“Được rồi, được rồi, không khóc nữa, ngoan.” Hạ Cát an ủi A Phượng và bé Tiên Cá đôi câu, sau đó xuống lầu lấy cồn, bắt đầu lau dòng chữ viết trên gương.
Hai 'con báo' bên cạnh còn chê chưa đủ đau đầu, không chỉ không giúp đỡ mà còn tranh cãi không dứt bên tai cậu, cuối cùng còn kéo áo Hạ Cát hỏi: “Ba, ba, ai là người đẹp nhất thế giới hả ba?”
Hạ Cát lau gương xong, liếc mắt nói: “Nếu phải trả lời thì người đẹp nhất dĩ nhiên phải là anh Long rồi.”
A Phượng, Tiểu Ngân: “....”
Hạ Cát còn cực kỳ kiên quyết: “Mấy đứa đừng có dùng loại ánh mắt ấy mà nhìn ba, ba sẽ không đổi đáp án đâu. Đứng nhất là anh Long, những người còn lại đều cùng đứng thứ hai.”
A Phượng thoả hiệp: “Thôi cũng được....đứng thứ hai coi như đã không tệ rồi.”
Hạ Cát biết rõ mấy đứa nhóc này không dám tranh với Long Uý, cuối cùng thành công kết thúc đề tài này. Cậu dọn dẹp lại căn phòng, sau đó giục hai đứa tự đi về phòng mình.
Buổi tối, sau khi đã kết thúc công việc, Hạ Cát mở 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện' cẩn thận đọc lại thông tin giới thiệu về thú cưng cấp bậc quý hiếm Tằm Ngọc, quả nhiên sau hai lần kết kén trưởng thành, Tằm Ngọc đã thay đổi thành một con 'tằm' khác. Mấu chốt là trong Bách khoa toàn thư cũng không có đề cập đến việc tính tình nguyên bản của Tằm Ngọc có thể quay trở lại hay không, cậu thực sự không biết phải làm thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Cát vẫn cảm thấy nguyên nhân là do tâm trí của nhóm thú cưng vẫn chưa thành thục. Không chỉ là Tằm Ngọc, A Phượng và Tiểu Ngân cũng giống vậy, suy cho cùng vẫn chỉ là nhóm 'trẻ nghé' cãi nhau mà thôi. Mặc dù có đôi khi cậu cảm thấy đáng yêu, nhưng cứ tiếp diễn mãi thì cũng không được, vậy là cậu lại cân nhắc đến việc mua gói Khoá học thú cưng.
Hạ Cát hỏi hệ thống: “Tiểu Sủng, ngoại trừ việc mua gói 'Khoá học thú cưng', còn có biện pháp nào có thể thúc đẩy nhóm thú cưng trưởng thành về mặt tâm lý hay không?”
[Thú cưng có cấp bậc càng cao thì chỉ số IQ và tốc độ phát triển EQ cũng càng cao. Thú cưng cấp bậc quý hiếm phần lớn đều có thể hoá hình và có IQ tương đương với trẻ em nhân loại. Ngoại trừ việc học Khoá học thú cưng ra, chúng có thể tích luỹ kinh nghiệm thông qua việc giao tiếp và phát triển các mối quan hệ đa dạng ngoài xã hội, từ đó rèn luyện tâm trí. Chỉ là loại phương pháp này rất tốn thời gian, giống với quá trình trưởng thành của loài người.]
Sau khi nghe xong, Hạ Cát phát hiện không khác gì việc phụ huynh loài người ở bên cạnh định hướng và nhắc nhở trong quá trình con trẻ lớn lên. Trẻ con muốn trưởng thành, hoặc là đi học, hoặc rèn luyện ngoài xã hội, cơ bản cũng chỉ có hai con đường này. Cậu không có khả năng để chúng ra ngoài một mình, thế thì chỉ còn cách đưa chúng đi học.
