Hành vi gây sốc của bé Tiên Cá khiến mọi người sợ ngây người, Hạ Cát phản ứng kịp thời kéo áo bé xuống, xấu hổ cười: “Tiểu Ngân, không được tuỳ tiện vén quần áo lên, em chỉ việc trả lời chú là được rồi.”
“Dạ? Thì ra là vậy ạ.” Bé Tiên cá không hiểu lắm, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Hạ Cát bằng đôi mắt xanh thẳm ngây thơ.
Tạ Ngôn nhấp một ngụm cà phê kìm nén sự kinh ngạc, nhìn bé Tiên cá đang nhảy chân sáo, mặt cậu ta còn hơi hơi đỏ, cảm thán: “Đây rốt cuộc là trẻ con nhà ai thế?....Ngây thơ ngờ nghệch quá!”
“Ha ha ha...” Hạ Cát cười gượng: “Hạ Tiểu Ngân, em họ xa nhà tớ, nghỉ hè tới đây chơi.”
“Cậu đúng là nhiều em họ thật.” Tạ Ngôn than thở.
......
Sau khi Tạ Ngôn rời đi, chuyện đầu tiên Hạ Cát làm chính là lên mạng mua cho bé Tiên Cá mấy bộ quần áo. Cậu mở app Taobao, đặt vài bộ lót, sau đó tìm trang phục trẻ em để cho bé tự mình chọn.
Bé Tiên Cá tò mò chọc chọc điện thoại, đôi mắt to sáng long lanh. Trang hiển thị đang là shop quần áo mùa hè, phần lớn là quần đùi, áo thun bình thường dành cho bé trai. Cũng có một số ít quần áo đặc biệt, tỷ như áo sơ mi Spiderman, quần áo Siêu nhân hoặc Hán phục và âu phục nhí.
Hạ Cát cảm thấy bất kỳ phong cách nào bé Tiên Cá nhà mình đều hold được hết, dù sao giá trị nhan sắc cao thế kia cơ mà.
“Tiểu Ngân, con thích loại nào? Ba mua cho con.” Hạ Cát hỏi.
Bé Tiên Cá cắn ngón tay nhìn hồi lâu, sau đó chỉ: “Con thích cái này, cái này, còn có cái này.”
Hạ Cát nhìn, tất cả đều là quần áo phong cách động vật, mũ đính đôi tai, đằng sau còn có cái đuôi nhỏ, đáng yêu hết nấc. Hạ Cát thấy rất được bèn đặt hàng cho bé, lại hỏi bé thích mặc quần nào.
Bé Tiên Cá quả quyết từ chối: “Con không cần quần!”
Hạ Cát thở dài, để điện thoại di động xuống, đối mắt với bé Tiên Cá, nghiêm túc giải thích với bé vì sao bắt buộc phải mặc quần.
Kết quả cuối cùng chính là bé Tiên Cá đồng ý mặc đồ lót, nhưng lại không đồng ý mặc quần, bởi vì bé cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hạ Cát đoán rằng do chân của bé vốn từ đuôi cá biến thành, có thể sẽ tương đối mẫn cảm, mặc quần cảm thấy quá bức bối. Vậy là cậu lại tìm loại quần đùi có chất liệu mát mẻ, dễ chịu, rộng rãi là chính. Cũng không biết công cụ tìm kiếm nhận dạng từ khoá kiểu gì, vậy mà thi thoảng lại nhìn thấy vài bộ váy xinh xắn của bé gái.
Bé Tiên cá tinh mắt, lập tức chỉ vào chiếc váy và nói: “Con có thể mặc cái này!”
“!” Hạ Cát ngây người, bất đắc dĩ giải thích: “Đây là váy của các bé gái.”
“....Bé trai không thể mặc váy ạ?” Bé Tiên Cá nhăn lông mày, vẻ mặt rất muốn mặc.
“.....Không phải là không được.” Hạ Cát khó khăn nặn ra mấy chữ.
