Nhắc mới nhớ, Hạ Cát nhớ trong tiệm có một chú mèo cũng có cùng cảnh ngộ với vị họa sĩ này.
Hạ Cát đã từng đọc qua câu chuyện của chú mèo này trong nhật ký của ông nội. Ông nội đã tìm thấy chú mèo này gần nơi xảy ra vụ cháy. Ngôi nhà cũ đã nhiều năm không có người ở, bởi vì không được tu sửa thường xuyên, mạch điện bị chập dẫn đến cháy lớn. Lúc ông nhìn thấy chú mèo này, nó nằm cong người trong một bụi cỏ, lông trên người bị cháy đen, vì vậy mà đến nay vẫn chưa có người nhận nuôi.
Rất may mắn rằng chú mèo chỉ bị cháy lông và bị bỏng khá nghiêm trọng, còn khuôn mặt và nội tạng đều không bị tổn thương gì. Sau một thời gian dài điều trị, lớp da bị bỏng cũng đã đóng vảy, nhưng do có thể là tổn thương tới nang lông nên này về sau không còn mọc ra lông mới nữa.
Long Úy cũng đã kiểm tra cho chú mèo này một lần, ngoại trừ việc không mọc được lông ra thì cơ thể nó cực kỳ khỏe mạnh. Chỉ là không cách nào biết được chú mèo đã từng có bộ lông xinh đẹp dường nào.
Một con mèo bị trọc liệu sẽ có người thích chứ? Hạ Cát đã từng cực kỳ lo lắng sẽ không có người nào nhận nuôi nó.
Nhưng bây giờ, có lẽ có ai đó đang rất muốn có một con mèo không có lông như nó rồi.
Hạ Cát nói suy nghĩ của mình cho Long Úy nghe, Long Úy nhắc nhở cậu: “Anh ta chưa chắc đã đồng ý với lời đề nghị của cậu.”
“Em biết, nhưng em vẫn muốn thử một lần, cho dù anh ta không đồng ý cũng không sao.” Hạ Cát đáp.
Long Úy gật đầu: “Được, vậy tôi đi cùng cậu.”
Thấy Hạ Cát và Long Úy đột nhiên đứng dậy, Tạ Ngôn đang trầm mê điện thoại rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hỏi: “Hai người đi đâu?”
“Tớ và anh Long tính đi tìm vị họa sĩ có bức tranh đánh số 13 kia, cậu có biết anh ta tên là gì không? Cả phương thức liên lạc nữa.” Hạ Cát hỏi.
Tạ Ngôn thắc mắc: “Ban tổ chức có, nhưng hai người đi tìm anh ta làm gì?”
“Anh ta nói muốn nuôi mèo, cũng vừa hay trong tiệm tớ có chú mèo phù hợp với anh ra.” Hạ Cát trả lời.
“...Không phải chứ, cậu đi chơi rồi mà vẫn còn yêu nghề gớm.” Tạ Ngôn thực sự không thể hiểu nổi mạch não của thằng bạn thân. “Cậu vội gì chứ? Lúc trao giải ở bữa tiệc tối nay cậu cũng có thể đi tìm anh ta để nói chuyện mà.”
Hạ Cát lườm cậu ta: “Lúc anh ta lên sân khấu nhận thưởng cậu cũng thấy rồi đấy. Cậu nghĩ tiệc tối nay anh ta sẽ đến chắc.”
Tạ Ngôn bị hỏi lại nghẹn cứng cổ, đành phải giúp người ta tra xét tên tuổi và phương thức liên lạc: “Anh ta tên là Trần Sóc, cậu ghi lại số điện thoại của anh ta đi này.”
Hạ Cát lưu lại số điện thoại phòng khi không tìm thấy người, sau đó hai người rời đi.
Hai người tới hậu trường của lễ trao giải và thấy một vài phóng viên đang phỏng vấn hai người nhận giải kia, vị họa sĩ tên Trần Sóc quả nhiên không có ở đây. Hai người lại tới khu triển lãm của anh ta nhưng cũng không tìm thấy người. Hạ Cát lấy điện thoại, chụp bức tranh mèo đen liếm 'bi' kia một tấm.