“Khoá học thú cưng sơ cấp tôi nhớ cần 10.080 giá trị ước mơ đúng không? Tổng giá trị ước mơ của tôi là bao nhiêu rồi?” Hạ Cát đã tiết kiệm giá trị ước mơ được một khoảng thời gian không ngắn, gói Khoá học mặc dù đắt, nhưng hẳn là vẫn mua được.
[Tổng giá trị ước mơ hiện có: 32.000]
“Vậy là đủ để mua khoá học cho ba đứa, nhưng hiện tại đã có bốn đứa có thể hoá hình....khó nghĩ thật.” Hạ Cát lâm vào tình trạng khó lựa chọn, nghĩ không bằng đợi đến khi tiết kiệm đủ để đổi khoá học cho bốn đứa. Cùng lắm thì mấy ngày nay chú ý nhiều đến bọn nhỏ hơn một chút, cố gắng không để chúng gây chuyện.
Ông bô già họ Hạ nhọc nhằn khổ sở lo nghĩ cho tương lai cho đàn con thơ, cuối cùng cũng an tâm đi ngủ được rồi.
....
Kết quả bởi vì đêm qua Hạ Cát ngủ quá muộn mà sáng ngày hôm sau dậy trễ, đồng hồ báo thức không biết làm sao lại không kêu, lại không có người lên gọi, dẫn đến việc khi cậu rời giường thì cửa hàng cũng đã đến thời gian kinh doanh.
Hạ Cát nhanh chóng rửa mặt thay đồ rồi xuống dưới tầng, vừa đi xuống lầu dưới vừa cầu nguyện trong lòng, hy vọng đàn báo con kia đừng có báo hại ông ba già là cậu nữa.
Kết quả lúc xuống tầng rồi mới ngạc nhiên phát hiện, ba tên nhãi hôm qua còn ngứa mắt nhau, ấy vậy mà hôm nay lại có thể tương thân tương ái ngồi cùng trên một cái bàn.
“Dậy rồi à? Bé Chuột có phần bữa sáng cho cậu đấy, mau đi ăn đi.” Long Uý bưng một cốc nước cho Hạ Cát.
“Em xin lỗi, em ngủ quên mất.” Hạ Cát đỏ mặt nhận cốc nước.
“Không sao, buổi sáng ít việc, ngủ thêm một lát cũng không việc gì.” Long Uý đáp.
Hạ Cát ngồi vào bàn ăn sáng, tò mò nhìn sang ba tên nhãi bên kia, kết quả suýt nữa phun luôn cả thìa cháo ra ngoài.
Thế mà Tằm Ngọc lại đang buộc tóc cho Tiểu Ngân!
Bé Tiên Cá giơ gương nhỏ lên nhìn, hỏi Tằm Ngọc: “Tiểu Ngọc, có thật là buộc tóc lên nhìn anh đáng yêu hơn đúng không?”
Tằm Ngọc đáp: “Đương nhiên rồi! Đêm qua em tìm hiểu trên mạng đấy, người ta bảo rằng kiểu tóc hai bên là dễ thương nhất đấy!”
Bé Tiên Cá lộ ra biểu cảm tò mò: “Trời, thật ư?”
“Xong rồi!” Tằm Ngọc buộc tóc cho Tiểu Ngân xong, lại cầm gương nhỏ lên cho bé ngắm: “Anh thấy thế nào? Em còn dùng dây nơ hình bươm bướm cùng màu với váy ngày hôm nay anh mặc đấy.”
“Oa! Là thật này! Dễ thương quá!” Bé Tiên Cá một tay nắm lấy đuôi tóc, nhìn trong gương.
“Ôi trời! Cái cà vạt này phiền thế! Không dùng nữa!” A Phượng thắt nửa ngày không được, mất kiên nhẫn ném lên bàn.
Tằm Ngọc nhẹ nhàng nhặt cà vạt lên, thướt tha lại gần A Phượng, nói: “ Tất cả các anh chàng phục vụ đẹp trai ở trên mạng đều thắt cà vạt, em sẽ dạy anh một lần, anh phải nhớ kỹ nhé.”
