Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 52: Thú bông




Từ khi suất ăn cầu nguyện hot trên nền tảng địa phương, lượng khách ghé quán so với trước kia đông hơn nhiều, kể cả những ngày làm việc cũng có người tìm đến để chill, không còn xuất hiện tình huống cả ngày không có một mống khách như khi trước.

Sau khi biết được 'thói quen ăn uống' của sẻ nhỏ, Hạ Cát để cho nó tự do di chuyển quanh cửa hàng. Thanh Tước nhỏ vẫn thích giao lưu thân mật cùng khách, đặc biệt là các cô gái, cũng 'vô tình' trộm đi số mỡ thừa trong những lần làm 'tay vịn'. Khách hàng không hề hay biết năng lực đặc thù của nó, bởi vậy giảm cân được vẫn cứ quy cho công dụng của suất ăn cầu nguyện.

Với vẻ ngoài mềm mại, dễ thương, tính cách hoạt bát lại phục vụ chu đáo nhiệt tình, tiểu Thanh Tước nhanh chóng có một nhóm fan hâm mộ. Thậm chí có khách nữ tay nghề khéo léo đã nặn một chú chim xanh tròn trịa, xinh xắn bằng đất sét, nhìn rất sặc sỡ và dễ thương.

Sau khi Hạ Cát nhận được quà đã ngay lập tức chụp ảnh đăng lên Weibo để cảm ơn bạn nữ ấy, sau đó bày tiểu Thanh Tước bằng đất sét ở vị trí dễ thấy trên quầy lễ tân để khách thanh toán hoá đơn đều có thể nhìn thấy. Thi thoảng có khách còn dẫn theo cả bé con trong nhà tới, bé con nhìn thấy sẻ nhỏ màu xanh bằng đất sét đều muốn có. Phụ huynh ôn tồn hỏi Hạ Cát có thể bán món đồ này không, Hạ Cát đành phải uyển chuyển giải thích đây là quà tặng của một vị khách dành cho quán.

Chứng kiến sự nổi tiếng của Thanh Tước nhỏ càng ngày càng cao, gần như sắp vượt qua cả bản thân, A Phượng sama tỏ ra rất không vui.

Sau khi tắm xong, Hạ Cát nằm trên giường tính toán sổ sách, A Phượng tức giận lăn qua lăn lại như một quả bóng đỏ lè ở trên giường.

Thấy Hạ Cát vẫn không để ý đến nó, nó thở phì phò bắn lên nện trên lưng Hạ Cát, sau đó lại nên lên mông. Hạ Cát bị nó nện đến đau cả người, nhịn không được phải mở miệng: “A Phượng à, con nên giảm cân thật rồi, ba cảm giác như có cái búa tạ nện lên thân vậy.”

A Phượng vẫn đang ăn vạ trên lưng Hạ Cát: “Con không nghe không nghe không nghe! Ghét ba!”

“Được được được, không giảm thì không giảm. Vậy con trật tự một lát đi để ba tính sổ sách đã, được không nào?” Hạ Cát thương lượng với nó.

A Phượng lăn từ trên người Hạ Cát xuống, lại lăn đến trước mặt cậu, nằm rạp ngay bên cạnh cuốn sổ kế toán, mặt xị như bánh bao chiều nhìn chằm chằm Hạ Cát, rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh.

Suất ăn cầu nguyện trở nên cực kỳ hot kéo được rất nhiều khách tới quán, kinh doanh của quán cà phê cũng đã đi vào quỹ đạo. Cuối tuần lượng khách siêu đông, doanh thu một ngày cũng cực kỳ khả quan. Lại thêm nghiệp vụ 'chuyên trị đứa ngứa da' cũng dần có danh tiếng. Hạ Cát đã tăng giá mấy lần, nhưng khách hàng vẫn cứ tới nối liền không dứt, thu nhập từ mảng này cũng khá tương đối.

Cứ theo đà này, không tính thu nhập từ phát sóng trực tiếp và shop Taobao, chỉ dựa vào việc chăm sóc thú cưng và quán cà phê không những có thể trả hết tất cả các khoản vay chỉ trong tháng này, mà còn lãi được kha khá. Thoát khỏi cảnh nợ nần, Hạ Cát cảm thấy nhẹ hết cả người.

Hạ Cát kiểm tra nghiệp vụ mở rộng kinh doanh đã mở khoá 'cải tảo và nâng cấp phòng khám thú cưng' từ hệ thống, để nhận phần thưởng cần phải mở rộng diện tích thêm 200 mét vuông nữa. Mặc dù vị trí của phố thương mại này không tốt, có thể nói giá cả cũng xem như là rẻ ở Giang Thành. Nhưng 200 mét vuông tương đương với hai cái mặt tiền nữa, đối với Hạ Cát vẫn tính là một khoản tiền lớn, trong thời gian ngắn mà muốn hoàn thành nhiệm vụ, có khả năng là lại phải vay.