“Thật ạ?” Bé Tiên Cá lập tức mở to hai mắt, mong đợi nhìn Hạ Cát: “Vậy Tiểu Ngân muốn cái này!”
“....Được.” Hạ Cát khó khăn tự an ủi mình, mặc váy còn hơn không mặc gì, cứ từ từ từng bước một là được.
Hạ Cát đặt mua váy, bé Tiên Cá vô cùng cao hứng đi chơi. Cậu tranh thủ mua thêm giày và quần cho bé, tính để sau cho bé mặc quen dần.
....
Trong số các cửa hàng ở phố thương mại Vân Lai, hiện chỉ có hai cửa hàng đang mở cửa, một là cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng, nhà khác là siêu thị Hạnh Phúc.
So ra mà nói, vị trí của siêu thị Hạnh Phúc đẹp hơn cửa hàng của cậu. Siêu thị người ta mở ở đầu phố, nơi lẽ ra phải có lưu lượng người qua lại đông nhất, nhưng không hiểu vì sao mà cả con phố thương mại này từ đầu năm đến cuối năm đều rất vắng vẻ, cho nên siêu thị Hạnh Phúc cũng chỉ đành dựa vào sức mua của dân cư tại đây, cũng coi như miễn cưỡng duy trì việc kinh doanh mà thôi.
Ông chủ siêu thị Hạnh Phúc tên là Lý Hồng Mậu, sau khi nghỉ hưu, ông ấy bị người ta lừa lấy tiền tiết kiệm đi mua mặt tiền này. Mới đầu còn tưởng mình nhặt được của từ trên trời rơi xuống, định giao siêu thị cho con trai kinh doanh. Ai ngờ con trai ông ấy phát hiện khu vực này không ổn, căn bản không phát tài nổi, bèn liên hệ với ba nhanh chóng sang tay cho người khác, nhưng mua thì dễ mà bán đi thì khó hơn lên trời.
Tiền đã mất, con trai lại không chịu, ông ấy không còn cách nào, tự thân vận động mở một siêu thị nhỏ để kinh doanh, lãi lời dựa vào dân cư quanh đây. Kinh doanh không tốt lắm, nhưng ông ấy luôn nghĩ có thể tích cóp, dần dần có thể kiếm lại được số tiền kia rồi.
Siêu thị của ông Lý mở cửa vào bảy giờ sáng mỗi ngày, trong siêu thị có bán bánh mì tươi cho những người đi làm sớm; mười giờ tối mới đóng cửa, người đi làm về sẽ tiện ghé qua mua rượu mua thuốc. Ông Lý sống cũng rất tiết kiệm, trong siêu thị chỉ bật quạt, không mở điều hoà, vào mùa hè, đèn sẽ không bao giờ được bật cho đến khi mặt trời lặn hẳn. Ông Lý ở luôn trên tầng hai siêu thị, bạn già của ông mấy năm trước đã qua đời, ông một mình quanh năm trông coi siêu thị nhỏ của mình.
Gần đây buôn bán có khá lên một chút, trước kia chỉ có hàng xóm xung quanh đây, bây giờ thi thoảng lại có người trẻ tuổi vào mua chai nước hoặc thứ gì đó.
Hai cô gái thu lại ô, đi vào siêu thị Hạnh Phúc, vừa nói vừa cười chọn kem trong tủ lạnh.
“Nóng chết mất thôi! Mùa hè không có kem đúng là không thể sống nổi mà!” Một cô gái lấy khăn từ trong túi ra lau mồ hôi.
“Đúng vậy, đáng tiếc quán cà phê thú cưng lại không bán kem, nếu không chúng ta có thể ăn luôn tại quán rồi.” Bạn gái còn lại chọn lựa kem, rồi đóng cửa tủ lạnh.
“Nhưng bù lại bánh ngọt ngon thật, thú cưng cũng đáng yêu, cuối tuần sau chúng ta lại đến nhé.”
Hai người tra tiền, lúc đi vẫn còn ríu ra ríu rít, đã bắt đầu thảo luận đến chuyện tuần sau sẽ đến lần nữa.
