Tạ Ngôn chở mọi người tới Tinh Thành, trung tâm thương mại lớn nhất thành Tây.
Trước kia Hạ Cát luôn bận rộn với công việc, cơ bản đều là mua hàng online, lâu lắm rồi cậu chưa đi shopping thế này. Đây là lần đầu tiên cậu tới Tinh Thành, vừa bước chân vào, cậu đã bị hoa mắt bởi số lượng cửa hàng ở đây, cũng không rõ phải đi hướng nào cho phải.
Tạ Ngôn ghét bỏ nhìn Hạ Cát, tháo kính râm xuống dẫn đường: “Đi nào, cửa hàng quần áo dành cho phái nam ở tầng ba.”
Trung tâm thương mại rất đông người, phần lớn đều là nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng, không ít cặp đôi đi hai về cặp. Điều này khiến cho một đội năm thằng con trai đi với nhau đặc biệt gây chú ý, nhất là trong đó có đến bốn người cực kỳ đẹp trai.
Tạ Ngôn thân là một nhà thiết kế, mắt nhìn đương nhiên cũng không giống người thường. Cậu ta dẫn một đàn 'nhà quê' tới các cửa hàng mà cậu ta hay mua, quần áo phần lớn đều được thiết kế lộng lẫy, người bình thường căn bản khó lòng mà mặc nổi.
Hạ Cát tiện tay lấy một chiếc áo phông màu đen trên móc xuống, nhìn phía trước cũng coi như là bình thường, chỉ có hình một cái đầu lâu rắc bột vàng lấp la lấp lánh. Nhưng vừa quay mặt sau lại thì lập tức hết hồn, đằng sau là một cái lỗ rất lớn, nếu mà mặc vào, hẳn sẽ lộ hết cả phần lưng.
Khóe miệng Hạ Cát giật giật, hỏi Long Úy đứng bên cạnh: “ Anh Long....anh thấy cái áo này thế nào?”
Long Úy trả lời mà không hề có cảm xúc gì: “Chẳng ra làm sao, trông như dở hơi.”
“...Em, em cũng cảm thấy như vậy.“. Ngôn Tình Cổ Đại
Đương lúc Hạ Cát định đổi sang một cửa hàng khác, A Phượng không biết đã bị Tạ Ngôn đẩy vào phòng thay đồ từ lúc nào, lúc bước ra đã biến thành một quả cầu lửa. Áo phông màu đỏ, mái tóc cũng màu đỏ rực, cảm tưởng như cả không gian cũng muốn bị nhuộm thành màu lửa luôn! Cậu ta lại còn dám mặc quần jeans màu đen theo xì tai ăn mày, phối cùng một đôi bốt cổ ngắn khoe khéo đôi chân dài miên man, tất cả nhân viên trong cửa hàng không nhịn được mà nhìn cậu ta chằm chằm.
“A....Anh, anh, nhìn nè! Anh thấy A Phượng có đẹp trai hông á?” Quả cầu lửa A Phượng vọt tới trước mặt Hạ Cát, vui vẻ xoay một vòng.
“Ủa? Cậu vừa mới bảo là A Phượng à?” Tạ Ngôn nghi hoặc nhìn A Phượng.
A Phượng chớp mắt, mặt không đổi sắc đáp: “Anh nghe nhầm, tôi nói là A Phong, tên ở nhà của tôi là A Phong.”
“Khoan đã....A Phong, em quay lưng lại đây anh xem nào.” Vừa rồi lúc A Phượng xoay người, hình như Hạ Cát đã nhìn thấy dòng chữ không thể miêu tả nào đó.
A Phượng nghe lời xoay lưng về phía Hạ Cát, chỉ thấy đằng sau cái áo màu đỏ là một dòng chữ Tiếng Anh được thêu thật to bằng chỉ lấp lánh: “FUCKME.”
Hạ Cát nghẹn thở, vẻ mặt phức tạp nói: “A Phong...em đổi áo khác đi.”
