Bé Chuột đứng cứng ngắc một chỗ, cuống cuồng hỏi: “Quý, quý khách, cậu còn cần gì nữa không ạ?”
Nam sinh vẫn còn xấu hổ vì hành động vừa rồi của mình, bình thường trêu đùa với bạn bè đã quen, không ngờ lại lỡ tay. Nhưng cậu ta thấy Bé Chuột không tức giận, còn ngượng ngùng hỏi mình còn cần gì không, một chút hổ thẹn vừa rồi cũng biến mất tăm, ý nghĩ đùa bỡn hiện lên, cậu ta hỏi: “Anh có biết hát không?”
“Hả?” Bé Chuột còn cho là cậu ta muốn chọn món, bị câu hỏi này làm cho ngơ ngác.
Nam sinh thấy cậu không nói lời nào, lại hỏi tiếp: “Không biết à? Thế còn nhảy?”
“....?” Bé Chuột bối rối hoàn toàn.
Cậu ta tay chống cằm, vẻ mặt chán nản, giọng điệu lại bỡn cợt: “Anh cố ý mặc thành thế này, sao hỏi cái gì cũng không biết thế? Đúng là chỉ biết làm dáng.” Nói rồi cậu ta giơ điện thoại lên nhắm thẳng Bé Chuột ấn quay video.
Bé Chuột chân tay luống cuống nhìn điện thoại của người ta, trong lòng nghĩ vị khách này thật kỳ lạ, đến cùng là cậu ta muốn làm cái gì? Bé Chuột hoàn toàn không hiểu ý nghĩ của người này, sau khi cậu học khoá học cơ bản dành cho thú cưng xong, năng lực tăng lên rất nhiều, khứu giác trở nên nhạy cảm hơn, đã có thể phân biệt được nhiều cảm xúc hơn. Cậu nghĩ, nếu như đã không hiểu nam sinh này định làm gì, vậy thì cứ ngửi thôi. Vậy là cậu nhắm mắt lại và cảm nhận.
“Nhanh lên nào.” Nam sinh thông qua màn hình điện thoại nhìn Bé Chuột, thúc giục.
Bé Chuột đột nhiên nắm chặt hai tay, khuôn mặt trắng nhỏ hiện rõ căng thẳng rõ rệt: “Tôi mới không thèm làm dáng đâu, tôi cũng không biết ca hát hay nhảy nhót gì cả! Rõ ràng cậu chỉ muốn làm tôi xấu mặt, muốn cười cợt tôi! Cậu đang bắt nạt tôi! Đừng cho là tôi không biết!”
“....” Lần này đổi lại là sự ngạc nhiên của nam sinh nọ, cậu ta không ngờ đối phương sẽ phản ứng như thế này, còn tưởng là một người nhẹ dạ cơ đấy.
Khách hàng xung quanh nghe thấy giọng của Bé Chuột đều quay đầu nhìn về hướng này, nam sinh nhanh tay cất di động đi, cúi đầu.
“Quý khách, ngài còn có việc gì không? Nếu như không, tôi xin phép.” Bé Chuột nghiêm túc cau mày nói.
Nam sinh ngại ngùng trước ánh mắt của người xung quanh, xấu hổ đến nỗi không ngẩng đầu lên được, vẫy tay: “Không có gì.”
“Hừ.” Bé Chuột ôm khay xoay người rời đi.
Nam sinh cầm đồ uống trên bàn, uống một ngụm xem như giấu mặt, chờ đến khi mặt hết đỏ, cậu ta mới lén lút nhìn thoáng qua quầy thu ngân, tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì với cái người phục vụ này vậy.
Mặc dù vừa rồi đúng là mình trêu chọc anh ta trước, nhưng sao khi anh ta vạch trần mình ra lại cảm thấy xấu hổ thế nhỉ?
Điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn, cậu ta nhìn thoáng qua, là tin do bạn bè gửi tới.
“Thế nào rồi? Thế nào rồi? Chụp được chưa? Gửi cho tao xem với nào, để tao làm thành mấy tập meme chơi.”
Nam sinh cúi đầu đánh chữ: “Không chụp được.”
