“Trong thời gian sáu tháng, trải qua các buổi thử giọng, vòng bảng và vòng loại trực tiếp, đến với trận chung kết đêm nay, trước mắt chúng ta đây chính là ba ca sĩ ưu tú đã đánh bại rất nhiều đối thủ. Và tiếp theo chính là khoảnh khắc huy hoàng của chương trình, mọi người hãy cùng với tôi đếm ngược số phiếu bầu cuối cùng ạ! Quán quân của cuộc thi năm nay chính là.....3....2.....”
“Phụp....” Chương trình đang phát trên TV đã tắt, màn hình tối om, phản chiếu hình bóng gầy yếu của một chàng trai đang ngồi nép mình trên ghế sofa.
Chàng trai nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào ghế, không nói một lời. Sắc mặt cậu ta trắng bệch, mí mắt xanh đen, điện thoại đặt trên ghế rung lên, anh ấy mở mắt ra nhìn.
Là tin Weichat của cựu trợ lý Trần Hân: “Anh hứa, em đã mang quà của fan về cho anh, một lát nữa em qua.”
Thanh niên đọc lướt qua rồi đặt di động xuống, không trả lời mà nhắm mắt lại như thể rất mệt mỏi.
Anh ấy tên Hứa Kiệt, nửa năm trước tham gia chương trình tuyển chọn “New Voice”, bởi vì có khả năng ca hát tốt mà rất nhanh đã ký được hợp đồng với một công ty giải trí, Trần Hân chính là trợ lý công ty điều cho anh ấy. Anh ấy bằng với thực lực của mình một đường thuận buồm xuôi gió trong chương trình, vượt qua tất cả các vòng đấu. Nếu không phải một tháng trước dây thanh quản đột nhiên bị tổn thương, bắt buộc phải rời chương trình để phẫu thuật, như vậy một trong ba người đứng trên sân khấu ngày hôm qua chính là anh, mà không phải ngồi lẻ loi cô độc xem TV như bây giờ.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Hứa Kiệt nghe thấy tiếng gõ nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích, mãi cho đến khi vang lên một lúc, anh mới thở dài, đứng dậy mở cửa.
Quả nhiên là Trần Hân mang theo bao lớn bao nhỏ tới, Hứa Kiệt mở cửa rồi cũng mặc kệ hết thảy, quay người ngồi lại trên ghế sofa.
Trần Hân cũng không để ý, tự mình giữ cửa, hùng hục xách từng túi từng túi vào nhà, lúc đóng cửa lại mới phát hiện ra đèn không bật.
“Anh Hứa, sao anh không bật đèn?” Trần Hân thuận tay định bật đèn phòng khách lên.
“Đừng bật, thế này là được rồi.” Hứa Kiệt nói.
Trần Hân thở dài, thôi không bật đèn nữa, đi thẳng đến ban công, 'roẹt' một cái kéo rèm che ra. Ánh nắng bên ngoài rất chói mắt, trong phòng cũng sáng lên không ít.
“....” Hứa Kiệt phản xạ giơ tay lên che nắng.
“Anh Hứa, em đã dặn anh rất nhiều lần rồi, ban ngày nhất định phải kéo rèm, mở cửa sổ phơi nắng, thực hiện quá trình quang hợp thì mới có tinh thần tốt.” Trần Hân cằn nhằn, thuận tay dọn dẹp mọi thứ trên bàn trà.
Trên bàn có mấy lon bia đã rỗng, Trần Hân ném vào thùng rác, dặn: “Anh Hứa, bác sĩ nói sau phẫu thuật anh phải ăn kiêng ba tháng, anh không được uống bia nữa đâu đấy.”
Đôi mắt Hứa Kiệt cũng dần thích ứng được với ánh sáng, anh buông tay, ngơ ngác nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, không nói một lời,
Anh ấy đã như vậy kể từ khi xuất viện đến nay, Trần Hân nhìn mãi cũng thành quen. Sau khi dọn dẹp xong bàn trà, cô dọn hết quà cáp của người hâm mộ lại đây, bắt đầu mở quà, vừa mở vừa đọc cho Hứa Kiệt nghe.