Hạ Cát có đôi chút do dự, cuối cùng cậu vẫn quyết định gọi điện cho Trần Sóc.
“Xin chào.” Điện thoại bắt máy, đầu dây bên kia là thanh âm rầu rĩ của Trần Sóc.
Hạ Cát khẩn trương nói: “Xin chào Trần tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi là người đã từng nói chuyện với anh tại khu triển lãm. Tôi đã xin được phương thức liên lạc của anh từ nhân viên công tác, tôi có chuyện muốn trao đổi với anh, không biết hiện tại anh có tiện hay không?”
“À.... Xin lỗi, tôi đã về khách sạn rồi. Nếu như anh không ngại thì có thể đến khách sạn tìm tôi.” Đối phương hiển nhiên rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Hạ Cát, sau khi suy nghĩ một chút bèn đáp ứng yêu cầu gặp mặt.
“Được, quấy rầy anh rồi.” Hạ Cát vui mừng cúp điện thoại.
Khi Long Úy và Hạ Cát gõ cửa phòng Trần Sóc là lúc thấy anh ta đang thu dọn hành lý. Hạ Cát nhớ lại những gì xảy ra ở buổi lễ trao giải, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng lại không biểu lộ ra ngoài.
“Hai người muốn nói chuyện gì với tôi?” Trần Sóc vẫn theo thói quen cúi đầu.
Hạ Cát hỏi: “Trần tiên sinh, có phải anh rất muốn nuôi mèo không?”
“Hả?” Trần Sóc hiển nhiên không ngờ Hạ Cát lại tìm mình về vấn đề này, anh ta sửng sốt một lát rồi mới đáp: “Đúng vậy, nhưng da của tôi...”
Hạ Cát lập tức nói: “Nếu như có một chú mèo không lông, anh có nguyện ý nhận nuôi không?”
“Cái gì?” Trần Sóc hoàn toàn choáng váng.
Hạ Cát lấy điện thoại ra, lấy ảnh từ trên Weibo ra cho Trần Sóc xem, giải thích: “Thật ra tôi là ông chủ của một tiệm thú cưng, tôi đang tìm người hảo tâm nhận nuôi cho một số thú cưng trong tiệm. Những chuyện mà chú mèo này trải qua rất giống với anh, nó cũng đã từng trải qua một vụ hỏa hoạn, da lông đều bị bỏng. Đây là một chú mèo kiên cường, đại nạn không chết, hiện tại cực kỳ khỏe mạnh, chỉ là không mọc lông được nữa mà thôi, vừa hay rất thích hợp với anh.
Trần Sóc nhìn ảnh, mắt sáng rực lên, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy. Anh ta nhìn một lúc lâu, dường như vẫn chưa dám tin, ngẩng đầu lên hỏi Hạ Cát: “Tôi có thể nhận nuôi chú mèo này sao?”
Hạ Cát cười gật đầu: “Đương nhiên.”
Trấn Sóc vốn cho rằng cả đời hẳn cũng không có một chú mèo nào dành riêng cho mình, cho đến nay anh ta chỉ giải tỏa 'cơn nghiện' bằng cách xem ảnh trên mạng và tự mình vẽ ra. Chuyện vừa phát sinh ở buổi lễ trao giải là một đả kích lớn đối với anh ta, thậm chí anh ta còn sinh ra hoài nghi với con đường nghệ thuật của mình, đã bắt đầu có ý nghĩ muốn giải nghệ.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Hạ Cát và chú mèo đặc biệt như tiếp thêm cho anh ta sức mạnh, dấy lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng. Anh ta bỗng nhiên rất muốn vẽ tranh, mặc kệ có đoạt giải hay không, anh vẫn cứ muốn vẽ ra những gì mình thích. Trần Sóc vuốt mặt, nắm chặt tay Hạ Cát nói: “Cám ơn cậu, tôi tới tham gia buổi triển lãm lần này quả không uổng phí.”
