Đêm qua Hạ Cát mơ một giấc mơ lung tung lộn xộn, buổi sáng rời giường còn có chút mơ màng. Lúc cậu ôm bé Chuột xuống tầng dưới, Long Úy cũng đã chuẩn bị kỹ thức ăn cho các thú cưng.
“Chào buổi sáng.” Hạ Cát đứng trên bậc thang cuối cùng chào hỏi Long Úy, cậu vẫn còn có đôi chút ngượng ngùng.
Câu đầu tiên mà Long Úy nói với cậu chính là “Ngón tay cậu còn chảy máu nữa không?”
Hạ Cát vô thức liếc ngón tay mình, máu đã ngừng chảy, nhưng vẫn chưa kết vảy, nơi vết thương nho nhỏ nơi đầu ngón tay có một lớp màng trong suốt bao lấy. Cậu nhìn ngón tay mình trong chốc lát, Long Úy vội vàng tới xem vết thương của cậu ra sao rồi.
Tay Hạ Cát được hắn nắm, cậu rất sợ hắn lại ngậm ngón tay mình tiếp. Lúc Long Úy cúi đầu, cậu bị dọa hoảng, nhanh chóng rút tay về, lắp bắp nói: “Đã, đã tốt rồi, hôm qua cảm ơn anh!”
Long Úy ngước mắt nhìn thoáng qua Hạ Cát, muốn nói lại thôi, cuối cùng cau mày không nói gì cả. Hắn buông tay cậu xuống, xoay người đi làm chuyện của mình.
Trong lòng Hạ Cát cảm thấy cực kỳ hối hận, lo hành động vừa rồi của bản thân khiến hắn lúng túng, lại nghĩ rằng cậu đang bài xích hắn.
Bé Chuột đang ngủ ngon trong ngực Hạ Cát thì ngửi thấy mùi bữa sáng thơm ngon, bé nhảy xuống đất, phi thẳng đến mục tiêu đang nằm trên bàn.
Hạ Cát vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bận rộn của Long Úy đến xuất thần. Mái tóc Long Úy rất đen, chỉ cần chút ánh sáng mặt trời chiếu lên sẽ phát ra loại ánh sáng lộng lẫy kỳ lạ, quả thật trông còn đẹp hơn cả người mẫu nam quảng cáo sản phẩm dầu gội đầu. Càng đừng nói đến gương mặt kia, cũng không biết quê quán Long Úy ở nơi nào, khí hậu phải tuyệt vời đến nhường nào mới sinh ra được một người có khí chất đến thế.
Nhìn trong chốc lát, Hạ Cát cầm điện thoại, nói với Long Úy một tiếng rồi ra khỏi cửa. Hôm nay cậu có một cuộc hẹn gặp mặt với một người bạn.
Người bạn này xem như cùng lớn lên với Hạ Cát, hai người học cùng nhau từ tiểu học cho đến tận cấp ba, đến khi lên đại học mới tách ra. Hạ Cát học chuyên sâu về ngành Khoa học Máy tính, còn người bạn kia của cậu lại thi vào trường Mỹ thuật học thiết kế.
Mười giờ sáng vào một ngày nắng đẹp, chỗ ngồi ngoài trời của một quán cà phê mở trong Phòng trưng bày Nghệ thuật đã tụ tập vô số người trẻ tuổi yêu nghệ thuật. Chàng trai mặc quần jeans, áo sơ mi mộc mạc như Hạ Cát bước vào nơi này ngược lại lại thành tâm điểm của sự chú ý.
“Hạ Tiểu Cát, bên này.” Vị trí sát bên cạnh bồn hoa có một anh chàng với mái tóc đỏ rực và cặp kính râm bự chảng vẫy tay gọi Hạ Cát.
“Tạ Ngôn!” Hạ Cát cười nâng tay đáp lại, nhanh chóng ngồi đối diện Tạ Ngôn.
“Thế nào rồi? Cơ thể vẫn ổn chứ? Cậu vẫn không chịu nghỉ việc đi à?” Tạ Ngôn, người cũng như tên, là một người cực kỳ hoạt ngôn với tốc độ nói siêu nhanh.
