8 giờ tối ngày 30 tháng 10 năm 3020, Giang Thừa Ngạn đang kiểm tra thông tin trong văn phòng, đột nhiên điện thoại rung lên, cậu rời mắt khỏi tài liệu, tùy ý nhìn vào điện thoại, sau đó ánh mắt dán chặt vào cái tên trên đó.
Giang Thừa Ngạn vội vàng nhấc điện thoại lên, mở hộp thư thoại, giọng nói của Lăng Hoa An vang lên: "Hôm nay tôi làm cá, cậu chưa ăn thì qua đây ăn một chút đi."
Giang Thừa Ngạn trong lòng vui vẻ, đang định trả lời thì chợt nhớ tới người đàn ông ngày hôm qua, bấm vào giọng nói trả lời 'ăn', nhưng vừa gửi đi cậu lập tức thu hồi.
Lăng Hoa An bấm vào nhưng không nghe thấy giọng nói, anh đưa điện thoại cho Tôn Minh và hỏi: "Tôn Minh, giúp tôi xem có tin nhắn mới được gửi đến không."
Tôn Minh nhìn một cái, cười nói: "Có, nhưng đã bị thu hồi."
Lăng Hoa An khẽ cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì, mở nhạc lên nghe.
Giang Thừa Ngạn bực bội ném điện thoại lên bàn, rối rắm nhìn tin nhắn thoại, năm phút sau, thở dài, nhấc điện thoại lên trả lời: "Tôi thích ăn cá nhất, tôi qua liền."
Lăng Hoa An nghe được câu trả lời, không khỏi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Tôn Minh vô tình ngẩng đầu lên, giật mình, tim đập thình thịch không rõ nguyên nhân, sau đó định thần lại nói: "Ông chủ, anh cười lên đẹp quá."
Lăng Hoa An sửng sốt một chút, sau đó buồn cười nói: "Tôi bình thường không cười sao?"
"Bình thường cũng hay cười, nhưng không hiểu sao nụ cười đó khiến người tôi có cảm giác có chút xa cách. Nhưng nụ cười vừa rồi của ông chủ lại khác, tôi không biết diễn tả thế nào, chỉ thấy rất đẹp."
"Đương nhiên. Tôi đã gặp vô số người, nhưng chưa từng thấy chàng trai nào đẹp hơn anh trai tôi." Cửa tiệm bị đẩy ra, Lục Hạo từ ngoài đi vào.
Lăng Hoa An nhìn về phía cửa, cau mày nói: "Sao em lại tới đây muộn như vậy?"
Lục Hạo nhếch môi, làm nũng nói: "Anh à, mới khoảng 8 giờ thôi, cuộc sống về đêm của người khác còn chưa bắt đầu, anh lại nói đã muộn, ba ngày nay em chưa gặp anh. Anh không nhớ em à?"
"Cuộc sống về đêm?" Lăng Hoa An cố ý kéo dài giọng nói.
Lục Hạo cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng giải thích: "Không phải, em không có cuộc sống về đêm, chỉ là nhớ anh, liền tới đây gặp anh. Anh à, em còn chưa ăn tối đâu."
"Em là gì mà tám giờ tối mà còn chưa ăn cơm?" Lông mày Lăng Hoa An càng nhíu lại.
Lục Hạo đáng thương nói: "Còn không phải là do trường tổ chức lễ kỷ niệm thành lập sao, em bận quá nên quên mất thời gian."
Lăng Hoa An không chút do dự, lấy hộp giữ nhiệt ra, đưa cho Lục Hạo nói: "Cá hầm cải chua và cơm, đem qua bàn bên kia ăn đi."
"Oa, cá hầm cải chua!" Lục Hạo hưng phấn cầm lấy hộp giữ nhiệt, sau đó cau mày hỏi: "Anh, anh ăn tối chưa?"
"Ăn đi, anh làm nhiều lắm, cứ cầm đi."
"Hì hì, vậy thì tốt rồi. Cá hầm cải chua của anh là chính tông nhất, hôm nay em đến quả là quyết định đúng đắn."
Lăng Hoa An bất lực mỉm cười giới thiệu với Tôn Minh ở bên cạnh: "Em ấy là em trai tôi, tên là Lục Họ, tính tình hoạt bát, có chút rắc rối."