Hạ Cát cảm thấy bản thân vừa thoát khỏi áp lực nợ nần, giờ lại phải gánh thêm khoản nợ còn kinh khủng hơn. Tiền tiền tiền! Sao kiếm mãi mà vẫn không đủ thế?!

“Ưm.....” A Phượng đã ở một bên đợi Hạ Cát rất lâu, chờ cậu hoàn thành xong mọi việc, ai ngờ cậu lại ngẩn người, rốt cuộc cũng làm A Phượng đại nhân bất mãn.

Hạ Cát lúc này mới nhớ tới còn có một quả cầu lông đỏ rực vẫn đang chờ mình, cậu thu lại sổ sách, chống cằm nhìn A Phượng hỏi: “Được rồi, con muốn làm gì nào?”

A Phượng đứng lên, ưỡn bộ ngực nhỏ, ngẩng cao đầu đi đến trước mặt Hạ Cát, bộ dáng chững chạc đàng hoàng nom rất buồn cười.

“Con cũng muốn có chim nhỏ làm bằng đất sét, ba làm cho con một con rồi đặt lên quầy lễ tân, phải to hơn của con chim xanh kia!” A Phượng nghĩ nghĩ, cảm thấy quầy lễ tân không đủ bắt mắt, lại bổ sung: “Không được, con muốn treo ở cửa ra vào, tất cả mọi người đi vào đều có thể thấy con đầu tiên!”

“Ôi....” Hạ Cát bày ra vẻ mặt khó xử: “A Phượng à, ba không biết làm.”

A Phượng giận, dùng ánh mắt vừa ai oán vừa hoài nghi nhìn chằm chằm Hạ Cát: “Ba, ba thiên vị!!”



Lại nữa rồi, Hạ Cát thở dài, giải thích cho nó hiểu: “Đất sét của sẻ nhỏ không phải ba làm, có một vị khách tặng cho quán nhà ta đấy. Sao lại thành ra ba thiên vị rồi?”

A Phượng bĩu môi, vẫn nhìn Hạ Cát như cũ, không thấy cậu có ý thoả hiệp, nó lập tức nằm vật xuống giường, lăn lộn ăn vạ: “Con mặc kệ, mặc kệ đấy! A Phượng phải có chim đất sét cơ!!!”

“....” Hạ Cát nhìn nó khóc lóc ăn vạ, mặc dù biết tính xấu của loài đang bộc phát nhưng lại không nhịn được cảm thấy khá đáng yêu. Huống hồ nặn chim đất sét cũng không phải là một yêu cầu quá đáng. Nếu như năng khiếu cho phép, Hạ Cát cũng không từ chối nó: “Được rồi, được rồi, không ăn vạ nữa, để ba thử xem sao.”

“Thật ạ?” A Phượng lập tức ngừng lại, nháy mắt bật dậy, mở to đôi mắt đậu đen hô lớn: “Ba là nhất!!!!”

Trong nhà không có đất sét, Hạ Cát định lấy bột mì làm thử một lần. Vậy là hai ba con nửa đêm nửa hôm còn mò vào bếp.

Hạ Cát cầm bát và bột mì bắt đầu nhào bột, A Phượng đứng ở bên cạnh tò mò nhảy tới nhảy lui làm bột bay tứ tung.

Hạ Cát phẩy phẩy tay nói: “A Phượng đừng nghịch, bột mì bay hết rồi.”

“Dạ.” A Phượng lúc này cực kỳ nghe lời, yên lặng ngồi trực tiếp xuống bàn.

Hạ Cát dự vào chút kinh nghiệm nặn sủi cảo dịp Tết của mình mà nhào bột mì. Nhưng bột mì vốn màu trắng mà lông của A Phượng lại là màu đỏ. Cậu không cần nghĩ cũng biết làm ra chắc chắn không giống tẹo nào, bởi vậy cậu mò quả cà chua từ trong tủ lạnh, ép thành nước rồi nhào bột. Chỉ trong chốc lát đã nhào được một cục bột màu đỏ.

“Oa!” A Phượng mở tròn hai mắt nhìn, sao lại có thể thần kỳ như vậy, vừa rồi còn toàn là bột phấn, bây giờ nhìn trông như nắm bánh dày vậy.

“Từ từ, để ba nhớ lại xem.” Hạ Cát cầm nắm bột mì trong tay, bắt đầu nhìn kỹ dáng vẻ của A Phượng.

A Phượng thấy Hạ Cát nhìn nó, lập tức bày ra tư thế hùng dũng oai vệ.

“....Thôi kệ đi.” Hạ Cát bắt đầu dựa vào dáng vẻ của A Phượng bắt đầu nặn, nhưng kỳ thật cũng không cần quá nhiều đường cong. Dù sao dáng vẻ của A Phượng cũng rất giống một quả bóng đỏ rực, trông không năm bột cho lắm.

hạ Cát cố gắng hết sức tạo ra những chi tiết nhỏ đặc trưng của A Phượng, tỉ như đỉnh đầu có một nhúm tóc ngố, hai sợi lông đuôi dài mảnh, mỏ nhọn nhọn, lại dùng tăm vẽ ra hình dáng đôi cánh, cuối cùng đính hai hạt vừng làm đôi mắt.

