Lần kết kén này của bé Tằm Ngọc cực kỳ dài, sáng ngày thứ hai Hạ Cát có qua xem, trên giường vẫn là một cái kén cực kỳ to.
Hạ Cát có hơi lo lắng, tra trên 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện' thấy có ghi Tằm Ngọc có thói quen kết kén nhiều lần, thường lặp đi lặp lại trong quá trình trưởng thành, tự chữa trị bản thân hoặc cảm thấy chán nản. Nhiều nhất làg ba ngày, người chăm sóc không cần lo lắng.
Hạ Cát thấy có nguyên nhân do cảm thấy chán nản bèn thấy đau lòng, hi vọng đứa trẻ này không phải vì cú sốc ngày hôm qua mà không muốn phá kén. Cậu muốn làm công tác tư tưởng cho bé, nhưng bây giờ cũng chỉ đành đợi bé ra rồi mới tính.
Ban ngày, giáo viên của trường học đặc biệt Lục Phong có tới đây một chuyến, Hạ Cát cũng có một khoảng thời gian không tới thăm học sinh nên có chút bất ngờ.
“Ông chủ Hạ, cho cậu xem ảnh này, có phải lớn lên khoẻ mạnh hơn trước nhiều không? Bọn trẻ rất thích dắt Đại Bạch đi dạo quanh khuôn viên trường.” Cô Chu cho Hạ Cát xem ảnh và video trong điện thoại.
Hạ Cát phát hiện trạng thái tinh thần của chú chó này đúng là khá hơn trước, mặc dù vẫn không nghe được nhưng đôi mắt lại rất sáng, lúc nào cũng chăm chú nhìn bọn nhỏ. Cậu xem từng ảnh chụp, từng video một, hiển nhiên bọn nhỏ và nó đã trở thành những người bạn thân nhất, Hạ Cát vui mừng nói: “Tốt quá rồi, tôi thấy bọn nhỏ cũng hoạt bát hơn nhiều lắm.”
Cô Chu cất điện thoại, cười nói: “Đúng vậy, thể chất của bọn nhỏ cũng cải thiện hơn rất nhiều. Rất nhiều đứa trẻ lúc trước không thích hoạt động, từ khi có sự xuất hiện của chú chó này, mỗi ngày đều tích cực tản bộ, chơi đùa, vô tình cũng đã tự rèn luyện thân thể mình.”
“Thật sự là quá tốt rồi!” Hạ Cát cực kỳ vui mừng khi thấy kết quả cả hai bên đều hài lòng thế này.
Sau khi cô Chu thông báo tình hình của Đại Bạch gần đây cho Hạ Cát, cô mới bắt đầu nói rõ ý đồ của mình trong chuyến đi lần này: “Hiệu trưởng cho rằng việc nhận nuôi thú cưng rất có hiệu quả trong việc nâng cao sức khoẻ tinh thần học sinh, vì vậy lần này chúng tôi dự định sẽ nhận nuôi một chú mèo. Lượng vận động của mèo không lớn, thích hợp nuôi trong nhà. Một bộ phận học sinh khiếm thị bình thường không tiện ra ngoài cũng có thể chơi đùa với mèo ở trong lớp. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ phân bổ thời gian hợp lý để nó có thể cảm thấy thoải mái nhất khi sống cùng chúng tôi.”
“Chuyện này không vấn đề gì, tình cờ trong cửa hàng chúng tôi còn hai bé mèo vẫn đang chờ người nhận nuôi, đều không có vấn đề nghiêm trọng gì về sức khoẻ. Chỉ là có một bé ly hoa có khiếm khuyết một bên tai, nhìn không được đẹp mắt cho lắm; chân trước của bé bò sữa đã từng bị tổn thương, không thể dùng lực quá mạnh, nhưng vẫn có thể đi lại bình thường. Cô xem cô muốn chọn bé nào.” Hạ Cát dẫn cô Chu tới gần hai chiếc lồng, để cô tự mình lựa chọn.