“Tớ từ chức từ lâu rồi, bây giờ đã hồi đầy máu rồi đây.” Hạ Cát đánh giá Tạ Ngôn trong thoáng chốc, càng ngày càng có cảm giác thằng bạn này của mình dần có hơi hướng đi theo style của giới thời trang rồi.
Tạ Ngôn dùng thìa nhỏ khuấy cà phê, một tay tháo kính râm, hỏi cậu: “Vậy bây giờ cậu đang làm gì thế?”
Phục vụ cầm menu tới, Hạ Cát gọi một ly cà phê, thoải mái trả lời Tạ Ngôn: “Tớ đang mở một cửa hàng thú cưng, tớ mua lại từ ông nội của tớ.”
Quả nhiên câu trả lời này khiến đối phương giật nảy mình: “Ủa gì dzậy! Cậu đổi nơi làm sẵn tiện đổi luôn nghề nghiệp à? Cậu đã nghĩ kỹ chưa thế?”
Hạ Cát cười gật đầu.
Biết Hạ Cát đã quyết định rồi, Tạ Ngôn cũng không nhiều lời nữa, cậu ta biết từ nhỏ Hạ Cát đã rất yêu thích động vật rồi. Nhấp một ngụm cà phê, Tạ Ngôn đi vào chủ đề chính: “Nói đi, hôm nay đột nhiên tìm tớ là muốn tớ giúp gì?”
“Chuyện tốt đấy nhé.”Hạ Cát nhướn mày nói: “Có việc cho cậu làm đây, chịu nhận không?”
Tạ Ngôn bất ngờ, hỏi cậu: “Việc gì thế?”
“Tớ muốn thuê cậu thiết kế một số sản phẩm ngoại vi độc đáo cho cửa hàng thú cưng của tớ, thù lao tính theo giá thị trường.” Hạ Cát cầm di động, tìm ảnh chụp của Phượng hoàng đưa cho Tạ ngôn xem.
Tạ Ngôn tò mò nhìn ảnh chụp, vừa nhìn thấy là A Phượng, hai mắt cậu ta sáng như đèn pha: “Ý, chờ chút, con chim này hình như tớ đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?!” Tạ Ngôn nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, đăng nhập Weibo, ấn vào album ảnh, tiến hành so sánh ảnh của mình với ảnh của Hạ Cát, sau đó mới hoảng sợ la lên: “Mẹ nó! Thì ra cậu chính là tên blogger thần bí kia hả?!!!!”
Hạ Cát không ngờ Tạ Ngôn cũng theo dõi Weibo của mình, bất đắc dĩ nói: “Ài, lộ tẩy rồi.”
“Ôi đệt! Lúc xem livestream tớ thấy con chim kia biết nói chuyện, tớ còn nghĩ là có một cao thủ hậu kỳ nào đó làm hiệu ứng đặc thù cho động vật đấy! Nó là chim thật à?” Tạ Ngôn kích động nói.
Hạ Cát đành phải nói theo cậu ta: “Là chim thật đấy, nhưng đúng là phối âm mới có thể nói chuyện được.”
“Cậu nhìn mái tóc này của tớ đi.” Tạ Ngôn chỉ quả đầu rực lửa của mình: “Tớ cực kỳ thích cái màu lông kia của A Phượng nhà cậu nên mới ra tiệm bảo người ta cứ chiếu đúng màu đấy mà nhuộm, nhưng nhuộm kiểu gì cũng không ra cái màu đỏ rực lửa lại còn ánh kim như thế. A Phượng nhà cậu có chịu bán không? Tớ mua!”
“....” Hạ Cát cảm thấy lệch chủ đề rồi: “Tớ chỉ có duy nhất một con thôi, không bán. Tớ đến gặp cậu là muốn mời cậu thiết kế các vật phẩm quà tặng nho nhỏ sử dụng chính hình ảnh của A Phượng.”
“Không vấn đề gì hết!” Tạ Ngôn như con ruồi đang xoa tay, lúc nói chuyện đến vấn đề công việc, đầu óc của cậu ta load cực kỳ nhanh: “Chính là cái móc chìa khóa trước đó cậu đã bán đúng không? Lúc ấy tớ còn không cướp được đấy!”
