“Xin mời sang phòng khám bên này.” Long Uý nhìn thoáng qua chú chó, lập tức nói.
Anh chàng đẹp trai nghe hắn nói vâỵ, trên mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm, nhanh chóng ôm chó vào phòng khám.
Bé Tiên Cá lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp khẩn cấp như thế này, sửng sốt đến ngây người, đứng im một chỗ không biết làm sao. Hạ Cát nhìn chú chó kia bị thương nghiêm trọng, chắc chắn Long Uý rất cần sự hỗ trợ của bé Tiên Cá, vội vàng giục bé đi vào.
Chú chó được đặt lên bàn khám bằng kim loại, những mảnh da thi thoảng lại tróc ra khỏi cơ thể, toàn thân bị viêm nhiễm và thối rữa nghiêm trọng, ngoài ra còn có rất nhiều bọ chét. Long Uý dùng ống nghe y tế đặt lên người chú chó, bắt đầu kiểm tra sơ bộ tình trạng cơ thể nó. Nếu không phải còn nghe thấy tiếng tim đập khe khẽ, hầu hết mọi người đều cho rằng chú chó này đã chết.
Anh chàng đẹp trai bồn chồn khi nhìn thấy biểu cảm của Long Uý, đợi hắn tháo ống nghe xuống, anh ta đã vội vàng lên tiếng: “Phòng khám của các anh đã quảng cáo rằng có thể trị được nghi nan tạp chứng, các anh mà đuổi tôi đi là không được đâu nhé.”
Long Uý nhìn anh ta một cái, bình tĩnh nói: “Chúng tôi bắt đầu trị liệu, mời anh ra ngoài chờ.”
Anh chàng nghe nghe Long Uý vẫn sẵn lòng cứu chữa, lập tức cười đến nỗi lộ ra hai hàm răng trắng sáng: “Được ạ, vậy cậy nhờ bác sĩ, ngài cứ cho nó dùng thuốc tốt nhất, đừng lo về vấn đề chi phí, tôi rất có điều kiện, chỉ cần anh cứu được nó là tôi mừng rồi.”
Ca này cần phải cấp cứu càng nhanh càng tốt, mà cái anh chàng này lại cứ đứng lải nhải bên tai, Long Uý nhìn Hạ Cát, cậu hiểu ý, lập tức kéo anh ta ra ngoài: “Chúng ta vẫn nên đi ra bên ngoài chờ thôi.”
Sau khi hai người đã đi ra ngoài, Long Uý nói với Bé Tiên Cá: “ Lúc trước tôi bảo cậu luyện tập năng lực chữa trị bằng bóng nước, cậu luyện đến đâu rồi?”
Bé Tiên Cá gật đầu,
Long Uý lấy ra mấy bình nước muối sinh lí, nói: “Rửa ráy sạch sẽ cho nó trước đi đã.”
“Vâng.” Bé Tiên Cá nghiêm túc đeo khẩu trang, vươn tay với lấy bình thuỷ tinh, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ nước trong bình đã tự ngưng tụ thành một quả cầu, trôi nổi lơ lửng trên tay bé Tiên Cá.
Bé Tiên Cá chậm rãi lại gần chú chó, lúc cầu nước chạm đến da, nó bắt đầu chuyển động xoay tròn, nhẹ nhàng cuốn đi những chất bẩn, thấm lại vào cầu nước. Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nước càng ngày càng đục, còn cơ thể nó càng ngày càng sạch sẽ. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bụi bẩn đã được rửa trôi, lộ ra màu lông và làn da bình thường.
Sau khi lau chùi cơ thể xong, Long Uý kiểm tra lại, phát hiện tình trạng cơ thể nó không nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng. Trên thân nó có vài vết thương đã bị nhiễm trùng, không nghiêm trọng lắm, hẳn là thấy ngứa bèn lấy chân cào, ấy thế mới bị nhiễm trùng. Vết thương nghiêm trọng nhất là vùng da bị cháy nắng ở trên lưng và vết bỏng ở vùng bụng. Nhìn chung, việc điều trị tiếp theo cũng không mấy khó khăn.