“Đáng yêu quá, tôi nên chọn bé nào đây?” Cô Chu lâm vào khó khăn trong việc chọn lựa.
Hai bé mèo rất thông minh, dường như cảm nhận được người trước mặt này tới nhận nuôi mình, nhao nhao chạy đến bên cạnh lồng, mở to đôi mắt long lanh nhìn cô, một chân thò ra ngoài lồng vẫy vẫy.
Cô Chu suy nghĩ trong thoáng chốc, nói: “Vậy tôi quyết định nhận nuôi bé ly hoa này đi, dù sao học sinh trường chúng tôi không trọng bề ngoài. Dáng dấp xinh đẹp của bé bò sữa sẽ có rất nhiều cơ hội được nhận nuôi, chân trước lại còn từng bị thương, nếu chơi với bọn trẻ sẽ tốn rất nhiều sức. Ông chủ Hạ, cậu thấy sao?”
Cô Chu suy nghĩ rất chu đáo, Hạ Cát cũng biểu thị đồng ý: “Được, vậy thì bé ly hoa này đi.” Hạ Cát ôm mèo ly hoa từ trong lồng ra, lại xoa đầu bò sữa để an ủi nó.
Như thường lệ, Long Uý là người sắp xếp các vật dụng dành cho thú cưng, cô Chu nhìn thấy hắn bèn nở nụ cười duyên dáng: “Anh Long, đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp.” Long Uý vừa chào hỏi vừa không chớp mắt giúp cô ôm mèo vào trong lồng cầm tay.
Hạ Cát đứng bên cạnh ha ha trong lòng, than thở: anh Long, anh nhớ rõ mặt mũi người ta à? Lại còn đã lâu không gặp?!
Cô Chu vuốt tóc, cố ý nói: “Anh Long, lúc trước em có liên hệ với anh để nhờ anh hướng dẫn việc chăm sóc thú cưng, nhưng anh lại không trả lời lại em.”
Long Uý lạnh nhạt đáp: “Ừm, bình thường tôi rất ít dùng điện thoại, cũng có thể là do bận rộn quá không để ý tới.”
Cô Chu không nói lời nào, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng người đàn ông đẹp trai lạnh lùng trước mặt, cô muốn nhìn rõ người đàn ông này thực sự bình tĩnh hay chỉ giả đứng đắn.
Hai người cứ như vậy không coi ai ra gì nhìn chằm chằm nhau, Hạ Cát gấp đến độ gặm ngón tay, nghĩ thầm hai người rốt cuộc còn muốn nhìn nhau đến khi nào?!
Mấy giây sau, cô Chu phá lên cười: “Được được được, xem như em phục anh. Đây là lần đầu tiên em gặp dạng người như anh đấy.'
Cô Chu thầm nghĩ, người đàn ông này quá bình tĩnh, cho dù bị cô nhìn chằm chằm cũng có thể không rung động, ánh mắt không lộ ra một chút hảo cảm nào, cô căn bản không nhìn ra được suy nghĩ của hắn.
Sao đột nhiên lại phá lên cười thế, hai người đang ám hiệu cái gì vậy? Đôi bên nhìn nhau vô cùng bình tĩnh, người mất bình tĩnh lại là Hạ Tiểu Cát đang chịu trách nhiệm làm phông nền, toàn thân tiến vào trạng thái cảnh giác cấp một, mạnh mẽ xen vào: “Cô Chu hôm nay cũng tới một mình à? Nhiều đồ thế này đi một mình cầm không xuể, để tôi đưa cô về nhé? Cô về nhà hay là đi thẳng tới trường luôn?”
Cô Chu nhìn Hạ Cát, lại nhìn Long Uý, vẻ mặt bừng tỉnh như thể đã hiểu ra điều gì đó, sau đó thản nhiên cười nói: “Cảm ơn ông chủ Hạ, hôm nay tôi có người đưa đón rồi, không làm phiền cậu nữa.”