“Hừ.” Ông Lý khinh thường hừ một tiếng.
Trên con phố thương mại Vân Lai này có một cửa hàng khác, đương nhiên ông cũng biết. Lúc Hạ Cát mới mở cửa quán cà phê thú cưng đã từng đưa áp phích cho ông đấy.
Quán cà phê thú cưng cái gì, đúng là người trẻ tuổi, chỉ thích làm mấy thứ loè loẹt để gây sự chú ý. Theo ý của ông, chuyện làm ăn đâu có đơn giản như thế, buôn bán ở con phố này cần nhất là sự kiên trì mới có thể làm ăn dài lâu. Hôm nay đi tuyên truyền, ngày mai lại tổ chức hoạt động, khách hàng cũng chỉ chú ý đến cái mới mẻ, đến khi nhàm chán rồi, người ta cũng chạy đi hết.
Trước kia ông ấy còn nghĩ như vậy đấy, ông vốn cho rằng nhà này cũng chẳng trụ được bao lâu, không sớm thì muộn cũng sẽ đóng cửa.
Nhưng mọi chuyện lại khác so với dự đoán của ông, cửa hàng của chàng trai kia mở không bao lâu, ấy vậy mà khách đến càng ngày càng đông, buôn bán còn tốt hơn cả cái siêu thị ông ấy mở nhiều năm! Điều này làm ông Lý nghĩ mãi không ra, cũng khiến lòng ông ngột ngạt.
Thời gian mở cửa của siêu thị Hạnh Phúc vẫn luôn là như vậy, cho dù có là ngày cuối tuần. Cửa hàng thú cưng vào mỗi cuối tuần sẽ mở cửa vào lúc mười giờ sáng, tuần trước đã có khách xếp hàng trước giờ mở cửa. Ông Lý trong lòng không phục, đến ngày này rốt cuộc cũng bạo phát.
Khó có dịp mới bốn giờ chiều ông đã đóng cửa siêu thị, sau đó hừng hực khí thế đi về phía cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng, ông rất muốn xem cửa hàng này có gì đặc biệt.
Ông Lý chắp tay sau lưng đi đến cửa tiệm nhà Hạ Cát, qua mặt kính sát đất nhìn tình hình trong cửa hàng. Ông khịt mũi hừ lạnh, người ăn uống một chỗ với động vật, mất vệ sinh, xem ra cũng chẳng có cái gì mới lạ.
Ông Lý xụ mặt đi vào trong tiệm.
“Hoan nghênh....” Hạ Cát đang ngồi sau quầy lễ tân, thấy cửa tự động mở bèn vô thức chào hỏi. Ai ngờ ngẩng đầu lên thấy là một ông lão, có chút bất ngờ, dù sao thì cũng là lần đầu tiên cậu thấy có người già vào quán cà phê dành cho thú cưng.
Ông Lý không quan tâm đến cậu, cau mày tìm một vị trí gần cửa sổ và ngồi xuống, mấy vị khách trong tiệm quay lại nhìn thoáng qua ông một cái, sau đó lại tập trung vào đồ ăn ngon và những thú cưng dễ thương.
A Phượng cầm menu lại gần, ông Lý cũng không buồn cầm, nói thẳng: “Mang đồ tốt nhất của quán các cậu lên đây cho tôi.”
A Phượng nghi hoặc nghĩ một hồi, cậu thật sự không biết đồ ngọt ngon nhất trong tiệm là loại nào, hẳn là nhiều người gọi nhất thì ngon nhất nhỉ. Vậy là cậu đi vào phòng bếp mang cho ông Lý một phần suất ăn cầu nguyện.
Lúc A Phượng đi gọi đồ, ông lý bắt đầu chắp tay sau lưng đi quan sát khắp nơi, ông đi từ khu nghỉ ngơi bên phải sang khu vui chơi dành cho thú cưng ở bên trái, lại nhìn từng bé chó, bé mèo đang nằm ở trong lồng, con nào con nấy vừa lười lại vừa béo, không hiểu vì sao đám người trẻ tuổi lại có thể thích nuôi mấy loại như thế này.