Sau khi thắt xong cà vạt, không biết Tằm Ngọc lấy ở đâu ra lược và keo xịt tóc, vừa ngâm nga một bài hát vừa nhanh nhẹn tạo kiểu cho mái tóc màu đỏ rực của A Phượng. Dưới đôi bàn tay linh hoạt của Tằm Ngọc, ấy vậy mà lại có đến mấy kiểu tóc lần lượt xuất hiện khiến Hạ Cát phải trợn mắt há mồm!
Ba cái tên ưa làm đẹp này khiến Hạ Cát chỉ muốn nhắm chặt đôi mắt, rốt cuộc là mấy đứa lấy keo xịt tóc này ở đâu ra thế? Ông ba già nhà mấy đứa còn không có nữa đây này!!!
“Khụ khụ... Tiểu Ngọc à, con lấy keo xịt tóc này ở đâu thế?” Hạ Cát vẻ mặt phức tạp hỏi.
“Ở trong căn phòng mới được cải tạo ấy ba, hôm qua con xem các video về nội dung làm đẹp, tất cả những dụng cụ họ dùng đều có trong căn phòng kia của ba!” Tằm Ngọc vừa nói vừa móc ra một lọ sơn móng tay màu đỏ.
“Căn phòng?” Hạ Cát nghĩ hồi lâu mới nhớ ra chính là căn nhà đã được tu sửa thành Spa thú cưng. Bởi vì chưa định hướng được mô hình kinh doanh, cũng chưa có kế hoạch tuyển người nên căn nhà kia vẫn để trống, Hạ Cát còn chưa có thời gian đi xem mà Tằm Ngọc đã lọ mọ mò hết thảy cả cái Spa.
Sau khi Tằm Ngọc sửa sang lại mái tóc cho A Phượng, cầm gương lên và hỏi: “Có giống kiểu tóc chủ kênh Tik Tok mà hôm qua anh xem không?”
“Quá chuẩn luôn, quả nhiên anh làm kiểu tóc này đẹp trai hơn chủ kênh kia nhiều!” A Phượng kiêu ngạo, tâm trạng cực kỳ tốt.
Hạ Cát vui mừng không nói nên lời, cậu đúng là lo bò trắng răng, hiện tại xem ra ba con báo này đang 'cùng chung chí hướng' rồi.
Hạ Cát nhịn không được, dùng danh nghĩa phụ huynh nói một câu: “Các con còn nhỏ lắm à? Sao lại điệu thế này?!”
A Phượng và bé Tiên Cá chỉ lo soi gương, căn bản không để ý đến cậu.
Tằm Ngọc lại quay lại mỉm cười và nói: “Ba, ba có muốn con giúp tạo mẫu một kiểu tóc không ạ?”
“Không, không cần.” Hạ Cát vô thức gãi gãi cái đầu tổ quạ của mình, sáng nay dậy trễ cậu còn chưa kịp trải đầu.
Cậu còn chưa nói hết câu, Tằm Ngọc đã lại gần, xịt keo vuốt tóc cho Hạ Cát, cậu chỉ đành phải ngồi im không nhúc nhích.
Mới đầu Hạ Cát còn rất miễn cưỡng, con trai mà để ý đến vẻ bề ngoài quá, cậu cứ cảm thấy lạ lạ, hẳn là nên ngăn lại mới đúng. Đợi đến khi kiểu tóc hoàn thiện, cậu đã bị chinh phục hoàn toàn bởi bàn tay khéo léo của Tằm Ngọc.
“Đây là ba sao? Sao lại đẹp trai thế này!” Hạ Cát ngạc nhiên nhìn vào gương.
Tằm Ngọc cười khúc khích: “Ba, kiểu tóc thực sự rất quan trọng! Ba lại còn là chủ cửa hàng, nên chú ý vẻ bên ngoài của mình nhiều hơn.”
Trên thực tế, câu nói này của Tằm Ngọc nhanh chóng được chứng thực. Từ ngày hôm đó, có rất nhiều khách hàng nữ không tiếc lời khen ngợi kiểu tóc mới của Hạ Cát! Thậm chí đa số khách nam ghé qua đều lén lại gần hỏi địa chỉ tiệm cắt tóc tạo hình, điều này khiến cho Hạ Cát vui vẻ cả ngày.