“Đây là tấm thiệp có hình vẽ nhân vật phiên bản chibi do một bạn fan có nickname 'Cô gái tài giỏi', trong thiệp ghi - Chúc anh Kiệt vui vẻ mỗi ngày, càng ngày càng béo.” Trần Hân đặt thiệp lên bàn trà, nói với Hứa Kiệt: “Anh Kiệt nhìn này, nhìn đáng yêu lắm, ngay cả fan cũng thấy anh quá gầy, anh nên ăn nhiều một chút.”
Hứa Kiệt vẫn không nói gì, cô mở hộp quà thứ hai ra, là một album ảnh DIY*, trong đó toàn là ảnh của Hứa Kiệt, hầu hết được chụp khi cô ấy đi xem trực tiếp chương trình, rất có tâm. Trần Hân cầm tấm thiệp đọc: “Gửi anh Kiệt - người tuyệt vời nhất, giọng nói của anh là giọng nói hay nhất mà em được nghe, yêu anh!”
Lúc này Hứa Kiệt mới bình tĩnh mở miệng, nhưng giọng nói vừa khàn vừa đặc, không tính là dễ nghe: “Trần Hân, chiều em không đi làm à?”
“Hai giờ chiều em mới vào làm, bây giờ mới có mười hai giờ trưa.” Trần Hân vẫn tiếp tục mở quà, là một hộp mật ong lớn, cô đọc: “Anh Kiệt, đây là mật ong nhà em nuôi, rất tốt cho thanh quản, hy vọng anh sớm ngày hồi phục, quay về sân khấu, chúng em vẫn luôn chờ anh.”
Trần Hân đọc xong, lập tức ôm lọ mật ong như ôm bảo bối, cất vào trong tủ lạnh, nói: “Đồ tốt như này, anh Hứa, ngày nào cũng phải uống đấy nhé.” Sau đó cô ấy mở một túi quà nhỏ ra, phát hiện bên trong là bốn chiếc bùa may mắn nhỏ xinh.
“Bùa may mắn này rất linh, có thể thực hiện được tâm nguyện! Chúc mọi điều ước của anh đều biến thành hiện thực!” Trần Hân nhìn tấm bùa trong tay, ngạc nhiên kêu lên: “Ôi, em biết cái này, linh lắm, không nghĩ có fan lại tặng anh! Mau mau! Treo lên nhanh lên!”
Vì vậy Trần Hân lấy một tấm bùa màu xanh lá cây cầu sức khoẻ treo lên điện thoại của Hứa Kiệt.
Những ngón tay nhợt nhạt của Hứa Kiệt co lại, nắm thành nắm đấm, lại buông ra, anh ôm đầu, lẩm bẩm: “Trần Hân, anh xin em, em đi đi.”
Trần Hân rất đau lòng khi thấy anh như vậy, nhưng cô vẫn giả vờ thoải mái nói: “Em vất vả tới một chuyến, anh Hứa không buồn mời em ăn cơm luôn à? Nếu không hai ta ra ngoài ăn nhé?”
Hứa Kiệt: “.....”
“Anh Hứa, cả ngày cứ trong nhà mãi cũng không tốt, tốt nhất là ra ngoài hít thở trong lành đi.” Trần Hân ngồi xổm xuống trước mặt anh.
“Anh không ăn được, cũng không muốn ăn.” Hứa Kiệt nói xong, chậm chạp ngẩng đầu nhìn Trần Hân.
Trần Hân nhìn đôi mắt xanh đen của anh, nhíu mày: “Anh Hứa, anh...có muốn tìm bác sĩ tâm lý không?”
Mắt Hứa Kiệt hiện lên kinh ngạc trong thoáng chốc, tựa như đã ý thức được điều gì, lập tức ảm đạm đi rất nhiều, anh lắc đầu.
Trần Hân lại khuyên nhủ: “Anh Hứa, anh phải nghĩ thoáng ra. Về sau sẽ còn cơ hội, anh phải chuẩn bị sẵn sàng từ bây giờ, tất cả mọi người vẫn đang chờ anh.”