“Hử? Sao thế? Không phải bạn nữ lớp B kia nói là nhìn anh ta trông rất ngáo ngơ, khách yêu cầu gì cũng làm à?”
Nam sinh im lặng: “Xin mày, lời người ta nói là dễ thương, tính tình tốt, sao qua miệng mày lại thành đồ đần rồi thế?”
“.... Khác chỗ quái nào? Rõ ràng trước đó mày cũng nói như thế?”
“...Tóm lại, đúng là người ta rất dễ thương, nhưng không dễ lừa như chúng ta nghĩ.”
“Ở đấy chờ tao, tao đang ở gần đây. Bây giờ tao đi tìm mày xem xem rốt cuộc mặt mũi anh ta như thế nào.”
“Vãi chưởng!” Nam sinh đọc tin nhắn, lập tức chat voice: “Mày tới đây làm gì? Tao đi bây giờ đấy.”
Đối phương không đáp lại, nam sinh 'hừ' một tiếng, xắn bừa hai miếng bánh gato ăn vội, sau đó vội vàng rời đi.
Sau khi Bé Chuột phục vụ các vị khách khác xong, qua dọn bàn lại phát hiện miếng bánh gato chỗ cậu trai kia ngồi mới chỉ được ăn có hai miếng, không khỏi nhíu mày: “Lãng phí quá! Bé Chuột làm bánh cẩn thận như vậy mà!”
Cậu trai bước ra khỏi quán cà phê thú cưng Mộng Tưởng, đầu phố bên kia đã có người gọi í ới.
“Tạ Gia Tuấn! Ở đây!” Một nam sinh đội mũ lưỡi trai, vai đeo hai cặp sách vẫy tay gọi.
Tạ Gia Tuấn nhanh chóng đi qua, nam sinh đội mũ lưỡi trai rất tự nhiên đặt tay lên vai cậu ta: “Mày ra đây làm gì? Tao đã nói là tao đến ngay đây, mày ra đón tao à?”
Tạ Gia Tuấn ghét bỏ đẩy nam sinh kia ra: “Hạ Thành! Mày không ngửi thấy người mày chua loét ra à? Hôi chết cả voi, cách xa tao ra!”
“Làm gì đến nỗi thế? Không phải do hôm nay nóng quá à?” Hạ Thành thản nhiên kéo cổ áo lên lau mặt, nói: “Cái này là mùi vị nam tính, mày phải học theo tao đi, hình tượng bạch mã hoàng tử bây giờ quê rồi.”
“Biến.” Tạ Gia Tuấn đẩy cậu ta, quay người rời đi.
“Cái gì? Đi đâu? Không phải là còn chưa quay phim chụp ảnh à?” Hạ Thành nhốn nháo.
“Không chụp nữa.” Tạ Gia Tuấn ủ rũ đáp.
“Không chụp thì không chụp. Tao lấy ảnh của hội con gái trên nhóm lớp ra làm meme cũng được.” Hạ Thành lướt vòng bạn bè, thơ ơ nói.
Lại nói hai người đang trong kì nghỉ hè, rảnh đến phát chán. Tạ Gia Tuấn cao ráo, bề ngoài nhìn đẹp mắt, học tập thể thao đều rất xuất sắc, bắt đầu từ tiểu học đã là con nhà người ta trong mắt phụ huynh, cấp hai đã nhận thư tình của nữ sinh đến mỏi tay. Lên đến cấp ba, cậu ta là hotboy được toàn trường công nhận, người chụp lén vô số kể, các loại ảnh lưu truyền trong vô số nhóm nhỏ.
Tạ Gia Tuấn trước đây còn không cảm thấy gì, dù sao người chụp lén đa số là bạn học nữ, họ cũng không có ác ý, đôi khi cậu ta thấy hình mình được chụp khá đẹp còn sẽ lưu về máy. Bởi vì đã quen với các loại đãi ngộ này từ bé đến lớn, cậu ta cảm thấy đây là điều đương nhiên, hiển nhiên chẳng có cảm giác gì.