Cô vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên. Cô Chú nhìn thoáng qua, sau đó nhận lấy đồ từ tay Long Uý: “Người đón tôi đến rồi, tôi đi trước nhé, hoan nghênh hai người đến thăm trường chúng tôi trong thời gian tới.”
Ra đến cửa, cô Chu bỗng nhiên quay lại nhìn Hạ Cát, cười một cái: “Ông chủ Hạ cũng không dễ dàng gì, tôi chỉ đành nói cố lên với cậu vậy.”
“.....Cảm ơn?” Hạ Cát loá mắt bởi nụ cười của cô Chu, hoàn toàn không hiểu ý của cô, chỉ cảm thấy mình nên nói lời cảm ơn.
Cô Chu cười lắc đầu, sau đó xách đồ lên chiếc ô tô màu đen đỗ trước cửa tiệm. Cửa sổ hạ xuống, Hạ Cát nhìn thoáng qua, ngồi bên ghế lái là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, hai người cười cười nói nói, hẳn quan hệ không tệ.
Hạ Cát thở ra một hơi, cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng, xem ra cô Chu đã có bạn trai rồi, cũng không biết cô nghĩ gì mà đi ghẹo Long Uý. Hạ Cát thở dài, dù sao cậu cũng không giỏi giao tiếp với phụ nữ xinh đẹp lại thông minh như vậy.
Sau khi tiễn 'kẻ gây rối' đi rồi, lúc Hạ Cát chuẩn bị quay vào nhà thì chợt thoáng thấy có một tấm vải đen phủ bên ngoài cửa hàng bên cạnh. Điểm mấu chốt là mảnh vải này rất lớn, phủ kín từ lầu hai xuống lầu một, che kín kẽ cửa hàng, nhìn xa như thể một lỗ đen đột nhiên xuất hiện trên phố thương mại Vân Lai, rất dễ chú ý tới.
Hạ Cát nhớ ra đây là cửa hàng của Hồ Thiên, bèn gọi điện thoại cho anh ta.
“Ông chủ Hạ, đã lâu không gặp, hôm nay gọi cho tôi là có chuyện gì thế?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng và thản nhiên thường ngày của Hồ Thiên.
“Alo, ông chủ Hồ à, tôi vừa thấy mặt tiền cửa hàng của anh phủ một tấm vải đen nên gọi điện hỏi anh một chút, sợ có người bày trò đùa ác ý với anh.” Hạ Cát giải thích.
Hồ Thiên nghe thấy bèn cười: “À, cửa hàng của tôi đang tiến hành sửa chữa, bên trong khá là bừa bộn. Để không ảnh hưởng tới hàng xóm và người qua đường nên tôi nhờ đội thi công phủ vải lên che lại.”
“Thì ra là thế, vậy tôi yên tâm rồi. Có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?” Hạ Cát hỏi.
“Ha ha ha, cảm ơn ông chủ Hạ. Tôi đã sắp xếp xong chuyện sửa chữa rồi.” Hồ Thiên dừng lại giây lát, sau đó bổ sung. “À đúng rồi, miếng vải đó có thể giảm bớt tạp âm, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến mở cửa và nghỉ ngơi của anh, anh cứ yên tâm.”
“Được rồi, vậy nếu như có gì cần hỗ trợ thì cứ liên hệ với tôi, đừng khách sáo.”
Hạ Cát cúp điện thoại, trong lòng không khỏi hiếu kì, che một tấm vải đen là có thể giảm bớt tạp âm? Mảnh vải kia phải dày bao nhiêu cơ chứ?
Nghe Hồ Thiên nói như vậy, Hạ Cát tò mò lại gần cửa tiệm nhà Hồ Thiên, quan sát miếng vải kia một chút, thậm chí còn sờ. Nhưng nó cũng chỉ là một miếng vải bình thường, không có gì quá đặc biệt.
