Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 21: Thú cưng thứ ba




Sau khi Hạ Cát gửi hai mươi tấm bùa may mắn ra ngoài, rất nhanh, cậu đã nhận được nhiều tin hồi âm từ người hâm mộ, cũng có rất nhiều người up Weibo. Càng về sau lại càng có nhiều người quan tâm, vô hình trung đã tạo nên một đợt tuyên truyền.

Hạ Cát đã chuẩn bị xong tài khoản Taobao, cửa hàng mang phong cách tinh tế vũ trụ, hàng hóa được trưng bày cũng đều nhỏ nhắn, dễ thương. Mặc dù nhìn qua thì có vẻ như không ăn nhập với nhau, nhưng rất may đằng sau lưng cậu đã có Tạ Ngôn – chàng trai vàng trong làng thời trang. Tạ Ngôn giúp cậu điều chỉnh màu sắc thích hợp, hiệu ứng hình ảnh nhìn rất tuyệt vời.

Hạ Cát đã đăng link mua trên Weibo, bùa may mắn lần này trau chuốt, tinh xảo hơn rất nhiều. Mặc dù chi phí có hơi cao, nhưng bởi vì sản xuất nhiều nên giá gốc cũng không phải là đắt đỏ, tính ra mỗi chiếc chỉ khoảng 8 tệ. Hạ Cát dự định sẽ niêm yết giá bán lẻ là 25 tệ cho một chiếc, cậu không dám định giá quá cao, chỉ tính góp nhặt danh tiếng trong thời gian đầu làm ăn mà thôi.

Bằng cách này, nếu bán được 20 nghìn chiếc, trừ đi phí thiết kế, phí đóng gói và các loại phải trả khác, Hạ Cát sẽ kiếm được khoảng 30 vạn. Nếu như mua gian bên cạnh, số tiền này có thể làm tiền đặt cọc, còn lại cậu sẽ vay một ít, từ từ trả dần cũng được.

Hạ Cát thực sự không thể chờ được thêm được nữa. Cậu muốn mở thêm một cửa hàng thú cưng và decor lại toàn bộ cửa hàng từ trong ra ngoài một lần.

Vì là gian mở rộng nên rất cần sát nhập vào cửa hàng sẵn có. Hiện tại chỉ có hai sự lựa chọn, một là mặt tiền liền kề bên trái, hoặc là mặt tiền bên phải....chính là căn nhà mà Long Úy đang thuê.

Bàn tính trong lòng Hạ Cát vang lên lạch cạch, chỉ cần cậu có thể thuyết phục được chủ nhà sang tên cho cậu, vậy là cậu đã biến thành chủ nhà của Long Úy, quan hệ của họ lại sâu thêm một chút. Cậu có thể đả thông hai căn nhà, để các phòng ở tầng hai nằm cạnh nhau, miễn phí cho Long Úy một căn phòng, vậy là cậu có thể nhìn thấy hắn 24/24h rồi.

“Khà khà khà.....” Hạ Tiểu Cát chìm đắm trong mộng tưởng của bản thân, vui đến mức bật cười thành tiếng.

Ngay lúc cậu đang vui đến quên trời quên đất, lại đột ngột nghe thấy thanh âm của Long Úy: “Cẩn thận.”

Hạ Cát ngước mắt lên, không biết từ khi nào ngoài cửa đã xuất hiện một vị khách, người này ngồi trên xe lăn, khó khăn đẩy cánh cửa thủy tinh. Long Úy nhanh chóng hỗ trợ mở cửa, sau đó giúp đỡ đẩy anh ta vào trong cửa hàng. Ngồi trên xe lăn là một người đàn ông trung niên, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt giống như bệnh nặng vừa mới khỏi, anh ta mỉm cười nói lời cảm ơn với Long Úy.

Gặp người khách hành động bất tiện, Hạ Cát bận bịu nghênh đón, hỏi: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?”