Hạ Cát dùng sức nắm lại tay Trân Sóc: “Tôi cũng vậy. Còn có, tôi rất thích nét vẽ của anh, mong anh có thể tiếp tục.”
Hạ Cát cho Trần Sóc địa chỉ cửa hàng thú cưng, cũng nói cho anh ta biết sau khi cửa hàng tân trang lại xong xuôi, anh ta có thể đi xem mèo của mình.
Rời khỏi phòng của Trần Sóc, Hạ Cát cảm thấy tâm trạng mình tốt cực kỳ. cậu bỗng nhớ đến cái gì, mở Weibo, đăng bức tranh Mèo đen liếm 'bi' kia và chú mèo sắp sửa được nhận nuôi lên, sau đó viết cap: “Cho dù em không có lông, em vẫn là một bé mèo. Sự cố có thể hủy đi vẻ ngoài em, nhưng không thể nào phá hủy đi tâm hồn của em.”
Hạ Cát up xong, lại đọc lại một làn, cảm thấy cap này mình viết tốt thật, nhịn không được tự cho mình một like.
Hạ Cát vốn đang rất vui, cuối cùng mới nhớ ra việc lớn đời người của mình: Tỏ tình!
Hạ Cát chọn đến tiệc tối mới tỏ tình. Dù sao thì không khí ở bữa tiệc rất tốt, vừa trang trọng lại vừa nhã nhặn.
Nhưng Hạ Cát khẩn trương, lại bị Tạ Ngôn giật dây uống rất nhiều rượu để tăng thêm lòng dũng cảm. Chờ tới lúc Long Úy đứng trước mặt cậu, ấy vậy cậu lại bị nấc cụt...
Hạ Cát: “Anh Long, em có chuyện muốn nói với anh... nấc....nấc.”
Long Úy: “Cậu có muốn ăn gì để giải bớt rượu không?”
Hạ Cát lắc đầu nguầy nguậy, cậu hồi hộp gần chết, mà hết lần này đến lần khác cứ nấc mãi không nhịn được.
Hạ Cát: “Anh Long, em...nấc...”
Long Úy: “Cậu muốn uống nước à?“. Truyện Cung Đấu
Hạ Cát: “Không phải, em....nấc...anh.”
Long Úy: “Cậu cái gì?”
Hạ Cát: “Nấc...thôi được rồi, quên đi.”
Lần tỏ tình đầu tiên, thất bại.
Với kinh nghiệm thất bại lần thứ nhất, Hạ Cát quyết định lần sau tỏ tình sẽ chọn nơi không có rượu, một môi trường nhẹ nhàng, tình cảm hơn. Vậy là ngày thứ hai, Hạ Cát hẹn Long Úy đi leo núi.
Khách sạn nơi Hạ Cát và mọi người ở nằm trong một thung lũng, xung quanh bao bọc bởi những dãy núi trùng điệp. Núi không cao lắm, nhưng trên núi có rất nhiều dòng suối vừa trong vừa mát, phong cảnh cực kỳ đẹp, là một trong những địa điểm dã ngoại nổi tiếng tại Giang thành.
Hạ Cát nghĩ tại một nơi vừa thoáng đãng lại vừa đẹp mắt thế này, hẳn là sẽ không có người đến quấy rầy. Mà trên đường đi leo núi không tránh khỏi gặp phải những đoạn đường trơn trượt, kiểu gì cũng phải kéo tay, bá vai gì đó. Đợi đến lúc không khí vừa mập mờ vừa kiều diễm, lời tỏ tỉnh ắt sẽ thành công.
Hạ Cát tự cho kế hoạch này của mình một like, vậy là cậu hân hoan cùng Long Úy đi vào núi. Cậu không hề phát hiện ra, trước khi Long Úy đi vào con đường mòn trong núi đã quay đầu nhìn thoáng qua cái gì đó.