Nhưng rõ ràng chú chó này đã bị nhiều bệnh viện thú cưng từ chối, anh chàng kia không còn cách nào khác mới tìm tới đây. Long Uý cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì việc điều trị không khó, nhưng bước làm sạch lại rất phiền phức, không cẩn thận có thể bị nhiễm trùng nặng hơn. Hẳn là chó hoang mới bị thế này, bệnh viện thú y ít khi nhận những ca bệnh của chó hoang, họ sợ rằng sau khi chữa trị khỏi rồi lại không có ai nhận, chỉ có thể trông chờ bệnh viện nuôi.
Sau khi ra khỏi phòng khám, anh chàng này mới kịp lau mồ hôi trán. Hạ Cát đoán anh ta đã vội vàng chạy tới đây, vậy là nhanh nhẹn rót cho anh ta cốc nước.
Anh ta một hơi uống cạn cốc nước, thoải mái thở phào một hơi: “Ôi nóng chết mất! May mà các anh chịu chữa, không hôm nay sợ là chạy đến gãy chân cũng không cứu được nó.”
Hạ Cát hiếm thấy có người nào quan tâm đến chó hoang như vậy, cảm thán: “ Cậu chu đáo thật, rất ít người có thể đối xử với chó hoang như cậu.”
“ Điều đó là tất nhiên! Tôi là Hội trưởng Hiệp hội cứu trợ động vật lang thang ở Giang thành, nhất định phải là tấm gương sáng cho mọi người noi theo!” Anh chàng kiêu ngạo lấy từ trong túi của mình ra một tấm danh thiếp, đưa cho Hạ Cát.
Đã lâu rồi Hạ Cát không còn nhận được danh thiếp nữa, cậu lấy danh thiếp bằng cả hai tay, cầm lên xem, trên đó có ghi: Hội trưởng Hiệp hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành - Lục Thần Dật. Hạ Cát vội vàng nói: “Xem ra Hội trưởng Lục rất yêu quý động vật.”
“Đúng vậy! So với con người, động vật vẫn luôn ở thế yếu. Nếu bị bỏ rơi thì lại càng đáng thương hơn. Bên anh cứ việc trị, tiền nong không thành vấn đề, tôi không thiếu tiền, tiền của Hiệp hội đều là tôi chi.” Lục Thần Dật tài đại khí thô nói.
“Ha ha ha, đừng lo lắng.” Hạ Cát nghĩ thầm trong lòng, không biết thổ hào ở đâu, dáng dấp đẹp mắt, nhưng hơi hấp.
Hạ Cát vẫn luôn cùng Lục Thần Dật chờ ở bên ngoài, trong lúc đó Lục Thần Dật vẫn luôn nhìn thời gian trên điện thoại, dáng vẻ gấp gáp. Cậu hỏi: “Hội trưởng Lục có việc gấp đúng không?”
Lục Thần Dật gõ gõ tay lên thành ghế, nói: “Không có, nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian. Lúc tôi đang ngồi thảnh thơi ở đây, có khi đang có động vật rất cần sự giúp đỡ của tôi.”
“....” Hạ Cát bất lực không biết nói gì, tư tưởng giác ngộ thế này....bội phục, bội phục.
Qua khoảng hơn nửa giờ nữa, cuối cùng Long Uý cũng bước ra khỏi phòng khám.
“Bác sĩ ơi, sao rồi ạ?” Lục Thần Dật kích động đứng lên, khiến Hạ Cát giật nảy mình. Không biết còn tưởng ở trong phòng kia là người nhà của anh ta cơ đấy.
Long Uý tháo khẩu trang ra và nói: “Chú chó đã được tắm rửa sạch sẽ, những vết nhiễm trùng, cháy nắng, bỏng da cũng đã được xử lý, thực ra tình trạng của nó cũng khá tốt. Nhưng hiện tại dinh dưỡng của nó không đầy đủ, sức khoẻ rất yếu, chúng tôi khuyên anh để nó ở lại đây điều trị thêm một khoảng thời gian nữa.”