Hứa Kiệt rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, sụp đổ quát lên: “Không còn cơ hội, em nghe thấy giọng anh không? Ca sĩ bị thương thanh quản sự nghiệp đều sẽ kết thúc! Không ai chờ anh cả, cũng không có ai cho anh cơ hội! Em đi đi! Em đi nhanh lên!”
Hứa Kiệt đột ngột bật dậy, đẩy Trần Hân ra ngoài cửa. Lúc tranh chấp xảy ra, cả hai bị vấp túi quà dưới đất, Hứa Kiệt quay người nhặt lên, sau đó ném hết ra ngoài.
Trần Hân bên ngoài gõ cửa: “Anh Hứa, ít nhất anh cũng nên giữ lại những món quà này, đây đều là tình cảm của fan dành cho anh!”
“Bảo bọn họ đừng có lãng phí thời gian nữa!” Hứa Kiệt hét lên, cổ họng đau rát, đầu óc quay cuồng.
Ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa, Trần Hân đã đi rồi, sợ ở lại sẽ kích thích anh ấy.
Hứa Kiệt đứng trong phòng khách thở hồng hộc, anh biết mình không nên cáu giận với Trần Hân, nhưng anh không chịu nổi nữa, không một ai cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng của anh, giấc mơ của anh hoàn toàn tan thành mây khói. Tựa như chim không thể bay lên bầu trời cao rộng, cá không thể thở dưới nước, vậy phải sống bằng cách nào?
Hứa Kiệt cảm thấy từ khi thanh quản bị thương đến nay, cuộc sống trở nên chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa, sống như thể đã chết, không khác biệt gì nhau.
Trần Hân luôn khuyên anh phải gặp bác sĩ tâm lý, anh cũng biết trạng thái bản thân bây giờ không ổn, nhưng anh cảm thấy cho dù là bác sĩ tâm lý cũng không thể giải trừ nỗi thống khổ của anh.
Hứa Kiệt đẩy cửa ban công, dựa vào lan can nhìn xuống, anh ở tầng hai mươi tám, bên dưới là khu dân cư đông đúc người qua kẻ lại, từ trên cao nhìn xuống chỉ là những chấm be bé đang di chuyển. Hứa Kiệt ngước mắt nhìn ra phía xa, vô số toà nhà chọc trời mọc lên từ đất, tựa như một sân khấu hoành tráng và thịnh vượng.
Không biết từ khi nào, anh luôn tưởng tượng một ngày nào đó bản thân có thể đứng vị trí trung tâm trên sân khấu của thế giới, dùng tiếng ca của bản thân chinh phục khán giả, dù sao anh vẫn luôn cảm thấy mình sinh ra là để hát. Giấc mơ này dù có xa vời đến đâu, dù tốn bao nhiêu công sức, anh cũng không quan tâm, bởi anh tin chắc rằng mình có thể đi đến cuối cùng.
Nhưng bây giờ, giấc mơ mãi mãi cũng chỉ là giấc mơ, và anh không cách nào bước tiếp được nữa.
Hứa Kiệt cụp mắt xuống, không khỏi bắt đầu nhìn lại những khoảnh khắc tràn đầy năng lượng của mình. Anh nhớ lại những tháng ngày học đại học nhiệt huyết và vui vẻ, rất muốn quay về trường để nhìn lại. Vì vậy Hứa Kiệt thay quần áo, đội mũ, đeo kính râm rồi đến đại học H.
Thực lực tổng hợp của H đại chẳng ra sao cả, trước đây là trường cao đẳng hạng 2, những năm gần đây nhờ một số chuyên ngành đặc thù mới được thăng cấp lên thành đại học hạng nhất. Tuy nhiên, khoa âm nhạc của đại H khá tốt, Hứa kiệt từng ở đây theo đuổi ước mơ của mình.
Sau khi tốt nghiệp Hứa Kiệt vẫn chưa từng quay lại, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, trong sân trường không có nhiều người, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành những mảng lốm đốm, những dãy nhà dạy học đã có tuổi nằm yên lặng, hết thảy đều làm cho người ta hoài niệm. Hứa Kiệt lang thang không mục đích, bất giác đã tới cổng Học viện âm nhạc.
