Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 101: Bài kiểm tra




Thủ tục xuất nhập cảnh và kiểm dịch bên phía hải quan Macao đã hoàn thành, 600 chú chó thuận lợi được vận chuyển đến Giang thành, được Hiệp hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành tiếp nhận toàn bộ. Hiệp hội bắt đầu đăng bài và tuyên truyền mạnh mẽ việc nhận nuôi những chú chó này.

Sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, Chủ tịch Hiệp hội Lục Thần Dật - phú nhị đại tài đại khí thô nhấc tay mua liền một lúc mấy căn mặt tiền ở phố thương nghiệp Vân Lai, dự định biến nơi này thành Tổng bộ của Hiệp hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành, rất thuận tiện cho việc hợp tác với Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng.

600 chú chó đã an toàn tới Giang thành, một bộ phận được đưa tới Hiệp hội, còn lại được đưa toàn bộ tới Tổng bộ Hiệp hộ mới trên phố thương nghiệp Vân Lai. Vào ngày đàn chó tới, Hạ Cát và Long Uý đã tiến hành khám sức khoẻ cho chúng. Đây là lần đầu tiên Hạ Cát thấy một nơi có động vật mà lại yên tĩnh như vậy.

Mặc dù trong phòng có mấy chục chú chó nhưng chú nào cũng cực kỳ yên lặng, an phận nằm im trong lồng. Có người đến, chúng chỉ ngẩng đầu nhìn qua, không quá nhiệt tình, cũng không có biểu hiện gì khác. Hạ Cát đối với chúng rất có hảo cảm, thậm chí còn đã từng nghĩ sẽ nhận nuôi một chú.

Vì chúng đã được tiêm vắc xin đầy đủ trước khi thông quan nên nhìn chung chúng có sức khoẻ tốt, có thể được trực tiếp nhận nuôi. Ngoài việc cho ăn, nhiệm vụ quan trọng nhất của các tình nguyện viên là dắt chúng đi ra ngoài đi dạo mỗi ngày. Beagle cần phải bảo đảm lượng hoạt động rất nhiều, vì vậy các tình nguyện viên sẽ đưa chúng đi ra ngoài theo đợt. Tuy nhiên phải dắt theo hàng trăm chú chó ra ngoài hàng ngày khiến các tình nguyện viên đều mệt mỏi. Mục tiêu chung của họ là mong những chú chó này được nhận nuôi càng sớm càng tốt.

Hạ Cát đã đăng bài trên Weibo, shop Taobao, kể cả gắn link trong buổi livestream chương trình, đồng thời còn in áp phích và dán trong cả 4 cửa hàng. Bởi vì hiện tại Hiệp hội và Cửa hàng thú cưng nằm trong cùng một con phố, những khách hàng quan tâm đến chuyện nhận nuôi có thể ngay lập tức tìm hiểu tình huống. Vì vậy hiệu quả tuyên truyền không tệ lắm, mỗi ngày đều có em chó tìm được mái ấm mới.

Hạ Cát kiểm tra hệ thống phát hiện sau khi những chú chó này được nhận nuôi, nhiệm vụ trung cấp cũng được cộng điểm tương ứng. Trước mắt đã hoàn thành quá nửa, cậu cảm thấy không lâu nữa thôi, cậu có thể hoàn thành được nhiệm vụ trung cấp này rồi.

Hôm nay, khi đang tính sổ sách tại quầy lễ tân, Hồ Linh sớm đã trở thành khách quen ở thẩm mỹ viện, khó được ngày chăm chỉ chạy sang quán cà phê bên này.

Kể từ khi đến thẩm mỹ viện làm đẹp, ngoại hình của Hồ Linh càng toả sáng rực rỡ hơn, ngoại hình đều được bảo dưỡng đến trạng thái tốt nhất. Nhờ vậy mà cuối cùng anh ta cũng cướp được đại ngôn mình mong muốn, phải nói là dạo gần đây cực kỳ xuôi chèo mát mái.

Hồ Linh kéo kính râm xuống sống mũi, đôi mắt hồ ly giảo hoạt ngó tới ngó lui, ý vị thâm trường đánh giá Hạ Cát.