Hạ Cát nói: “Không chỉ riêng làm móc chìa khóa, những vật phẩm tặng kèm nho nhỏ xinh xinh đều được, chỉ cần có ảnh của A Phượng nhà tớ là ok hết. Đến lúc có thành phẩm rồi, tớ sẽ gửi tặng cậu một rương luôn.”
“Nhất trí rồi đấy nhé. Tớ đã xem qua các bình luận rồi, rất nhiều người đều nói rằng A Phượng nhà cậu linh cực! Lúc nào rảnh rảnh nhớ cho tớ gặp chim nhỏ kia nhé?” Hai mắt Tạ Ngôn như thể biết phát sáng, ôm ghì lấy điện thoại của Hạ Cát điên cuồng 'liếm' ảnh.
Hạ Cát uống một ngụm cà phê, nói sang chuyện khác: “Ok ok. Cậu cứ thiết kế trước đi, sau đấy gửi cho tớ một con số, tớ thanh toán trước cho cậu một nửa.” Hạ Cát muốn cầm lại điện thoại của mình, kết quả không cẩn thận ấn nhầm khu ảnh lưu trữ đặc biệt, làm lộ ra ảnh của Long Úy.
“!!!!” Mắt Tạ Ngôn cực tinh, cậu ta quát to một tiếng: “Đợi đã nào!” Một tay cướp lấy điện thoại của Hạ Cát, nhiều chuyện hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Ngầu dã man!”
Đã giấu thế rồi mà vẫn bị người khác nhìn thấy, Hạ Cát cũng không buồn lấp liếm nữa, hào phóng nói: “Bác sĩ thú y trong cửa hàng của tớ đấy.”
Tạ Ngôn là thanh mai trúc mã với Hạ Cát, hai người lại là người có cùng một xu hướng tính dục, nhìn mặt Hạ Cát hớn hở như thế, cậu ta không cần nghĩ cũng biết tên này đang âm mưu cái gì. Nhưng Hạ Cát là một người đơn giản, qua nhiều năm như vậy còn chẳng có một mảnh tình vắt vai, Tạ Ngôn nhíu mày nhắc nhở cậu: “Đẹp trai đến mức chó cũng phải cong thế này hẳn là có rất nhiều người theo đuổi. Hạ Tiểu Cát à, tớ thấy cậu hình như với có chút cao đấy.”
Hạ Cát híp mắt cười hì hì, lộ ra đắc ý nho nhỏ: “Lần này cậu nhầm rồi đấy nhé. Anh ấy tới từ nông thôn, thuần phác chân chất lắm đấy!”
Tạ Ngôn ê răng nói: “Từ nông thôn tới, lại đẹp trai thế này, sao lại để cậu nhặt được thế?”
Hạ Cát hất cằm, trên mặt hiện rõ vẻ khoái trá: “Cứ bị tớ nhặt được đấy! Hình như tớ cảm thấy anh ấy có ý với tớ.”
Tạ Ngôn liếc mắt biểu thị không tin.
Hạ Cát đưa đầu ngón trỏ ra trước mặt Tạ Ngôn, nói: “Tớ bị đứt tay.”
Tạ Ngôn híp mắt nhìn hồi lâu mới thấy được một vết bé như cái đầu mũi kim, bất lực nói: “Cái vết thương nhỏ thế này, đứt thì đứt thôi.”
“Cậu ngậm đầu ngón tay tớ đi, nước miếng có thể trừ độc đấy!” Hạ Cát cười nói.
Ánh mắt Tạ Ngôn nhìn Hạ Cát như nhìn tên bị thiểu năng, gắt lên: “Biến! Tự nhiên phát 'răm' cái gì?!”
“Nhìn đi, cậu biết tớ bị đứt tay mà cũng không chịu liếm giúp tớ!” Hạ Cát vui tươi hớn hở cầm đầu ngón tay của mình nói.
“Vớ vẩn!” Tạ Ngôn chuẩn bị hỏi Hạ Cát xem có phải dây thần kinh trung ương nào bị trục trặc không, nhưng lời còn chưa kịp nói đã nghe thấy Hạ Cát thẹn thùng hé lộ.
“Nhưng anh ấy lại chịu giúp tớ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Ngôn:....Phi phi phi!