Trước cổng Nhạc viện có một tấm bảng vinh danh, quanh năm dầm mưa dãi nắng đã trở nên bạc màu, tả tơi. Mỗi tấm ảnh bên trong đều là những sinh viên suất sắc của khoá, Hứa Kiệt tìm kiếm mình trong vô vàn bức ảnh, cuối cùng vì đã phai màu nghiêm trọng, ai ai cũng biến thành Voldemort mà thất bại.
Anh ngồi xuống bậc thềm trước Nhạc viện, đột nhiên rất muốn hút một điếu thuốc. Trước kia vì bảo vệ cổ họng, anh không hút thuốc, cũng không uống rượu, bây giờ dù sao thanh quản cũng hỏng rồi, chẳng bằng cứ tự tìm niềm vui qua ngày. Nhưng anh ngồi xuống rồi lại không muốn đứng dậy nữa, nghĩ lát nữa xem có sinh viên nào đi qua xin một điếu.
Nhưng ngồi lâu như vậy rồi mà vẫn không có ai đi qua, Hứa Kiệt cảm thấy vô vị, vừa mới chuẩn bị đứng dậy rời đi, bỗng nghe thấy tiếng đàn dương cầm vang lên trong giảng đường, giai điệu vô cùng quen thuộc, đó là bài 'My Microphone'.
Hứa Kiệt nhớ ra bài 'My Microphone' là bài hát nhập mộn dành cho giọng nam, là bài hát mà mỗi sinh viên năm nhất đều phải thi.
Rất nhanh sau đó, trong giảng đường đã vang lên tiếng hát, giọng nam nghe hơi ngây ngô, nhưng rất trong, phát âm có hơi cứng nhắc, lấy hơi cũng không đúng, tiết tấu bất ổn, nhưng cách cảm âm coi như không tệ, cố gắng luyện nhiều là có thể qua kỳ thi.
Hứa Kiệt cứ nghe như vậy, không biết sao lại bắt đầu hát theo giai điệu.
“Ai đã cướp mất microphone của tôi? Chẳng sao cả, bởi tôi còn có giọng hát.....”
Hát xong một câu, Hứa Kiệt mới nhận ra khuôn mặt mình đã đẫm nước mắt, anh cười tự giễu, tháo kính râm xuống, lau nước mắt, đang định đứng dậy rời đi bỗng nhiên có người hô lên.
“Ấy? Có phải tớ nhìn nhìn không? Kia đúng là học trưởng Hứa Kiệt chứ?”
“Trời ơi! Học trưởng Hứa Kiệt, anh quay về thăm trường cũ phải không ạ?“. Kiếm Hiệp Hay
Hứa Kiệt ngẩng đầu, phát hiện hai nam sinh đang đứng trước mặt mình, anh lập tức đeo kính râm lên. Anh không ngờ chỉ một phút bất cẩn lại có người nhận ra, anh đè vành mũ xuống định rời đi.
“Học trưởng học trưởng! Anh vẫn luôn là idol của em, anh cho em xin chữ ký ạ!” Một nam sinh đứng trước mặt Hứa Kiệt với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
“Hay là thôi đi, chữ ký của tôi cũng đâu đáng tiền.” Hứa Kiệt nhỏ giọng đáp.
Không biết có phải do giọng nam sinh này quá lớn hay không, tiếng hát trong giảng đường im bặt, rất nhanh lại có hai nam sinh chạy ra, nhìn thấy Hứa Kiệt đã lập tức xông tới.
“Học trưởng về rồi? Giọng của anh ổn chứ?”
“Học trưởng tham gia tranh tài, tất cả sinh viên trường mình đều theo dõi, Hiệu trưởng nhắc anh cả ngày đấy.”
“Đúng đấy, đáng tiếc anh lại xin rút lui, nếu không quán quân chắc chắn là anh rồi.”
“Học trưởng, học trưởng, hiếm khi anh quay lại, anh truyền cho chúng em một vài kinh nghiệm biểu diễn nhé.”
