi sợ hãi trong lòng.
Long Uý dặn dò: “Nếu có biến thì cậu nhớ trốn xa xa ra nhé.”
Hai người yên lặng nhìn chằm chằm mấy thú cưng bên trong lòng, quả nhiên, chỉ trong vài giây có một chú chó bắt đầu có những hành vi kỳ lạ.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, chú chó này còn ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trong lồng, trời vừa tối nó lại như lấy lại được tinh thần, bực bội đứng dậy đi quanh lồng. Sau đó nó lao vào cắn xé lồng thú cưng, nước bọt dính khắp nơi.
“Anh Long, con chó này....” Hạ Cát thấy sợ hãi.
“Suỵt!” Long Uý ra hiệu cho cậu, sau đó rón rén đi về phía chiếc lồng.
Thời điểm Long Uý đến gần chiếc lồng, chú chó đã nhạy bén nhận ra, hung hăng sủa Long Uý. Hắn nhướn mày, đáy mắt hiện chút vàng kim, sau đó khí tràng Thần Thú đột nhiên áp đảo vạn vật.
Hạ Cát đứng phía sau thấy rất rõ ràng, đáy mắt chú chó này cũng có màu vàng loé lên, sau đó chú chó vẫn luôn bực bội và mất kiên nhẫn đột nhiên gục xuống.
“Anh Long, có gì ở bên kia kìa!” Hạ Cát hô một tiếng.
Long Uý vừa quay đầu lại đã phát thấy chú chó vốn đang yên lặng nằm trong chuồng, đột nhiên trở nên hung bạo, giống như bị thứ gì đó ám vào. Long Uý giơ tay về phía nó, vừa chạm vào nó đã ngã xuống. Lúc này hắn cũng đã phát hiện ra ánh sáng vàng loé lên trong mắt nó.
“Nó đang chạy trốn!” Hạ Cát hét lên, cậu ngờ rằng ánh sáng vàng kim ấy chính là mấu chốt của vấn đề.
Chỉ trong nháy mắt, Long Uý đã biến về nguyên hình, gầm một tiếng về phía lồng nuôi. Thú cưng bình thường chịu sự trấn áp từ Thần Thú đã hôn mê bất tỉnh từ lâu, chỉ có con ký sinh kia thấy không chỗ nào để trốn mới chịu hiện nguyên hình.
Hạ Cát không thấy rõ nó là loại yêu quái nào, chỉ kịp nhìn thấy có một bóng đen nhìn rất kinh khủng lao nhanh ra ngoài, Long Uý đuổi theo ngay lập tức.
Đúng lúc Hạ Cát đang do dự có nên đuổi theo hay không thì có một tròn tròn gì đó bay từ trên trời xuống, rơi đúng theo hình vòng cung bay về phía Hạ Cát. Cậu vô thức giơ tay tiếp nhận.
“Cái gì đây?” Ở một góc vườn hoa tối lờ mờ, Hạ Cát đứng dưới ánh đèn đường nhìn vật trong tay mình.
Đó là một quả bóng nhỏ, to bằng lòng bàn tay, lúc cậu còn đang thắc mắc thì quả bóng này đột ngột xoay người khiến cậu giật nảy mình, suýt nữa đã ném nó đi.
Không ngờ trái bóng này còn có cả mắt mũi, nó đột nhiên quay người lại, đùng đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn chằm chằm Hạ Cát.
Hạ Cát sững sờ, không nghĩ đến con yêu quái này lại có vẻ ngoài đáng yêu thế. Cậu còn đang định hỏi nó là thứ gì, không ngờ cục lông vốn có vẻ ngoài dễ thương này lại mở to cái mồm đỏ au cùng với hàm răng sắc nhọn, lao vào cắn tay Hạ Cát.
“Á á á á! Cái quỷ gì thế!!!!” Hạ Cát sợ hãi nhảy dựng lên tại chỗ, cậu đang định gọi Long Uý, một cái bóng từ đằng sau nhanh chóng bắt được cục lông trong tay cậu.
“Cẩn thận, thứ này mới là bản thể của nó.” Giọng nói dịu dàng, dễ nghe vang lên sau lưng.
Hạ Cát còn chưa kịp tỉnh hồn, cậu xoay người nhìn người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm đang đứng dưới ánh đèn đường. Tay trái anh ta còn cầm cặp công văn, tay phải nắm chắc con yêu quái lông đen kia. Hắn có mái tóc màu nâu nhạt, khuôn mặt trắng trẻo, dưới ánh sáng lộ rõ đường nét mềm mại.
Người đàn ông đặt cặp xuống, lấy từ túi trong ra một chiếc ví nhỏ thêu hoa, đặt yêu quái lông đen kia vào. Hạ Cát đang chuẩn bị lên tiếng, chợt thấy trên cặp anh ta có một thứ rất quen thuộc.
“Cậu có sao không?” Người đàn ông cất chiếc ví, tiến lên hai bước lo lắng nắm tay Hạ Cát hỏi han.
“À, tôi không sao.” Hạ Cát lui lui về sau, cậu không quen để người lạ chạm vào mình.
Người đàn ông nhìn cánh tay Hạ Cát chằm chằm, ánh mắt khó hiểu: “Bị cắn thế mà không có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ.... cậu không phải người thường?” Anh ta ngẩng phắt đầu lên nhìn mặt cậu.
Cậu nghẹn lời không biết nói thế nào, người này đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng: “Đừng sợ, tôi đến giúp các cậu.”
Hạ Cát vẫn còn một bụng vấn đề muốn hỏi, Long Uý cũng đã vòng trở lại, kéo Hạ Cát ra phía sau mình, hỏi người đàn ông đứng đối diện: “Có phải anh đã sớm biết cái thứ kia chỉ là mồi nhử không? Rốt cuộc anh là ai?”