Người đàn ông lấy điện thoại từ trong túi áo ra, giơ lên món đồ trang trí đang treo trên điện thoại: “Xin hỏi cửa hàng các anh bán loại bùa khỏe mạnh này phải không?”

Hạ Cát nhìn nhìn, quả thật đúng là tấm mùa cậu mới gửi đi hai ngày trước, gật nhẹ đầu trả lời: “Anh cũng theo dõi trang page của cửa hàng chúng tôi sao?”

Người đàn ông cười lắc đầu: “Đây là quà con trai tôi tặng tôi. Lúc đầu tôi cũng không biết Weibo của cửa hàng các anh, chỉ là trùng hợp nhìn thấy có người cũng có tấm bùa này giống như tôi. Lúc ấy tôi mới tìm kiếm trang page của cửa hàng các anh, lại nhìn địa chỉ viết trên đó mà tìm đến đây.”

“Thì ra là thế.” Hạ Cát gật đầu, nghĩ thầm người đàn ông này đúng là đã rất vất vả để tìm ra cửa hàng của cậu.

Người nọ nói tiếp: “Tôi thấy các anh đăng trên Weibo là muốn tìm chủ nhân cho các thú cưng, tôi cũng muốn nuôi một con, được chứ?”

Hạ Cát cảm thấy khá bất ngờ, sửng sốt một hồi mới đáp: “Đương nhiên là được, rất hoan nghênh anh tới nhận nuôi thú cưng, anh có thể qua bên này xem các thú cưng ở cửa hàng chúng tôi.”

Long Úy đẩy người đàn ông lại gần lồng nuôi của các thú cưng, các bé vừa mới ăn uống no đủ, bây giờ đang uốn người nằm nghỉ ngơi trong cái tổ của mình.

Ánh mắt bình tĩnh của người nọ đảo qua một thân ảnh bé nhỏ đang chậm chạp bò, không nói gì cả, Hạ Cát căng thẳng nín hơi đứng bên cạnh, không hiểu sao lại cảm thấy bồn chồn. Có lẽ là không biết anh ta sẽ chọn con vật bé nhỏ kia, hay là sẽ không chọn thú cưng nào cả.



Yên tĩnh hồi lâu, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng: “Thật ra...tôi muốn nuôi một thú cưng để làm dịu đi mối quan hệ giữa tôi với con trai.” Anh ta rũ mắt, nở một nụ cười cay đắng: “Từ khi tôi xảy ra tai nạn xe cộ, cho đến bây giờ phải ngồi xe lăn, tôi luôn cảm thấy rằng đây là một cú sốc lớn đối với đứa trẻ nhà tôi...Tôi không biết phải đối mặt với con như thế nào.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn Hạ Cát, ánh mắt như thể van nài: “Ông chủ, cậu nghĩ loại thú cưng nào sẽ phù hợp với chúng tôi nhất?”

Hạ Cát hoàn toàn không có kinh nghiệm gì đối với vấn đề tư vấn này, cũng không am hiểu phải an ủi tâm lý khách hàng như thế nào, đối mặt với ánh mắt cầu xin từ một người đàn ông trung tuổi, cậu cảm thấy bất lực.

Long Úy vẫn luôn đứng sau xe lăn đột ngột lên tiếng: “Thú cưng không phải vạn năng, vấn đề của anh và con trai cần phải đối mặt giải quyết. Nhận nuôi một thú cưng chính là phải phụ trách thêm một sinh mệnh, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ càng hơn.”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi lại nói mấy lời không đâu rồi.” Người đàn ông xấu hổ cười: “Bệnh nặng một trận, người lại trở thành yếu đuối rồi. Cậu nói đúng, nuôi thú cưng là phải phụ trách sinh mạng của chúng, điều này tôi cam đoan có thể làm được.”

Hạ Cát nói: “Vậy anh muốn nhận nuôi loại nào? À, anh cần phải điền thông tin cá nhân lên tờ khai của chúng tôi.”

Người đàn ông suy nghĩ thoáng chốc, chỉ tay vào chiếc lồng đang nằm ở một góc khuất: “Tôi muốn nuôi con rùa kia.”