Hạ Cát bị nhìn đến phát ngượng, nhỏ giọng hỏi: “Anh có việc gì không?”

Hồ Linh nhếch môi cười một cái, lại gần thấp giọng hỏi: “Nghe nói...dạo này ông chủ Hạ có mối quan hệ rất tốt với anh trai tôi?”

Hạ Cát mặt không đổi sắc kéo dài khoảng cách với anh ta, đáp: “Ai nói với anh là như vậy? Cũng không thân lắm đâu.”

“Thôi nào, thôi nào, ông chủ Hạ, tôi đảm bảo không can thiệp sâu vào chuyện của hai người. Nhưng đúng là ngẫm lại thấy cậu cực kỳ hợp gu anh trai tôi, tầm mắt của anh trai tôi ấy à, ờm....”

Cái “ờm...” này rốt cuộc là có ý gì thế?! Hạ Cát điên cuồng phun trong lòng: Tôi ưu tú như vậy, anh trai anh coi trọng tôi là chuyện hết sức bình thường được không!

“Thế rốt cuộc anh có việc gì không? Tôi còn rất nhiều việc phải làm đấy!” Hạ Cát mất kiên nhẫn bắt đầu đuổi người.

“Có việc có việc, tôi muốn trao đổi chính sự với ông chủ Hạ.” Hồ Linh thu lại trạng thái hóng hớt, lập tức nghiêm mặt.

Cậu ngờ vực nhìn anh ta: “Chính sự gì thế?”

Hồ Linh trịnh trọng nói: “Cậu là bạn của Tạ Ngôn phải không? Cậu có thể cho tôi xin Wechat cậu ấy không?”

“.....!” Lần này đổi thành Hạ Cát dùng ánh mắt không rõ ý đánh giá Hồ Linh, hồi lâu không lên tiếng. Trong lòng còn đang tính toán tình huống hai con người này cuối cùng là thế nào.

“Ông chủ Hạ đừng lặng im mãi thế chứ.” Hồ Linh cười híp cả mắt.

Hạ Cát đảo con ngươi, khách sáo: “Nếu anh đã quen Tạ Ngôn thì cứ xin thẳng cậu ấy đi.”

“Khụ khụ, chuyện này, giữa chúng tôi có đôi chút hiểu lầm, cậu ấy không chịu cho tôi Wechat.” Hồ Linh lúng túng trả lời.

“Ồ.” Hạ Cát bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu ấy không đồng ý cho anh, vậy thì tôi càng không thể nói cho anh biết được.”

“Đừng như vậy chứ ông chủ Hạ. Tôi nói giữa chúng tôi có hiểu lầm, tôi add Wechat của cậu ấy mới có thể giải thích rõ ràng được, cậu nói có đúng không?” Hồ Linh tiếp tục nài nỉ.

Hạ Cát vẫn vờ như không hiểu: “Lạ thật, chuyện của hai người, tôi xen vào thì được lợi lộc gì?”

Hồ Linh lập tức cười lấy lòng: “Ông chủ Hạ không hổ là người làm ăn. Nghe nói mặt nạ dưỡng da của ông chủ Hạ có lượng tiêu thụ rất khá phải không? Khả năng cậu không biết, ấy là do tôi đề cử cả đấy, mặt nạ dưỡng da nhà cậu cứ phải gọi là một đường đi lên. Thế này, nếu như cậu cho tôi Wechat của Tạ Ngôn, tôi nguyện làm người phát ngôn miễn phí cho mặt nạ dưỡng da nhà cậu, cậu phải biết giá trị con người tôi trong giới không rẻ đâu đấy.”

Hạ Cát luôn biết Hồ Linh là siêu mẫu nóng bỏng tay, chỉ là cậu không ngờ Hồ Linh vì Tạ Ngôn lại có thể làm được đến mức này, xem ra đoán chừng Hồ Linh là nghiêm túc thật sự.

.....

Chân trước Hồ Linh vừa đi, Hạ Cát bèn lập tức mật báo cho Tạ Ngôn ngay.