Nhưng cậu ta phát hiện ra rằng trước kỳ thi cuối kỳ, vòng bạn bè bắt đầu dần dần xuất hiện một cái tên 'Mr. Chu' với các loại ảnh chụp khác nhau, vị này càng ngày càng nổi tiếng hơn.
Tạ Gia Tuấn nghe nói anh ta chính là thợ làm bánh ngọt trong một quán cà phê thú cưng, cậu ta bèn tò mò tìm ảnh của anh ta. Người này khá trắng trẻo, mái tóc màu vàng bắt mắt, kèm theo đôi tai chuột và một cái đuôi dài phía sau.... Tạ Gia Tuấn bối rối, khó có thể tiếp nhận được một người đàn ông lại mặc thành cái dạng này. Đàn ông đàn ang vì để quyến rũ mấy nữ sinh mà thường xuyên cosplay, không thấy xấu hổ à? Kể từ khi đó, cứ mỗi lần Tạ Gia Tuấn thấy có người đăng ảnh Mr. Chu lên vòng bạn bè, cậu ta sẽ chặn hay ngay lập tức.
Vốn dĩ sự việc kết thúc ở đây, nhưng Tạ Gia Tuấn không ngờ rằng càng ngày có càng nhiều người so sánh mình với vị Mr. Chu đó. Tạ Gia Tuấn không quan tâm, dù sao nhận thức về ngoài hình bắt mắt của mình chưa từng thay đổi, nhưng sau đó có rất nhiều người photoshop ảnh của cậu ta và bắt đầu gắn lên rất nhiều đôi tai của các loài động vật khác nhau.
Lúc Hạ Thành đưa những tấm hình kia cho Tạ Gia Tuấn xem, cuối cùng cậu ta cũng cảm thấy khó chịu! Mịa, cái thể loại thẩm mỹ gì đây?!
Dáng dấp Hạ Thành không tệ, nhưng tính lại đào hoa, là loại hình nam sinh mà con gái thời nay không thích lắm. Vốn dĩ cậu ta còn tính dựa vào Tạ Gia Tuấn để tăng độ hảo cảm của các bạn nữ, nhưng tận mắt nhìn thấy danh tiếng của Tạ Gia Tuấn bị cướp, cậu ta bèn đứng lên 'bênh vực kẻ yếu': “Loại hình tiểu bạch kiểm này rất gây độc hại với nữ sinh tuổi này đấy, cậu có biết không hả?”
Vậy là hai người quyết định tự mình tới xem vị Mr. Chu kia, thuận tiện quay một số video hình ảnh chơi khăm để giải toả sự khó chịu trong lòng. Đây là lý do vì sao hôm nay Tạ Gia Tuấn lại tới quán cà phê thú cưng.
“Vãi thật, mấy nữ sinh lớp B kia đang hẹn trong nhóm mấy hôm nữa sẽ tới ngắm tên tiểu bạch kiểm kia. Hừ, tao thấy họ chính là một đám mê trai, người ta rõ ràng là mở cửa hàng thú cưng cơ mà.” Hạ Thành lủng bủng trong miệng mấy câu, tay không ngừng gõ chữ phát biểu cảm nghĩ bản thân trong nhóm chat.
Tạ Gia Tuấn thở dài, không cần nhìn cũng biết tên đần này lại làm chuyện người người ghét bỏ trong nhóm. cậu ta cũng cúi đầu xem điện thoại của mình, ấn mở video. Chàng trai trong video trông rất nhỏ người, đổi thành đồng phục học sinh có khi đầy người tin anh ta vẫn còn đang đi học.
Tạ Gia Tuấn xem video, một người đàn ông trưởng thành nghiêm trang nói 'trò cười' 'bắt nạt' mà không thấy xấu hổ một chút nào.... nhưng lại khiến cậu ta đỏ mặt. Sau khi biết mình bị lừa, khuôn mặt của anh vừa nghiêm túc lại vừa tức giận, không hiểu vì sao Tạ Gia Tuấn lại thấy có hơi....đáng yêu.
“Cái gì đây? Không phải mày nói là không có quay phim chụp ảnh gì hết à? Thế đây là cái gì?” Hạ Thành không biết đã bu lại từ lúc nào.