A Phượng không vui lắm, nhíu mày bĩu môi nói: “Tại sao chứ? Em rất thích phong cách này, màu này rất hợp ý em.” A Phượng dùng ánh mắt vừa lên án vừa nũng nịu nhìn Hạ Cát.
“Nhưng mà....” Hạ Cát không biết phải giải thích làm sao cho A Phượng hiểu, chỉ có thể trừng mắt lườm cháy mặt tên đầu têu Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn mới đầu cũng không chú ý tới dòng chữ phía sau cái áo, chỉ đơn giản là cảm thấy màu này nhìn rất hợp mắt. Bây giờ thấy rồi lại cười đến chảy cả nước mắt.
Hạ Cát đành phải an ủi: “A Phong à, ngoan nào, anh dẫn em đi cửa hàng khác xem nhé?”
A Phượng, người còn cao to hơn cả Hạ Cát, ngay trước mặt mọi người lại bẹp miệng, mặt phụng phịu, khuôn mặt tuấn tú bằng mắt thường cũng có thể thấy đang dần phồng lên như con cá nóc, vừa đáng thương vừa buồn cười. Cậu ta còn lên án: “Anh không giữ lời với em, anh bảo là đi mua quần áo mới cho em cơ mà.”
Hạ Cát xấu hổ muốn chết, ngay lúc không biết phải làm thế nào, nhân viên cửa hàng đột nhiên tiến lên cười hì hì: “Thực ra trong cửa hàng chúng tôi còn có một phiên bản khác của cái áo phông này.”
“Vậy à?” Hạ Cát tỏ rõ vẻ mặt được cứu rỗi.
Nhân viên cửa hàng nhanh như chớp lấy ra một cái áo phông y hết, lật đằng sau cho Hạ Cát xem, dòng chữ được thêu phía trên chính là: “FUCKYOU.”
Hạ Cát: “....”
Ông bô Hạ Cát đi theo đằng sau với vẻ mặt muốn phụt máu ra đằng mũi, tự an ủi bản thân, không sao không sao, dù sao cũng là con mình, ít nhất 'FUCKYOU' về nghĩa còn tốt hơn là 'FUCKME'.
A Phượng dương dương tự đắc đi phía trước, một thân bảnh bao cùng với bộ quần áo lòe loẹt thu hút không ít ánh mắt. Cậu ta thậm chí còn mượn tạm kính râm của Tạ Ngôn, nhìn chảnh cực kỳ. Bé Chuột nhỏ đứng bên cạnh hâm mộ không thôi, hai mắt không chớp phát nào nhìn chằm chằm quần áo trên người A Phượng.
Quả không hổ danh là cửa hàng Design, chỉ mỗi bộ quần áo này của A Phượng đã móc hơn một nghìn tệ của Hạ Cát. Sau đó Hạ Cát không buồn nghe lời đề cử của Tạ Ngôn nữa mà tự chọn những nhãn hiệu đại chúng hơn.
Tạ Ngôn bên cạnh không ngừng lải nhải: “Mua sắm ở những cửa hàng thế này không bằng cậu đi siêu thị luôn cho rồi, ở siêu thị đồ cho nam giới còn được mua một tặng một đấy.”
Hạ Cát không buồn để ý đến cậu ta, chỉ chuyên chú chọn quần áo cho Long Úy. Suy cho cùng cuộc sống cũng đâu phải là sàn diễn, sinh hoạt thường ngày phải có một vài bộ quần áo thay đổi thực dụng hơn nhiều.
Từ khi A Phượng có bộ quần áo mới, đối với những cái khác đều rất dễ tính, Hạ Cát mua gì cậu ta cũng đều gật đầu đáp vâng, quá lắm là chỉ chọn màu sắc. Qua một vài lần như thế, Hạ Cát đã nhanh chóng nhận ra con chim béo nhà mình có vẻ rất thích màu sắc sặc sỡ.