“Tạ độc thân, chúc mừng chúc mừng, cuối cùng cậu cũng đã có chút hy vọng thoát ế!”

Tạ Ngôn ngày ngày chìm đắm trong bản thảo bày ra vẻ ngơ ngẩn: “Cái quỷ gì thế?!”

Hạ Cát cười hết sức xấu xa: “Ha ha ha, đừng giả vờ nữa, cậu cùng với anh người mẫu kia là như thế nào? Hôm nay người ta còn chạy tới cửa hàng của tớ để nghe ngóng tình hình kia kìa.”



“A! Là cái đồ biến thái kia đúng không? Cậu không nói linh tinh gì với hắn chứ?” Tạ Ngôn ngay lập tức xù hết cả lông.

Hạ Cát cười đáp: “Cậu yên tâm, cái gì không nên nói tớ đều nói hết rồi.”

“!!!!” Tạ Ngôn giận giữ: “Hạ Tiểu Cát, tình bạn của chúng ta chấm dứt tại đây! Tớ tuyên bố! Chấm dứt!”

Hạ Cát cầm di động cười ngửa tới ngửa lui, lâu lắm không thấy Tạ Ngôn hoảng loạn đến thế. Cười đủ rồi cậu mới trả lời: “Tớ nhìn anh ta nghiêm túc lắm đấy.”

Tạ Ngôn nhanh chóng bình tĩnh lại, còn hố ngược: “Vậy còn cậu, nghĩ đến đâu rồi? Đến cùng là vẫn ôm khối gỗ kia trong tay hay chuyển sang chủ tịch dịu dàng tinh tế?”

Hạ Cát không chút nghĩ ngợi trả lời: “Còn cần phải nghĩ sao, đương nhiên là anh Long nhà tớ rồi! Hồ tổng hẹn tớ ăn cơm, tớ sẽ rõ ràng quan điểm luôn cho hai bên khỏi lúng túng.”

Tạ Ngôn vẫn biết Hạ Cát là người nói được làm được, chỉ đáp: “Cậu đúng là cứng đầu, tớ gấp thay cậu rồi đấy. Tớ nghĩ cậu cũng nên nói chuyện cậu đi ăn cơm với Hồ tổng cho anh Long nhà cậu một tiếng, xem xem hắn ta phản ứng thế nào. Nếu như hắn ta có cảm tình với cậu, khả năng cao sẽ không thờ ơ đâu.”

“Được rồi, nói sau nhé.” Hạ Cát ậm ờ.

.....

Sau đó Hạ Cát luôn nghĩ tới những lời Tạ Ngôn nói, cậu do dự không biết có nên nói cho Long Uý hay không, mặc dù cậu không muốn Long Uý khó chịu, nhưng cũng rất muốn nhìn thấy Long Uý quan tâm mình.

Hồ Sóc nhắn Wechat hẹn thời gian địa điểm cho Hạ Cát. Anh nói sau khi tan tầm sẽ qua cửa hàng đón cậu, Hạ Cát nghĩ ngợi một hồi, sau đó cũng đồng ý.

Trước khi Hồ Sóc đến đón Hạ Cát, Hạ Cát thay đổi một bộ trang phục đẹp mắt, cố ý lượn qua lượn lại trước mặt Long Uý.

Quả nhiên Long Uý mắc câu: “Buổi tối cậu phải ra ngoài à?”

“Vâng.” Hạ Cát hồi hộp đến mức tim đập thình thịch, nhưng mặt ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh: “Hồ tổng đã giúp chúng ta rất nhiều trong việc giải quyết vấn đề hồ sơ của đám chó bên Macao, tối nay em hẹn anh ấy ăn bữa cơm để cảm ơn.”

Long Uý nhìn có vẻ kinh ngạc, hỏi ngay: “Hội trưởng Lục cũng đi cùng à?”

Hạ Cát lắc đầu: “Anh ấy không đi. Tối nay chỉ có em và Hồ tổng thôi.”