“Quá tốt rồi! Anh quả nhiên là thần y!” Lục Thần Dật lập tức đứng dậy đi vào trong phòng thăm chú chó hoang kia.
“Trời ơi! Tôi còn tưởng nó là chó cỏ, bây giờ có vẻ giống Golden phết, sau khi khoẻ mạnh chắc chắn sẽ cực kỳ đáng yêu! Tôi phải chụp vài tấm cho mọi người trong nhóm xem mới được.” Lục Thần Dật hưng phấn lấy điện thoại di động ra tanh tách chụp liền tù tì mấy bức.
Hiệp hội à? Hạ Cát mặc dù cảm thấy cái tên Lục Thần Dật này đầu có vẻ hơi man mát, lại thêm tính cách bốc đồng, xốc nổi, nhưng cậu cảm thấy tò mò với Hiệp hội cứu trợ động vật lang thang, cậu bèn hỏi: “Hội trưởng Lục, Hiệp hội của anh có Weibo hay trang web gì không?”
“Có chứ, anh có hứng thú không? Tôi gửi link cho anh nhé, chỉ cần thêm Wechat thôi mà, dù sao cũng phải nhờ bên các anh chăm sóc nó thêm một khoảng thời gian nữa, có phương thức liên lạc rồi tôi cũng tiện theo dõi tình hình của nó hơn.” Lục Thần Dật lập tức mở máy.
Hạ Cát cũng không hề do dự, trước khi Lục Thần Dật rời đi, hai người đã chấp nhận kết bạn, còn được Lục Thần Dật kéo vào trong group chat tình nguyện viên của Hiệp hội.
Nhóm tình nguyện viên không ít người, đa số là những người trẻ tuổi yêu thích động vật, mỗi ngày mọi người sẽ cập nhật rất nhiều thông tin về thú cưng lang thang trong nhóm. Hạ Cát ngày nào cũng chụp ảnh chú chó màu vàng vào trong nhóm, để mọi người dễ dàng theo dõi tình hình hiện tại của nó.
Sau khi nhìn thấy những bức ảnh của Hạ Cát, một cô gái tên Diệp Thiến trong nhóm cảm thán: “Trời ơi nó thay đổi nhiều quá! Ngày đó chính tôi và Hội trưởng đã phát hiện ra nó. Lúc ấy nhìn nó rất khủng khiếp, rất nhiều bệnh viện thú y đều không tình nguyện cứu chữa, tôi còn tưởng là không cứu được nó nữa.”
Người trong nhóm lập tức hỏi: “Nghiêm trọng thế sao?”
Diệp Thiến: “Tôi nhớ lúc ấy Hội trưởng có chụp ảnh lại, chờ tôi một lát nhé.”
Mấy phút sau đó, Diệp Thiến chia sẻ một hình ảnh, trong ảnh chính là tình trạng của chú chó nhỏ màu vàng trước khi được đưa đến phòng khám, toàn thân vừa bẩn vừa bị lở loét nghiêm trọng, thoi thóp nằm bên vệ đường.
Một tình nguyện viên đã ghép tấm ảnh này và tấm ảnh mà Hạ Cát đăng lên hàng ngày, mọi người xem xong quả thật đều khó có thể tin nổi.
“ Đúng là có so sánh mới thấy rõ được thật.”
“Cảm động quá! Đến tình trạng này mà vẫn còn có thể cứu sống được!”
“Không được rồi, muốn khóc quá! Rõ ràng lúc mạnh khoẻ nhìn nó đáng yêu thế này cơ mà... Chủ nhân vứt bỏ nó quả thật là một kẻ ác độc!”
“Chỉ có mình tôi thấy phòng khám này lợi hại sao? Cho bọn họ max điểm!”
Hạ Cát nhìn tấm ảnh kia, chợt phát hiện đây đúng là tư liệu để tuyền truyền tuyệt vời! Cậu bèn lưu bức ảnh này vào máy của mình.