“Trông được đấy chứ!” Hạ Cát mang thành phẩm ra cho A Phượng nhìn.

A Phượng hưng phấn cực kỳ lại gần nhìn, cho đến khi nhìn thành phẩm đã bị doạ cho hết hồn....Nó dùng gương mặt trông như mếu nhìn Hạ Cát: “Ba...”

Hạ Cát nhìn nó tủi thân đến mức từng sợi lông đều đang run rẩy, lại nhìn nắm bột trong tay mình, bất đắc dĩ hỏi: “Xấu như vậy thật à?”

“Oa oa oa! Ghét ba! Ghét ba!” A Phượng bị cục bột chim xấu hoắc này làm cho bật khóc.

“Vậy, làm sao bây giờ?” Hạ Cát vò đầu không biết phải an ủi A Phượng làm sao. Xem ra làm cái này rất cần năng khiếu, không phải cứ muốn là có thể làm tốt.

Có nên tìm người khác hỗ trợ không nhỉ? Nói đến chủ đề vừa nghệ thuật lại thủ công thế này, Hạ Cát chỉ có thể nhớ tới Tạ đại thiết kế.



Hạ Cát chụp ảnh con chim bột mì của mình, sau đó gửi cho Tạ Ngôn.

Bệnh nhân Tạ Ngôn mắc căn bệnh nghiện điện thoại ngay lập tức đã rep lại: “Ha ha ha ha, cái đống xấu òm này là cái gì vậy?”

“......” Hạ Cát mặt không biểu tình đánh chữ trả lời cậu ta: “Tớ nặn A Phượng đấy.”

“Phụt....” Tạ Ngôn ở nhà cười nện giường: “A Phượng nhà chúng ta đẹp như tiên! Sao trông nó lại như thế này?”

Hạ Cát liếc A Phượng vẫn còn mếu máo, cầu xin sự giúp đỡ: “Cậu biết nặn đất sét không? Nặn giúp tớ A Phượng, tớ gửi tiền cho cậu.”

“Xin nhờ, tớ là nhà thiết kế đấy nhá, không nặn được thứ đồ kia đâu.” Tạ Ngôn chẳng hiểu sao Hạ Cát lại có hứng thu làm cái này.

Hạ Cát nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu có quen ai không? Giúp đỡ nhau chút đi.”

Tạ Ngôn trả lời: “Có thì có đấy, nhưng có mỗi một đơn hàng, người nào nguyện ý làm cho cậu?”

Hạ Cát nghĩ nghĩ, nghe cũng đúng, một đơn ai thèm tiếp chứ. Cậu phát sầu trong chốc lát, lại nhớ tới khách ghé tiệm cũng nhiều người hỏi mua thanh Tước nhỏ làm bằng đất sét kia, chứng tỏ khách cũng rất thích những món đồ trang trí kiểu này. Nếu như trong tiệm bán mấy đồ trang trí hoặc con rối kiểu này, không chừng lại mua nhiều là đằng khác!

Hạ Cát ngay lập tức hỏi Tạ Ngôn: “Cậu có thể thiết kế thú bông lấy A Phượng làm hình mẫu được không? Phí tớ trả.”

Tạ Ngôn bật dậy, cậu ta đã nhìn thấu ỹ nghĩ của Hạ Cát, hỏi thẳng: “Cậu muốn bán goods?”

Thực chất cũng không phải là bán cho khách, lúc cô bé kia tặng Thanh Tước nhỏ làm từ đất sét kia cho Hạ Cát, cậu chỉ cần nhìn thôi đã thấy thích. Bản thân cậu cũng muốn mỗi thành viên trong cửa hàng đều có thú bông của mình, còn có thể làm quà tặng khách.

Vậy là Hạ Cát nói: “Không chỉ riêng A Phượng, thú cưng trong tiệm tớ đều muốn làm. Tớ gửi hình chúng cho cậu, cậu giúp tớ thiết kế thú bông chó chúng, sau đó giao cho xưởng sản xuất số lượng lớn.”

Nói xong Hạ Cát đã gửi Tạ Ngôn ảnh của Bé Chuột, Mèo Ninja, Cầu Gai, Thanh Tước nhỏ, còn bổ sung một câu: “Ngoài ra, cậu giúp tớ thiết kế một bé Tiên Cá có tóc và đuôi đều là màu bạc.”

Tạ Ngôn hoài nghi hỏi lại: “Cậu thích nàng Tiên Cá à? Có muốn ngực bự không?”

“Không muốn!” Hạ Cát lập liếm đáp: “....là một bé trai”

Tạ Ngôn: “Khẩu vị nặng thật.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Cát: Của con đây, bột mì A Phượng ~

A Phượng: (tДt) Con không nhận, con không nhận, không phải con!