“...” Sắc mặt Long Uý thay đổi, nhưng hắn không nói gì, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Hạ Cát điên cuồng hô trong lòng: Anh Long, mau nói đi, mau bảo em đừng đi đi! Hoặc có thể nói nhất định phải đi cùng em cũng được mà!

Nhưng Long Uý chỉ có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cũng lại chẳng nói gì.

Hạ Cát: “... q-q”

Chạng vạng, Hồ Sóc đúng giờ xuất hiện trước cửa tiệm, dẫn tới đám nhóc A Phượng cứ tò mò nhìn mãi.

Hạ Cát có chút hờn dỗi, đem dây chuyền Hồ Sóc tặng, oán trách nhìn thoáng qua Long Uý, không nói gì ngồi lên xe Hồ Sóc. Long Uý vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chiếc xe càng chạy càng xa.

Đám nhỏ đứng núp sau cánh cửa, thì thầm.

A Phượng: “Đây là thế nào? Chẳng lẽ ba đi hẹn hò?”

Tiểu Ngọc: “Chắc là đúng rồi. Mấy anh không thấy hôm nay ba rất đẹp trai sao?”

Bé Chuột: “Không thể nào! Chẳng lẽ ba muốn tìm mẹ mới cho chúng mình?”

Bé Tiên Cá: “Ờm...Vậy Long đại ca phải làm sao bây giờ?”

Cầu Gai nhỏ: “Các anh nhìn kìa, nhìn Long đại ca thương tâm quá.”

......

Hồ Sóc đưa Hạ Cát tới nhà hàng xoay cao nhất thành phố, nơi vừa có thể ngắm phong cảnh 360 độ Giang thành, vừa được thưởng thức món Tây cao cấp. Trước kia Hạ Cát đã từng xem tạp chí về nhà hàng này, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể tới đây. Cậu trộm mở tài khoản nhìn số dư, xem chừng vẫn còn đủ 'gồng' bữa cơm hôm nay.

Người phục vụ tới giúp Hạ Cát rót rượu, Hồ Sóc nâng chén: “Đêm nay nhìn cậu rất đẹp.”

“Cảm ơn anh.” Hạ Cát cụng ly với anh.

Bồi bàn bắt đầu phục vụ các món ăn, trong ánh đèn mờ ảo, những vì sao ngoài cửa sổ lấp lánh, tiếng nhạc êm dịu, tiếng dao nĩa chạm vào đĩa men sứ, tiếng ma sát của khăn trải bàn cùng tiếng thì thầm nho nhỏ cũng những vị khách, hết thảy đều khiến không khí trở nên mập mờ hơn bao giờ hết.



Nhưng Hạ Cát lại chẳng cảm thấy vị gì, trong lòng chỉ tức anh ách Long Uý.

“Sao vậy, không hợp khẩu vị phải không?” Hồ Sóc đột nhiên hỏi.

Hạ Cát tỉnh lại, nhanh chóng đáp: “Không có, ăn ngon lắm, nhà hàng rất đẹp, phong cảnh cũng hữu tình.”

Hồ Sóc bật cười: “Cậu thích là tốt rồi.”

Hạ Cát bưng ly rượu lên: “Hồ tổng, lần này anh giúp chúng tôi một việc lớn, tôi xin thay mặt 600 chú chó chân thành cảm ơn anh, tôi kính anh một ly.”

“Có thể giúp được cậu là tôi vui rồi, cậu không cần khách sáo với tôi quá.” Hồ Sóc cụng ly với cậu.

Hạ Cát uống một hơi hết sạch ly rượu đỏ trong tay, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ lấy hộp dây chuyền đặt lên bàn.

Tay cầm ly của Hồ Sóc khựng lại, đặt ly xuống, nhìn thẳng vào mắt Hạ Cát.

Hạ Cát cũng không lòng vòng: “Hồ tổng, sợi dây chuyền này quá quý giá, tôi không thể nhận được. Vì cảm ơn anh nhiều lần quan tâm giúp đỡ, hôm nay bữa cơm này nhất định tôi phải mời anh. Sau này hoan nghênh anh ghé qua cửa hàng thường xuyên nhé.”