Tạ Gia Tuấn nhanh chóng tắt điện thoại, nói: “Quay lúc người ta không để ý.”
“Gia Tuấn, vẻ mặt này của mày là gì thế?” Hạ Thành mày rậm mắt to trừng lên quan sát biểu cảm của Tạ Gia Tuấn, nghi thần nghi quỷ nói: “Sao tao thấy mày cứ khả nghi sao ấy.”
“Cút!” Tạ Gia Tuấn tát vào mặt cậu ta một cái, đen mặt đẩy ra.
......
Ngày hôm sau, Tạ Gia Tuấn lại tới Cửa hàng thú cưng mà không rõ lý do, cũng không biết vì sao mình lại đến.
Lần này vẫn là Bé Chuột hỗ trợ gọi đồ, cậu rất không vui khi nhớ tới bánh gato bị lãng phí ngày hôm qua, vô thức cau mày.
Tạ Gia Tuấn nhìn dáng vẻ không vui lắm của cậu, cho là vì hành động vô duyên của mình khiến cậu tức giận, bèn giải thích: “Hôm qua tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi cũng không có ác ý gì với anh. Thật ra hôm nay tôi chỉ tới thưởng thức món ăn mà thôi, nghe nói bánh ngọt nhà anh rất ngon.”
Bé Chuột dùng ánh mắt 'không tin tưởng' nhìn cậu ta, nhưng cậu ta là khách, không thể từ chối được, vì vậy Bé Chuột bèn nói: “Vậy thì tốt, hôm nay quý khách muốn gọi gì ạ?”
Tạ Gia Tuấn mở menu, lơ đãng lật xem, hôm qua đi quá vội, cậu ta chỉ kịp ăn hai miếng, không nhớ mùi vị của món ăn thế nào, nghĩ thế Tạ Gia Tuấn gọi y hệt món ngày hôm qua.
Bé Chuột hoài nghi nhìn cậu ta, sau đó cầm menu đi mất. Vào trong bếp, Bé Chuột mới lẩm bẩm: “Người này lạ thật, rõ ràng hôm qua không thích ăn, hôm nay lại gọi.”
Tạ Gia Tuấn ngồi trong tiệm, tự bản thân cảm thấy mình đúng là rảnh việc, một bé mèo trắng loạng choạng chạy tới, nũng nịu cọ vào chân cậu ta, cậu ta ôm con mèo lên với vẻ mặt vô cảm. Vừa đặt nó lên đùi, Tạ Gia Tuấn đã nghe thấy tiếng ríu rít của nhóm bạn học nữ từ ngoài cửa, cậu ta quay ra nhìn, phát hiện họ chính là nhóm nữ sinh lớp B! Cậu ta lập tức cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng rất không may, nhóm nữ sinh lớp B này cứ như radar chạy bằng cơm, nhanh chóng phát hiện ra sự xuất hiện của cậu ta. Một đám rồng rắn nhau kéo đến, tự nhiên ngồi luôn vào bàn của cậu ta.
“Trời ơi! Bạn học Gia Tuấn, không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”
“Đúng đấy, không nghĩ cậu cũng ghé quán cà phê thú cưng Mộng Tưởng. Tớ còn tưởng cậu không thích mấy thú cưng lông lông kiểu như thế này chứ.”
“Bạn học Gia Tuấn, nghỉ hè cậu tính làm gì vậy? Cậu làm xong bài tập hè chưa? Có thể cho tớ mượn tham khảo được không? Ha ha ha...”
“Nếu biết Gia Tuấn cũng thích tới đây, chúng mình đã hẹn cậu từ sớm rồi, đúng không?”
Tạ Gia Tuấn vuốt vuốt mèo rồi đặt nó xuống, cố gắng cứu lấy hình tượng hotboy lạnh lùng của mình: “À...Không phải, hôm nay là lần đầu tiên tớ tới đây, vừa lúc có việc ở gần đây, đi ngang qua thì ghé vào ngồi.”
“Hôm qua cậu cũng tới đây mà.” Bé Chuột mang phần ăn cầu nguyện đặt lên trước mặt Tạ Gia Tuấn.