Hạ Cát để bé Chuột chọn mấy bộ quần áo, đều là phong cách tươi mát, đáng yêu. Làn da bé Chuột rất trắng, tóc lại có màu vàng kim, thoạt nhìn rất giống Hoàng Tử Bé ngoại quốc bước ra từ truyện cổ tích. Cậu vừa ra khỏi phòng thay đồ, các khách nữ có mặt trong tiệm đều nhanh chóng cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Bé Chuột nắm góc áo, vừa chờ mong lại vừa cẩn thận hỏi: “Tiểu Kim có được mua không ạ?”
Quả nhiên là đứa trẻ vừa mềm mại vừa sạch sẽ là đáng yêu nhất, ông bô già Hạ Cát che ngực đáp: “Mua mua mua, mua hết cho Tiểu Kim nhà ta luôn!”
Điều khiến Hạ Cát hưởng thụ nhất chính là quá trình ngắm Long Úy thay trang phục, Long Úy đúng thật là móc áo trời sinh, mặc cái gì cũng đẹp, phong cách nào hắn cũng có thể hold được. Hạ Cát mơ hồ có cảm giác như thể đang chơi trò thay quần áo cho bạn trai.
Lúc Hạ Cát đi quẹt thẻ, Tạ Ngôn vẫn không dám tin: “Hạ Tiểu Cát, cậu có nhầm ở đâu không thế? Em trai thì cũng thôi đi, vậy mà lại mua một đống quần áo cho nhân viên thế kia?”
Hạ Cát đang khấp khởi mừng thầm chả buồn nghe, hiện tại cậu đang đắm chìm trong cảm giác nuôi bạn trai không thể ngừng được.
Tạ Ngôn bất lực, quyết định sử dụng đường cong cứu quốc, tự mình đi gặp Long Úy.
Long Úy mặc một thân vest đen hưu nhàn do chính tay Hạ Cát chọn, khí chất cấm dục tỏa ra xung quanh, là cái kiểu mà khiến tiểu thụ nào nhìn thấy cũng phải nhũn hết cả chân ấy.
Tạ Ngôn lại gần nói bóng nói gió: “Hạ Tiểu Cát nhà chúng ta đúng là một ông chủ tốt bụng, mua cho nhân viên nhiều quần áo như thế.”
Long Úy đứng trước gương chỉnh cổ áo, thản nhiên nói: “Ừ, tiền quần áo cậu ấy sẽ trừ vào tiền lương tháng của tôi.”
Tạ Ngôn vẫn cứ đứng đấy, nói: “Với ngoại hình của anh dư sức làm người mẫu, làm bác sỹ thú y thật là lãng phí tài nguyên, có muốn đến phòng làm việc của tôi không?”
“Không, tôi thích công việc hiện tại, cũng rất thích ông chủ hiện tại của mình.” Long Úy không chút do dự cự tuyệt.
“Thế rốt cuộc là thích công việc hay thích ông chủ thế?” Tạ Ngôn nhìn chằm chằm mặt Long Úy hỏi.
Long Úy vẫn chưa trả lời thì Hạ Cát đã vác theo một đống đồ đi tới.
Bên cạnh cửa hàng quần áo là đại lý nội y nổi tiếng, Hạ Cát đột nhiên nhớ ra hai đứa con trai nhà mình hình như cũng chưa có đồ lót để mặc. Long Úy cũng.....
Hạ Cát đứng loay hoay một lúc lâu, Tạ Ngôn liếc mắt nhìn, tưởng cậu muốn mua nhưng lại xấu hổ, cứ thế đẩy cả người Hạ Cát vào: “Muốn mua thì vào đi, cũng có phải chỉ bán mỗi nội y của phụ nữ đâu, cậu ngại làm gì.”
Vậy là năm tên đàn ông cao lớn cùng đi vào hàng đại lý đồ lót, rước lấy không ít ánh nhìn tò mò của mọi người.
A Phượng cong ngón tay nhặt lên một chiếc quần lót phụ nữ, còn tò mò giật giật vài cái, hỏi Hạ Cát: “Cái quần này chỉ lớn có bấy nhiêu, sao mặc được hả anh?”
Bé Chuột lại cứ nhìn chằm chằm một chiếc áo lót được đệm mút dày cả tấc, ngón tay cẩn thận chọc chọc, hai mắt mở to, kinh ngạc hô lên: “Mềm, mềm quá đi.”