Hạ Cát cảm thấy bất ngờ, cậu vốn cho rằng người này sẽ ưu tiên lựa chọn những thú cưng có lông mềm mềm, âm ấm, không ngờ rằng anh ta lại chọn con rùa xanh nhỏ kia.

Người đàn ông điền xong tờ khai, Hạ Cát tìm thấy một cái lồng thủy tinh, đổ một chút đồ ăn vào trong, sau đó lại thả rùa nhỏ vào. Long Úy như thường lệ, đóng gói tất cả đồ dùng của rùa nhỏ và giao cho người đàn ông kia.

Anh ta đặt lồng thủy tinh lên đầu gối, Hạ Cát định gọi xe giúp anh ta nhưng lại bị từ chối: “Nhà tôi cách đây không xa. Con tôi cũng sắp tan học rồi, tôi đứng đây chờ con rồi cùng nó về nhà.”

Năm giờ chiều, trường tiểu học phụ thuộc đại học H tan học. Học sinh tốp ba tốp năm đi cùng nhau, cười cười nói nói đi ra khỏi cổng trường. Năm giờ mười lăm phút, Lâm Nhiên mới đeo cặp sách, cúi đầu chậm rãi một mình đi về.

Cậu cố ý về muộn hơn mọi người, bởi vì không muốn đi cùng các bạn cùng lớp, đặc biệt là bạn cùng bàn Chu Tiểu Mao. Hai ngày hôm nay cậu ta vẫn luôn miệng hỏi bệnh tình của ba cậu đã tốt hơn chưa, hỏi nhiều đến phát phiền.

Lâm Nhiên cứ cúi đầu đi như vậy, nhìn thấy hòn đá nhỏ trên đường lại đá nó bay xa. Cậu không chút lo lắng hay vội vã nào, bởi vì nhà cậu rất gần trường.

“Lâm Nhiên!” Đột nhiên nghe thấy người gọi tên mình, Lâm nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, thình lình trông thấy ba mình ngồi trên xe lăn, đứng chờ trước cửa một cửa hàng. Cậu vội vàng chạy tới, cau mày không khác gì ông cụ non, nói với ba: “Ba, sao ba không ở nhà nghỉ ngơi, ba đi ra ngoài làm gì?”

Ba Lâm cười, vỗ vỗ chậu thủy tinh nói: “Ba mua cho con thú cưng này, con nhìn xem có thích không?”

Lúc này Lâm Nhiên mới phát hiện ba đang đứng trước một cửa hàng thú cưng, hiện tại cậu không hề có tâm tình gì mà nuôi thú cưng. Cậu cũng không biết ba mình đang nghĩ cái gì nữa, cả nhà đã bận tối mắt tối mũi cả ngày, lại còn nuôi thêm một con vật nữa!

Mà cái của nợ này là thú cưng gì chứ!

Lâm Nhiên bấy giờ mới nhìn rõ con vật trong chậu thủy tinh, rõ là một con rùa đen chỉ to bằng bàn tay, trên mai rùa còn có những vết xước trông rất xấu, chẳng đáng yêu tẹo nào. Cậu cũng đã được học môn Sinh học ở trường, rùa là loài động vật máu lạnh, chẳng giống với mèo chó có bộ lông mềm mại, mượt mà kia, cậu không hề thích thú chút nào hết! Lại càng không muốn nuôi!

“Ba, con không thích con rùa đen này đâu, ba trả lại cho cửa hàng đi.” Lâm Nhiên sốt ruột nói.

Gương mặt ba Lâm thoáng chút xấu hổ, anh cứ tưởng con trai sẽ rất vui vẻ, không ngờ thằng bé lại bài xích như thế, anh đành phải nói: “Đã nhận nuôi rồi thì phải chịu trách nhiệm, bây giờ mà trả nó lại, con không sợ nó buồn sao?”



Lâm Nhiên không vui: “Nó là động vật, làm gì biết buồn hả ba?”