....
Đối mặt với nhiệt tình của nhóm nam sinh, Hứa Kiệt không biết nên đáp lại như thế nào. Anh sợ phải đối mặt với sự thất vọng của những người từng hâm mộ mình, anh chỉ có thể lựa chọn cách bỏ chạy: “Xin lỗi, hôm khác nhé.”
Mấy nam sinh không dám ngăn cản Hứa Kiệt, nhưng họ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt thế này, đành phải lẽo đẽo theo sau: “Học trưởng anh đi đâu vậy, chúng em tiễn anh, tiện đường chúng ta có thể giao lưu với nhau.”
Hứa Kiệt chỉ đáp qua loa vài câu, định ra khỏi cổng trưởng sẽ bỏ chạy, cắt đuôi đám nam sinh này.
Không ngờ lối cổng sau của H đại chính là phố sinh viên, là nơi náo nhiệt nhất ở đây, sinh viên nghỉ hè không về nhà trên cơ bản sẽ hoạt động mạnh mẽ ở khu vực này.
Những nam sinh này trên đường gặp gỡ không ít bạn học, cái đuôi theo sau Hứa Kiệt càng ngày càng dài, muốn cắt đuôi cũng không được. Anh đành phải lấy ví ra nói: “Trời nóng thế này, tôi mời mọi người uống trà sữa nhé.”
Nhóm sinh viên reo hò vui vẻ, tạt vào một quán trà sữa chọn đồ uống, Hứa Kiệt lợi dụng khoảng cách rẽ vào một con hẻm gần đó. Còn chưa đi xa đã nghe thấy có người ở phía sau hô: “Học trưởng Hứa đâu rồi?”
Hứa Kiệt không còn cách nào khác đành phải chạy về phía trước, ra khỏi hẻm nhỏ, không nghĩ tới bên này lại là một con phố thương mại, trước đây khi Hứa Kiệt học đại học ở đây vẫn luôn không biết. Phố thương mại bởi vì vị trí không tốt, hầu hết các cửa hàng đều bỏ trống, Hứa Kiệt nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, trông thấy có cửa hàng đang mở cửa cách đó không xa, biển hiệu còn chưa thấy rõ đã chạy vào trốn.
“Xin chào.....” Buổi chiều oi bức khó có được một vị khách, Hạ Cát nhiệt tình nghênh đón, còn chưa nói hết, đối phương đã đưa ngón trỏ lên môi khẽ 'suỵt', Hạ Cát ngơ người.
Hứa Kiệt nhanh chóng nhìn toàn diện, tự thấy bản thân xui xẻo, cửa hàng này có một mặt hoàn toàn bằng kính, nhìn qua không có chỗ trốn. Anh quay đầu nhìn thấy có rất nhiều lồng thú cưng ở bên trái, có thể che chắn được. Anh lập tức trốn sau những chiếc lồng, còn cẩn thận đặt một chiếc lồng ngay trước mặt mình.
Lúc ngồi xuống, anh cảm giác có thứ gì đó ấm áp ngay bên cạnh nhìn, nhưng anh chỉ một mực chú ý bên ngoài.
Hạ Cát ngơ ngác đứng yên, ban đầu cậu không hiểu vị khách này đang làm gì, nhưng rất nhanh sau đó có một nhóm sinh viên vừa chạy vừa dáo dác nhìn xung quanh, cậu liển hiểu ra.
Nhóm sinh viên vào quán hỏi Hạ Cát: “Chủ tiệm, vừa rồi có ai đi ngang qua đây không ạ? Anh ấy trông cao ráo, đẹp trai, còn đội mũ, đeo kính râm nữa.”
Hạ Cát liếc người vẫn đang trốn sau lồng thú cưng, đối phương chắp tay trước ngực, làm hành động cầu xin với cậu.
Cậu đành phải lắc đầu, mấy sinh viên lại nhìn bao quát cả quan một lần nữa, mặt tường toàn bộ làm bằng kính nhìn không sót thứ gì, trong quán một vị khách còn không có, nhóm sinh viên cúi đầu ủ rũ rời đi.