Mà đẹp đến mức đực cái khó phân biệt như Tằm Ngọc lại khác, thằng bé đã không còn ước mơ chinh phục số khách ít ỏi trong cửa hàng của ba nữa, thay vào đó là chú ý tới mạng xã hội bao la rộng lớn. Nói ngắn gọn, Tằm Ngọc đại đại cũng muốn làm chủ kênh Tik Tok.
Buổi tối, A Phượng mở kênh phát sóng trực tiếp của riêng mình, làm mẫu cho Tằm Ngọc trong vòng một giờ, hướng dẫn cho thằng em nhà mình biết thế nào là một streamer.
Buổi phát sóng trực tiếp một giờ kết thúc, phòng phát sóng tràn ngập hoa hồng, kim cương và xe thể thao, A Phượng kiêu ngạo ưỡn ngực, lấy tư thế của ngwoif đi trước nói lời 'thấm thía': “Chỉ có thế thôi, em phải nói chuyện với fan, khiến fan thích em, sau đó em sẽ thu được rất nhiều quà tặng!” Nói xong còn rất chu đáo an ủi Tằm Ngọc: “Đương nhiên hiện tại em mới chỉ là người mới, hẳn là không có nhiều fan hâm mộ và quà tặng nhiều như anh, em cũng đừng buồn quá nhé~ Khưa khưa khưa ~”
Tằm Ngọc hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy lời nói vô nghĩa của A Phượng, nhanh chóng làm theo quy trình A Phượng hướng dẫn mà đăng kí một kênh phát sóng trực tiếp của mình trên nền tảng, tên kênh cũng rất đơn giản thô bạo - Livestream đẹp nhất thế giới!
A Phượng: “.....”
Tằm Ngọc mở camera, nhìn chằm chằm phòng livestream bằng khuôn mặt vô cảm. Buổi tối là giờ cao điểm của các nền tảng phát sóng trực tiếp, rất nhiều Tiktoker chia lưu lượng truy cập, những phòng ít nổi tiếng gần như không người hỏi thăm.
Tằm Ngọc đợi thêm mười phút nữa mới có một lượt xem, nhưng cũng chỉ là đi nhầm.
“Vừa rồi mạng lag quá, tôi bị out ra ngoài, sao vào rồi lại chẳng nghe thấy tiếng gì thế này, mạng lại bị gì à?” Người này viết một bình luận gửi lên.
Tằm Ngọc liếc qua, thì ra là đi nhầm, bèn không để ý đến nữa, tiếp tục lạnh lùng nhìn vào màn hình.
Người này hẳn rảnh rỗi sinh nông nổi, thoát ra một hai giây, rồi lại bấm vào.
“Sao lại vào rồi nhể? Rõ ràng tôi vừa bấm rời đi mà, chẳng lẽ là bug?” Người này nhìn tên trên đầu mới nhận ra mình lại đi nhầm, đang chuẩn bị rời đi lại nhịn không được ngứa mồm phàn nàn tên phòng.
“Chủ phòng này mắc bệnh 'tự sướng' à, cứ treo hình mỹ nữ lên là thành đẹp nhất thế giới chắc?”
Tằm Ngọc đọc lướt qua câu này, đột nhiên mở miệng đáp lại: “Anh nói ai là hình ảnh?”
“Mẹ nó! Giật cả mình! Thì ra không phải hình treo mà là người thật à!” Người này bị giọng nói đột ngột vang lên làm hết hồn kêu toáng lên.
“Tôi nói này, chí ít cũng phải nói một câu đi chứ, cứ không nhúc nhích nhìn màn hình một cách vô cảm trông đáng sợ lắm đấy?!” Người này phản ứng kịp thời, lập tức kích động gõ chữ cành cạch.
“Chủ kênh vừa nói giọng nam phải không? Vãi! Con trai mà ăn mặc đẹp thế này chỉ có thể là gay trong truyền thuyết thôi? Oẹ!” Người nọ phun ra một câu rồi bấm rời đi rất lưu loát.