Hạ Cát xích lại gần, vểnh tai nghe thử thanh âm bên trong, nhưng đứng hồi lâu mà vẫn chưa nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, bên trong không giống như đang sửa chữa, mà căn bản là còn không có người nào. Hạ Cát tính xốc miếng vải đen lên nhìn thử, nhưng hình như hành động này không ổn cho lắm, người ta đã phủ vải lên chứng tỏ là không muốn người ngoài dòm ngó. Vậy là cậu đứng trong chốc lát, sau đó quay về cửa hàng.
Hạ Cát lên thư phòng, trong lồng ấp lại có thêm hai quả trứng, cậu chăm chú nhìn chốc lát, đứng dậy cầm bút lại gần.
Từ khi cửa hàng được nâng cấp, phòng ở trên lầu hai cũng nhiều hơn, Hạ Cát dự tính sắp xếp lại.
Hiện tại chỉ có thư phòng, phòng ngủ của cậu và Long Uý là cố định, những phòng khác đều gần như là sử dụng một cách khá linh hoạt. Trên cơ bản tất cả gian phòng trống đều biến thành chỗ ăn chơi của nhóm thú cưng, chúng ngủ ở bất kỳ phòng nào mà chúng muốn. Quần áo, đồ chơi bày bừa rải rác khắp các phòng khiến việc sắp xếp vô cùng rắc rối.
Cái khác tạm không nói đến, Hạ Cát cảm thấy ít nhất phải sắp xếp cho thú cưng đã hoá hình trưởng thành một gian phòng, vật dụng cá nhân để chúng tự sắp xếp theo ý thích.
Trước mắt có năm thú cưng đã tiến vào giai đoạn trưởng thành, hai quả trứng chưa nở, chờ đến khi có người nguyện ý nhận nuôi bé bò sữa, hệ thống hẳn sẽ ban thưởng thêm một quả trứng thú cưng nữa. Nói cách khác, nhiều nhất sẽ có ba thú cưng không biết có thể hoá hình được hay không.
Hạ Cát đếm số phòng trên tầng hai, có vừa đúng tám phòng trống, dù sao cũng đủ để phân chia, cho dù sau này thú cưng nở ra không thể hoá hình thì cũng có thể dùng làm kho chứa đồ.
Hạ Cát vẽ lên giấy, sắp xếp phòng cho mọi người, sau đó đến phòng chứa đồ lấy hộp dụng cụ, dự định làm bảng số phòng.
Bận rộn hơn nửa ngày, bảng số phòng cuối cùng cũng đã làm xong. Hạ Cát dán ảnh chụp của nhóm thú cưng lên cửa phòng, anh lùi vài bước, ngắm nghía thấy cũng khá là dễ thương.
Sau khi lắp bảng số và dán hình lên các cửa phòng xong, cậu lại bắt đầu cần mẫn dọn dẹp từng phòng một như một bà mẹ già. Vốn còn định phàn nàn vài câu, nhưng khi bà mẹ già họ Hạ tìm thấy một đống bánh quy ăn thừa, vỏ kẹo, đồ chơi cố ý giấu đi, lại muốn phá lên cười. Mặc dù có thể hoá thành người lớn, nhưng bản chất cũng chỉ là những đứa trẻ còn chưa tròn nổi một tuổi.
Dọn dẹp đến phòng của bé Tằm Ngọc, kén lớn trên giường vẫn không hề có một chút động tĩnh nào cả, Hạ Cát thở dài, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng xoa: “Tiểu Ngọc nhanh phá kén nhé. Ba dọn cho con phòng này, sau này căn phòng này là của riêng mình con.”
Hạ Cát nói xong, lòng bàn tay có cảm giác cái kén có hơi cử động, giống như bé Tằm Ngọc đang đáp lại lời của cậu. Hạ Cát cảm thấy yên lòng, mở cửa đi ra ngoài.