Tạ Gia Tuấn: “....”
nhóm bạn học nữ đều che miệng cười khúc khích, nói: “Bạn Tạ, không sao hết, chúng tớ giữ bí mật giúp cậu. Với lại việc con trai thích đồ ngọt và thú cưng cũng không phải hiếm mà.”
“À...không, thật ra...” Tạ Gia Tuấn đang chuẩn bị giải thích, phát hiện Bé Chuột đang rất nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu ta, tựa hồ đang chờ cậu ta thưởng thức món ăn xong mới rời đi.
Việc này quá áp lực rồi, cậu cầm thìa lên bắt đầu ăn, không ngờ hương vị ấy vậy mà khá ngon. Mặc dù bình thường cậu không thích ăn món ngọt cho lắm, nhưng miếng bánh này có ngọt nhưng không ngất, cảm giác mềm mịn nhẹ nhàng, cực kỳ thích.
“Món này chính là chiêu bài của quán, bánh gato cầu nguyện, tớ còn chưa nếm thử đâu. Bạn học Tạ, ngon không?” Bạn học nữ lập tức hỏi.
Tạ Gia Tuấn buông thìa, dè dặt đáp: “Tạm được, tớ không thích đồ ngọt cho lắm.”
Bé Chuột nhìn chằm chằm cậu ta, sau đó hít mũi một cái: “Nhưng trong lòng cậu đã nghĩ rằng rất ngon mà.”
“!!!” Tạ Gia Tuấn giật mình, sao cái người này lại biết mình nghĩ gì?
“Ha ha ha, lần đầu tiên tôi thấy Gia Tuấn bối rối như vậy đấy, Mr. Chu giỏi thật đấy!”
“Bạn học Tạ đừng quá lo lắng, chúng tớ sẽ giữ bí mật này giúp bạn.”
“....” Tạ Gia Tuấn cảm thấy mình hết đường chối cãi, hình tượng hotboy lạnh lùng cậu ta xây dựng nhiều năm nay đang dần phát triển theo hướng kỳ lạ.
“Hôm nay vui thật đấy! Không ngờ có một ngày tớ tận mắt được nhìn thấy Mr. Chu và Gia Tuấn chung một khung hình. Tớ có thể chụp ảnh hai người được không? Tớ cam đoan không đăng ảnh lung tung!” Một bạn học nữ to gan đề nghị.
Cô nàng vừa dứt lời, những bạn học khác cũng nhao nhao lấy di động ra, nói: “Chúng tớ cũng muốn chụp! Bạn học Tạ, chúng tớ có thể chụp một tấm không?”
Tạ Gia Tuấn nghĩ thầm, mấy cậu cứ hỏi tớ như thế, bảo tớ phải trả lời làm sao? Không đồng ý thì lạnh lùng quá, mà đồng ý thì lại thành hưởng thụ cảm giác được người khác chụp ảnh. Cái loại chuyện này ý à, đừng có nên hỏi tớ, cứ chụp lén như trước có phải là xong chuyện rồi không. Sau này có đăng ảnh lên, tớ thấy bức nào đẹp, tớ cũng có thể lặng lẽ lưu về....
Vỏ bọc thần tượng của Tạ Gia Tuấn quá dày, nghiêng đầu lạnh nhạt đáp: “Không sao, tớ không thích đối mặt với ống kính cho lắm.”
Bé Chuột lại hít mũi một lần nữa, nghi ngờ nói: “Sao cậu lại nói dối thế? Rõ ràng là cậu rất thích chụp ảnh mà. Không sao hết, tôi cũng rất sẵn lòng, cậu không cần phải xấu hổ quá.” Bé Chuột nói rồi nương lại gần Tạ Gia Tuấn, khéo léo nhìn vào từng ấy cái camera điện thoại của nhóm nữ sinh đối diện.
“....” Bạn học Tạ không khỏi run lẩy bẩy, cái người này chẳng có nhẽ biết Thuật đọc tâm sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Chuột: Chu Chu chỉ cần hơi hít một cái là đã biết trong lòng đằng ấy nghĩ gì rồi ~~~~
Tạ Gia Tuấn:....Anh là mà quỷ à!!!!