Tằm Ngọc không thèm để ý tên này chút nào, ngón tay gõ mặt bàn, chờ đợi người 'hữu duyên' tiếp theo.
Không ngờ một lúc sau, người có đánh giá không tốt về chủ kênh lại quay lại.
“Vãi thật! Tôi đi dạo một vòng, quả thực phát hiện không có chủ kênh nào có khuôn mặt đẹp bằng cậu, đúng là xứng với danh đẹp nhất thế giới.'
Tằm Ngọc vẫn mặc kệ hắn, tiếp tục không thay đổi sắc mặt nhìn chằm chằm màn hình.
“Này, chủ kênh, sao cậu im lặng mãi thế, các chủ kênh khác sẽ dùng tài năng của mình để tăng lượt xem, cậu thì cứ chỉ ngồi im mà không làm gì à?”
Tằm Ngọc đảo mắt, hỏi: “Tài năng gì?”
Người đó nói: “Hát hoặc nhảy chẳng hạn, nếu không được thì mukbang ăn gì đó, đại khái là cậu phải làm gì đó trước ống kính.”
Tằm Ngọc sau khi nghe xong, sờ mặt mình đáp: “Nghe phiền thế nhỉ? Không phải chỉ cần nhìn mặt là được rồi à.”
Người nọ: “.....”
Sau đó lục tục có người tiến vào, ban đầu bị doạ vì Tằm Ngọc cứ bất động nhìn chằm chằm bọn họ như vậy, sau đó lại rời đi vì chê phòng này quá vắng.
Nhưng không được bao lâu họ sẽ lại quay trở về với lý do 'không hẹn mà gặp': Gương mặt này quả thật đẹp nhất trong tất cả các chủ kênh hiện nay.
Rất nhanh sau đó, nhóm khán giả có thuộc tính nhan khống cùng tụ tập về đây, bởi vì Tằm Ngọc thậm chí còn không giới thiệu bản thân, vì vậy khán giả đã đặt biệt danh cho cậu là 'Đẹp nhất'.
“Đẹp Nhất đại đại, rốt cuộc là cậu ăn gì lớn lên vậy? Sao có thể đẹp như thế được nhỉ?”
“Cậu đang dùng loại filter nào mà tốt thế! Da không bị phát sáng chút nào luôn.”
“Với giá trị nhan sắc này, chắc chắn kiếp trước cậu đã cứu cả trái đất!”
“Đúng là đẹp nhất thế giới, tôi phục rồi!”
“Screenshort! Tôi thậm chí còn không thể screenshort!”
.....
Tằm Ngọc rất hưởng thụ những lời khen ngợi của người xem, lòng tự tin và hư vinh được thoả mãn, cảm thấy cuối cùng mình cũng đã phá kén thành bướm thành công! Không những vậy lại còn là một con bướm đẹp nhất thế giới. Ngay lúc cậu đang lâng lâng, cơ thể cậu đột nhiên có cảm giác rất kỳ lạ.
Người xem trong phòng trực tiếp vẫn đang tặng quà, yêu cầu cậu hát một bài.
“Hôm nay cũng muộn rồi, lần sau tôi hát tặng mọi người nhé.” Tằm Ngọc nhanh chóng trả lời.
Khán giả nhao nhao đáp lại: “Lần sau là lúc nào, Đẹp Nhất phải cho chúng tôi thời gian cụ thể chứ!”
“Lần....lần sau chúng ta nói chuyện tiếp!” Tằm Ngọc vội vàng ấn rời khỏi phòng.
Khoảnh khắc vừa thoát khỏi phòng phát sóng, mỹ nhân ngồi trước màn hình vi tính đột nhiên biến trở lại thành cậu nhóc mập mập tròn tròn.
Thằng nhóc cau mày cúi đầu nhìn cơ thể mình, thở dài, tự nhủ: “Lại...lại phải kết kén.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Tằm Ngọc: “Ui cha~ Nguy hiểm thật á~”