Khách hàng nữ xung quanh kinh hoàng nhìn hai đứa như thể hai tên biến thái, Hạ Cát túm mỗi tay mỗi đứa, lôi thẳng vào hàng chuyên bán đồ lót cho phái nam.
“Đứng ngoan ở đây, không được láo nháo, cũng không được nói lung tung.” Hạ Cát dặn dò xong quay người quyết định tốc chiến tốc thắng, mua đồ nhanh chóng rồi rời đi.
Long Úy yên lặng đứng một bên, nhận lấy túi đồ trong tay Hạ Cát để cậu rảnh tay chọn lựa. Hạ Cát cảm kích cười cười, Tạ Ngôn thì trợn trắng mắt.
Chọn đi chọn lại, mặt Hạ Cát bỗng nhiên đỏ lên, mua đồ cho mình mặc thì thôi, nhưng mà giúp người khác mua, cậu không biết kích thước của người ta mà. Hạ Cát quay đầu đánh giá vòng eo A Phượng và Bé Chuột mấy lần, sau đó lấy số đo thích hợp. Cậu lại cúi đầu len lén nhìn vòng eo của Long Úy, nhìn nhìn rồi lại thấy xấu hổ.
“Anh, anh Long, anh tự chọn mấy món đi, em tiện tính tiền luôn.” Hạ Cát cúi đầu không dám nhìn hắn.
Long Úy nhíu mày 'ừ' một tiếng, sau lại hỏi: “Cái này nhất định phải mặc à?”
“Hả? Anh, anh không mặc à?” Trong đầu Hạ Cát liên tưởng tới một vài hình ảnh, mặt đỏ như gấc chín.
“Tôi không biết mình mặc số nào, cậu cứ chọn đại khái đi.” Nói rồi hai tay đang xách đồ của Long Úy dang ra hai bên, đưa thắt lưng mặc cho người sờ mó.
Hạ Cát đỏ mặt cầm một cái quần lót màu đen, nuốt một ngụm nước bọt, ướm thử lên người Long Úy. Trên người Long Úy còn mặc bộ vest hưu nhàn, cầm đồ lót lên ướm gây ra tác động thị giác cực kỳ mạnh mẽ, như thể phần thân dưới của Long Úy đã bị lột sạch.
Thằng bé con trong đầu Hạ Cát thét lên, nóng bỏng quá rồi!
Tạ Ngôn đứng bên cạnh bị ép xem suốt cả quá trình, hai mắt sắp mù đến nơi rồi.
Hạ Cát đi tính tiền, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa kịp hạ, Tạ Ngôn lại gần nói thầm: “Hạ Tiểu Cát, cái đồ tà răm nhà cậu, ngay cả đồ lót cũng mua cho anh ta, không phải định chơi thật đấy chứ?”
Hai mắt Hạ Cát đã biến thành hình trái tim từ lâu, vui vẻ đáp lại: “Ngay cả đồ lót mà anh ấy cũng cho tớ chọn, hẳn là anh ấy rất thích tớ!”
Mua xong quần áo, mọi người cùng ngồi trong tiệm kem nghỉ chân. Hạ Cát mời mỗi người một ly kem, còn mình thì ngồi cười cười nói nói với Long Úy, xung quanh bong bóng hình trái tim hồng phấn bay phấp phới.
Hai tay Bé Chuột cầm ly kem to nhất, sặc sỡ nhất, mở to hai mắt ngây thơ vùi đầu vào ăn. Tạ Ngôn không còn cách nào, đành phải ngồi bên cạnh A Phượng bóng gió: “Cái tên Long Úy kia nhìn qua đã biết không phải dạng vừa, anh trai cậu bị lừa đến ngu ngơ rồi, cậu không lo à?”
A Phượng dùng vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tạ Ngôn, cũng không tiếp lời, bởi vì cậu ta biết tai Long Úy cực kỳ thính. A Phượng nghĩ thầm, a ha, cái tên nhân loại này quả là to gan lớn mật.