Hồ Sóc nhìn sợi dây chuyển, cười khổ: “Em thẳng thắn thật đấy, nhưng cũng là chỗ đáng yêu của em. Anh có thể hỏi em lý do em từ chối anh là gì không?”

Hạ Cát thẳng thắn: “Anh rất tốt, nhưng rất tiếc tôi đã có người trong lòng rồi.”

Hồ Sóc không hề ngạc nhiên với câu trả lời này: “Người trong lòng em là Long Uý phải không? Thứ cho anh nói thẳng, anh cảm thấy Long Uý có vẻ không quan tâm đến em lắm.”

“Không, anh Long... chỉ là anh ấy ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài mà thôi.” Hạ Cát đỏ mặt giải thích.

“Ồ? Thật sao? Nhưng hôm nay anh hẹn em ra ngoài ăn tối, thậm chí anh còn qua đón em, sao không thấy hắn ta có phản ứng gì?” Hồ Sóc hỏi ngược lại.

Hạ Cát rũ mắt, không biết phải phản bác anh ta thế nào.

Hồ Sóc lại nói: “Nếu như em cùng hắn ta chưa có bất kỳ quan hệ gì, vậy có phải anh vẫn còn cơ hội phải không?”

Hạ Cát lắc đầu: “Quan hệ của tôi và anh Long rất phức tạp, coi như hiện tại không phải là người yêu, nhưng cũng đã là người thân. Hồ tổng, anh là chủ tịch của một công ty lớn, bên dưới có vô số nhân viên, anh còn có anh em, bạn bè, thực ra cũng không nhất định phải là tôi, phải không? Tôi cũng không phải là duy nhất.”

Hạ Cát ngừng một chút, nhìn Hồ Sóc bằng ánh mắt chân thành: “Nhưng đối với anh Long mà nói, tôi là duy nhất.”

Hạ Cát nói xong nhịn không được đỏ hết cả mặt mũi, tự cảm giác như mình đang khoác lác, cậu vội vàng bưng ly rượu lên che đi sự bối rối của mình.

“Haizz.” Hồ Sóc thở dài, cũng uống hết rượu trong ly, tiếc nuối nói: “Nếu em đã nói đến vậy... đúng là một kẽ hở cũng không muốn cho anh mà. Người em gặp đầu tiên là anh thì tốt biết bao.”

Hạ Cát cúi đầu không nói.

Hai người im lặng ăn hết bữa cơm này, Hạ Cát đi thanh toán, Hồ Sóc cũng không tranh nữa. Sau khi ra khỏi nhà hàng, Hồ Sóc nói: “Anh đưa em về.”

Hạ Cát từ chối: “Không cần phiền anh thế đâu, tôi tự bắt taxi về được rồi.”

Hồ Sóc nhìn Hạ Cát thật lâu, cuối cùng cũng cười một tiếng, thở dài: “Em ấy.”

Tạm biệt Hồ Sóc, Hạ Cát đứng ven đường bắt taxi.

Trên đường trở về, Hạ Cát thấy hơi say say, nghĩ đến chuyện tối nay lại thấy vui vẻ, nghĩ thầm: Chung thuỷ, một lòng như thế, mình đúng là đáng yêu mà! Anh Long sao có thể cưỡng lại được chứ!

Hạ Cát xuống xe, đường nhỏ khó quay đầu nên cậu tự mình đi qua con hẻm.

Hạ Cát choáng váng một mình đi về con phố thương nghiệp Vân Lai, đêm nay trời có gió, thoáng đãng không mây, có thể nhìn thấy rõ một bầu trời sao lấp lánh.

Vừa đi tới góc đường tối tăm, Hạ Cát bất ngờ thấy một bóng dáng cao lớn đứng đó, cậu đến gần hai bước, không ngờ lại là Long Uý.

Hạ Cát hỏi hắn: “Anh Long, muộn thế này rồi anh còn đứng đây làm gì?”

Khuôn mặt Long Uý chìm trong bóng tối, Hạ Cát không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt hắn cực kỳ sáng: “Chờ cậu.”