Ông lắc đầu đi về lại chỗ ngồi của mình, A Phượng đã bưng suất ăn cầu nguyện lên, ông nhìn giá ghi trên thực đơn, một miếng bánh gato bé tí tẹo, thêm một tách cà phê mà có thể đắt đến như vậy! Rõ ràng là đang đoạt tiền mà!
Ông Lý bình thường đã quen sống tiết kiệm, nhìn thấy cái giá này đến cảm giác muốn ăn cũng không còn, để ông trả tiền cho cái phần món ăn này chả khác nào đang cắt thịt trên người ông. Ông Lý chính là muốn đến cửa gây chuyện, nhưng tìm không thấy lỗi, mình còn mất một khoản tiền, điều này càng khiến ông không thoải mái chút nào.
Ông nhìn cửa hàng đang rất đông người, không ai chú ý đến, ông bèn đứng dậy đi ra ngoài, không ngờ vừa bước đến cửa đã bị A Phượng gọi lại.
“Vị khách này, ngài quên chưa trả tiền, mời ngài qua bên này.” A Phượng cho là ông quên bèn nhắc nhở và chỉ vào quầy lễ tân.
Lúc này đã có một vài vị khách chú ý đến, ông Lý đỏ mặt, thẹn quá hoá giận quát: “Tôi còn chưa động vào đồ ăn của quán các cậu đâu, dựa vào cái gì bắt tôi trả tiền!”
A Phượng lần đầu tiên bị quát, cũng hơi ngơ, cậu không biết có phải không ăn thì không cần trả tiền hay không, nhưng mà ông lão này nhìn thật hung dữ, quá đáng ghét, cậu xoay người đi tìm Hạ Cát.
Nghe được lời của ông, khách xung quanh bắt đầu to nhỏ nghị luận, hầu như đều đang chỉ trích ông Lý.
“Xin chào, xin hỏi có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài không ạ?” Hạ Cát nghe thấy có tiếng, nhanh chóng ra mặt giải quyết.
Trước mặt nhiều người như vậy, ông Lý không kìm được sắc mặt, thản nhiên nói: “Đồ ăn trong tiệm các cậu không sạch sẽ, phía trên còn có lông mèo, sao tôi còn dám ăn?”
Lúc Hạ Cát nhìn thấy ông Lý cũng có hơi sửng sốt, bởi cậu cảm thấy người này nhìn rất quen. Hạ Cát nghi ngờ lời nói của ông, bởi loại tình huống này chưa bao giờ xảy ra cả. Hạ Cát rất chú ý đến phương diện này, thú cưng gửi nuôi vẫn luôn ở bên khu động vật, không có chuyện cậu thả cho chúng sang bên này, cũng là bởi liên quan đến vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm. Chơi đùa cùng với khách chỉ có Mèo Ninja phân thân và tiểu Thanh Tước, nhưng hai đứa đều không rụng lông.
Mặc dù nghi ngờ nhưng cậu vẫn cười nói: “Rất xin lỗi ngài, nếu ngài không ngại, tôi có thể đổi cho ngài sang một phần khác.”
Ánh mắt chất vấn xung quanh ngày càng nhiều, tất cả đều dừng trên người ông Lý, có bàn khách còn khe khẽ bàn luận: “Hẳn là đến để gây chuyện đấy, rõ ràng là muốn ăn cơm chùa mà.”
ông Lý vừa thẹn vừa giận, bất ngờ va vào một đôi mắt nôn nớt. Bé Tiên Cá đang bưng đồ đứng bên cạnh bàn, trừng mắt nhìn ông.
Ông Lý chỉ vào bé Tiên Cá: “Các cậu còn dám thuê lao động trẻ em, tôi muốn tố cáo mấy cậu!”
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Tiên Cá: Trông người này sao mà đáng ghét thế! Muốn cắn! - Siêu hung jpg.