Trên mặt người đàn ông vẫn nở một nụ cười vô hại, hào phóng giới thiệu bản thân: “Tôi là anh trai Hồ Thiên - Hồ Sóc, nó nói chuyện với tôi về trường hợp các cậu đang gặp phải. Tôi bèn nhanh chóng chạy tới, bản thể của con yêu quái vừa rồi đã bị tôi thu phục.”
“Anh là anh trai của Hồ Thiên?” Hạ Cát khó mà tin nhìn người trước mặt, rốt cuộc Hồ Thiên có bao nhiêu người anh trai vậy?! Mấu chốt là khí chất của Hồ Sóc rất khác với Hồ Linh và Hồ Thiên, trông anh ta hoàn toàn không giống hồ yêu.
Đối với phản ứng kinh ngạc của Hạ Cát, Hồ Sóc cũng đã quen, giải thích: “Đúng vậy, nhìn tôi và hai đứa em của tôi rất khác nhau đúng không.”
Long Uý hỏi: “Rốt cuộc thứ kia là cái gì? Tại sao anh lại phải thu phục nó?”
Hồ Sóc đáp: “Thế gian chẳng thiếu chuyện lạ, rất nhiều yêu quái không có tên gọi cụ thể, tôi cũng không biết phải gọi nó là gì. Cũng là trước đó tôi đã từng gặp nó, không may để nó chạy thoát, tôi vẫn luôn một mực truy tìm tung tích của nó. Loại yêu quái này chuyên ký sinh trên người thú cưng sắp qua đời, nhưng thời gian ký sinh rất ngắn, lại thường xuyên thay đổi mục tiêu, bởi vậy việc truy bắt nó cực kỳ phiền phức. Hôm nay may có hai người tập trung những thú cưng kia lại một chỗ, tôi mới có thể thuận lợi bắt được nó.”
“Nói như vậy thì việc thú cưng sắp mất đột nhiên ăn rất nhiều, tính cách thay đổi hoàn toàn là bởi vì bị nó ký sinh? Hậu quả nó để lại khá nghiêm trọng, anh định xử lý nó thế nào? Hay là....” Ánh mắt Long Uý trở nên nghiêm nghị: “Mấy người chính là đồng bọn, muốn bao che cho nó!”
Hồ Sóc nở một nụ cười gượng: “Anh có phải vị Thần Thú đã dạy dỗ em trai không nên thân kia của tôi đúng không? Tôi nào dám bao che cho loại yêu quái này trước mặt ngài chứ. Bên tôi có người chuyên xử lý loại yêu quái nhỏ gây hại này. Tôi truy bắt nó đã lâu, nhất định phải đưa nó về bàn giao cho cấp trên. Nếu như ngài Thần Thú vẫn chưa tin, tôi có thể mời ngài đi theo tôi.”
Long Uý không đáp lời, mặc dù nhìn Hồ Sóc ôn tồn lễ độ là vậy, nhưng Hồ Thiên so với anh ta đúng là một trời một vực, hắn không cách nào buông lỏng cảnh giác được.
“Còn một việc nữa.” Hồ Sóc chỉ lồng nuôi cách đó không xa: “Những thú cưng này tuổi tác cũng đã cao, một khi yêu quái kí sinh rời đi, chúng rất nhanh sẽ qua đời. Nếu hai người còn không trả lại chúng, chỉ sợ sau đó không biết phải giải thích thế nào.”
“Ôi trời! Tôi quên mất việc này!” Hạ Cát nhanh chóng vòng về xem xét thú cưng trong lồng: “Mấy em phải cố gắng lên nhé! Nếu như các em có chuyện gì xảy ra, anh và anh Long không biết phải giải thích thế nào đâu.”
Hồ Sóc giúp Hạ Cát và Long Uý mang trả những thú cưng này về cho chủ nhân của chúng. Nhờ tài ăn nói của Hồ Sóc mà chủ nhân của những thú cưng này không hề tỏ ra khó chịu về việc này.
“Cũng lâu rồi tôi chưa đến thăm em trai tôi, tôi nhờ xe các cậu đoạn đường này nhé.” Ba người đi ra khỏi khu dân cư, Hồ Sóc nói.
Thế là ba người cùng nhau quay về phố thương nghiệp Vân Lai.
Trên đường về, Long Uý vẫn ngồi phía sau xe nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời. Hạ Cát nói chuyện phiếm cùng Hồ Sóc vài câu, biết Hồ Sóc là người đứng đầu một công ty lớn, yêu quái trà trộn trong xã hội loài người đã trở thành tầng lớp tinh anh luôn rồi, cậu không khỏi sinh lòng bội phục.
Lúc quay về lại đúng vào giờ tắc đường, lúc phan xe, đồ lưu niệm treo trên cửa sổ xe đập vào trán Hạ Cát, cũng may là đồ mềm, cậu lấy nó xuống xem, không ngờ lại là thú bông nhà mình! Đột nhiên cậu lại nhớ tới bùa may mắn treo trên cặp công văn Hồ Sóc, hình như cũng là của nhà mình....
“Hồ tổng, cái này....” Hạ Cát cầm thú bông trên tay, trên mặt kinh ngạc không nói ra lời.
Hồ Sóc nhìn từ kính chiếu hậu, ngượng ngùng cười đáp: “Ha ha, bị cậu phát hiện rồi, thật ra tôi là fan của Cửa hàng thú cưng lâu lắm rồi.” Anh ta ngừng lại một giây, nói: “Tôi cũng là fan của cậu đấy.”
Long Uý vẫn luôn nhắm mắt ngồi im sau xe đột nhiên hai mắt mở to.