Hạ Cát tra xét hệ thống, quả nhiên nhiệm vụ trung cấp đã được +1, cậu đột nhiên có một suy nghĩ.
Chó vàng nhỏ ở phòng khám thú cưng tròn một tuần, làn da cơ bản đã phục hồi, lông trên người cũng dần mọc dài, thể chất khôi phục tương đối, Hạ Cát bèn liên hệ với Lục Thần Dật đến đón nó.
Lục Thần Dật và Diệp Thiến cùng tới, hai người muốn dẫn có vàng đi tiêm vacxin.
“Cảm ơn các anh rất nhiều!” Lục Thần Dật kích động nắm tay Hạ Cát và Long Uý, còn lắc thật mạnh.
Chó vàng nhỏ chắc hẳn đã nhớ kỹ mùi của những người đã cứu nó, bởi vậy nó rất ngoan, để mặc Diệp Thiến đeo vòng lên cổ.
Lục Thần Dật lấy di động ra thanh toán phí chữa bệnh, Hạ Cát ngăn anh ta lại: “Không vội, tôi còn việc này muốn nhờ anh giúp đỡ.” Hạ Cát đưa người sang quán cà phê thú cưng bên cạnh.
Cậu cho Lục Thần Dật xem bức ảnh cậu đã lưu lại kia: “Hội trưởng Lục, anh cũng biết phòng khám của chúng tôi mới khai trương cách đây không lâu, mới chữa trị được vài ca bệnh. Tấm ảnh này rất có sức tuyên truyền, tôi muốn sử dụng nó, nên muốn trưng cầu ý kiến của anh.”
Lục Thần Dật cực kỳ hào phóng đồng ý luôn, còn chủ động đề nghị: “Sau này nếu có người cần tôi tư vấn về phòng khám thú y, tôi sẽ đề cử các anh.”
“Cảm ơn cảm ơn!” Chủ đề đã được đối phương nhắc đến, Hạ Cát cũng muốn nói luôn: “Thực ra tôi vẫn còn một đề nghị nữa, phòng khám của chúng tôi muốn hợp tác với Hiệp hội. Chúng tôi sẽ chữa trị miễn phí động vật lang thang mà Hiệp hội cứu trợ, tôi hy vọng tên cửa hàng của chúng tôi sẽ được hiển thị trên trang page và Website tuyên truyền của Hiệp hội.”
Diệp Thiến đứng bên cạnh nghe được lời này rất vui vẻ, cô nói với Lục Thần Dật: “Hội trưởng, em cảm thấy việc này rất tốt. Bác sĩ thú y bán thời gian của Hiệp hội chúng ta luôn phải thay người thường xuyên, họ lại rất bận rộn nữa.”
Cô ngượng ngùng nói với Hạ Cát: “Không dám dối anh, trang page và Website tuyên truyền của Hiệp hội chúng tôi không có nhiều người theo dõi lắm. Nếu tính ra, có thể anh mới là bên bị thiệt thòi.”
Hạ Cát vội nói: “Không thiệt, không thiệt, cũng bởi vì tôi có hứng thú với Hiệp hội, cũng muốn xuất một phần lực cứu các động vật lang thang.”
“Ha ha ha! Xem ra anh hùng nơi đâu cũng giống nhau! Hoan nghênh anh gia nhập với Hiệp hội chúng tôi!” Lục Thần Dật cười lớn duỗi hai tay, đồng thời vỗ bả vai cả hai người Hạ Cát và Long Uý.
Cứ như vậy Phòng khám thú cưng Mộng Tưởng và Hiệp hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành chính thức hợp tác.
Hạ Cát nghĩ, mặc dù không kiếm được tiền, nhưng nhất định có thể tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời cũng cứu được nhiều động vật, quả thật là một mũi tên trúng hai con nhạn!
[Ting! Phát hiện trứng thú cưng sắp nở!]
Quả trứng cuối cùng cũng sắp nở, Hạ Cát vừa ngâm nga hát vừa lên lầu.