“Ừ, ừ, được rồi, con không nuôi, ba nuôi.” Ba Lâm thở dài: “Chúng ta về thôi.”

Lâm Nhiên nhìn ba ủ rũ cúi đầu, trong lòng không biết là cảm giác gì, oán trách có, tức giận có, mà áy náy cũng có, tất cả cảm xúc tiêu cực cứ xoáy vào với nhau làm cậu cảm thấy rất khó chịu! Lâm Nhiên không nói lời nào, chỉ đẩy ba về nhà, hai ba con yên lặng đi trên đường.

Về đến nhà, ba Lâm tạm thời đặt chậu thủy tinh trên bàn cơm, Lâm Nhiên đỡ ba lên giường, sau đó về phòng mình làm bài tập.

Lúc ăn cơm tôi, mẹ Lâm mang theo đồ ăn về, vừa buông đồ xuống đã thấy được con rùa đen nhỏ trong lồng thủy tinh, rối rít chạy vào phòng hỏi: “Rùa đen ở đâu ra thế?”

Lâm Nhiên trong phòng nghe thấy nhưng không muốn trả lời, một lát sau mới nghe thấy giọng của ba trả lời mẹ: “Anh mới mua từ cửa hàng thú cưng về đấy.”

“Sao anh lại có hứng nuôi rùa thế? May mà em kịp thời hỏi đấy, không thì tối nay hai ba con anh ăn canh ba ba nhé, ha ha ha.” Mẹ Lâm nói đùa với ba Lâm ở trong phòng sát vách.

Lâm Nhiên bực bội làm xong bài tập, đứng dậy đi vào bếp lấy nước uống. Cậu chợt phát hiện ra con rùa nhỏ kia không biết đã bò ra khỏi chậu thủy tinh từ lúc nào, lại còn đang chậm chạp nhai lá rau mẹ mới mua về.

Lâm Nhiên nhíu mày: “Vừa vào nhà đã dám đoạt ăn với nhà tao!” Cậu có ý xấu kéo miếng lá rau ra khỏi miệng rùa nhỏ, lại còn xách túi rau để ở nơi thật xa.

Lúc cậu nhấc túi lên, không biết có phải do động tác đột ngột quá hay không mà khiến rùa nhỏ lật bụng.

Rùa nhỏ lật ngửa nằm trên bàn, bốn chân vùng vẫy trong không khí, liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không tự mình lật lại được.

Lâm Nhiên đứng cạnh thờ ơ xem, nghĩ thầm con rùa này nhìn sao mà ngốc quá thể. Cứ kiểu này mà 'lật xe' ở trước mặt thiên địch, chẳng phải chỉ cần vài phút thôi là đã đăng xuất ra khỏi Trái Đất à?

Rùa nhỏ vẫn còn đang đáng thương lắc lắc bốn chân, Lâm Nhiên nhìn trong chốc lát, cảm thấy phát chán, thế là giúp nó lật người lại.

Lâm Nhiên bưng cốc nước chuẩn bị về phòng, không ngờ rùa nhỏ lại đuổi theo cậu, tốc độ còn có vẻ khá nhanh. Lâm Nhiên bỗng cảm thấy hứng thú, muốn thử xem nó có thể nhanh đến mức nào.

Cậu đặt nắm tay lên bàn, quả nhiên rùa nhỏ bò tới, còn ngửi ngửi tay cậu. Lâm Nhiên lại dời tay về sau một đoạn, rùa nhỏ lập tức bò theo, bốn cái chân ngắn nhanh một cách bất ngờ.

Lâm Nhiên cứ lặp đi lặp lại động tác này, không ngừng tăng tốc, rùa nhỏ vẫn cứ ngu ngốc đuổi theo... rồi tự mình 'lật xe'.

“Phì ha ha ha.” Lâm Nhiên nhịn không được phá lên cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Rùa nhỏ hàng ngày đều 'lật xe': Hầm, nấu canh...QAQ