Lục Hạo buồn bực nói: "Anh ơi, em còn ở đây, thế mà anh lại nói xấu em trước mặt em, anh ghét bỏ em đúng không?"
Lăng Hoa An tức giận nói: "Ăn cơm cũng không thể chặn được miệng em sao?"
"Có thể chặn, có thể chặn." Lục Hạo nháy mắt với Tôn Minh, cười nói: "Xin chào, tôi tên Lục Hạo, cậu là nhân viên ca đêm mới của anh trai tôi à?"
Tôn Minh cười đáp: "Đúng vậy, tôi tên là Tôn Minh. Vừa nghe cậu nói trường đang chuẩn bị tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường. Cậu cũng là sinh viên của Đại học Hoa Thành à?"
Lục Hạo hai mắt sáng lên, mỉm cười nói: "Đúng vậy, sinh viên năm nhất khoa Khoa học Máy tính, còn cậu thì sao?"
"Năm thứ ba Khoa Báo chí, xin chào đàn em."
"Chào đàn anh."
Hai người lần lượt trò chuyện, Lăng Hoa An yên lặng lắng nghe. Đột nhiên, chuông cửa vang lên, Lăng Hoa An vô thức nhìn về phía cửa, Tôn Minh vội vàng chào hỏi: "Đội trưởng Giang, anh đến rồi."
Giang Thừa Ngạn mỉm cười gật đầu, nhìn Lục Hạo đang ăn cơm, đi thẳng tới trước mặt Lăng Hoa An, nói: "Hoa An, tôi tới rồi."
Lăng Hoa An nửa thật nửa giả nói: "Đội trưởng Giang, cậu trả lời có chút chậm, tôi tưởng cậu không tới, liền đưa đồ ăn cho em ấy rồi."
Giang Thừa Ngạn sắc mặt cứng đờ, lại nhìn Lục Hạo, thấy Lục Hạo tò mò nhìn sang, cậu liếc sang chỗ khác, cười nói: "Không sao đâu. Kỳ thật tôi đã ăn tối rồi, chỉ là nghĩ đến là anh làm, nên tôi muốn tới đây nếm thử."
"Ăn rồi? Có lẽ cảnh sát Diêu nhớ nhầm."
Giang Thừa Ngạn không hiểu cảm thấy chột dạ, hỏi: "Diêu Mẫn? Cô ấy nói cái gì?"
Lăng Hoa An cười nhạt nói: "Cảnh sát Diêu nói đội trưởng Giang bận rộn, chưa ăn tối, có lẽ cô ấy bận quá không để ý."
Giang Thừa Ngạn ngượng ngùng sờ sờ mũi nói: "Đúng vậy, hôm nay khối lượng công việc có chút nặng nề, lúc tôi ăn cơm cô ấy không thấy."
Bụng Giang Thừa Ngạn kêu lên, Lăng Hoa An không khỏi cười khúc khích nói: "Đội trưởng Giang, bụng của cậu hình như còn thành thật hơn miệng của cậu đấy."
Giang Thừa Ngạn đột nhiên đỏ mặt xấu hổ, ngập ngừng nói: "À thì...? Trong đội còn có việc, tôi về trước."
"Đội trưởng Giang." Lăng Hoa An gọi Giang Thừa Ngạn lại và nói: "Dù công việc có bận rộn đến đâu, cậu vẫn phải ăn đúng giờ. Hôm nay cậu chịu khó một chút ăn mì được không, tôi nấu cho cậu hai cái trứng gà."
Giang Thừa Ngạn dừng một chút, quay đầu nhìn Lăng Hoa An, do dự một chút, nói: "Làm phiền anh, tôi đi lấy chút mì."
Giang Thừa Ngạn xoay người đi tới kệ hàng, Lăng Hoa An cũng lấy nồi trứng ra.
Lục Hạo vội vàng chạy tới trước mặt Lăng Hoa An, thấp giọng hỏi: "Anh ơi, anh chàng đẹp trai này là ai? Sao em nghe nói cá hầm cải là đặc biệt làm cho anh ấy?"
"Cậu ấy là đội trưởng đội điều tra tội phạm. Trước đây cậu ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều. Anh muốn cảm ơn cậu ấy."
"Ồ, như vậy sao." Lục Hạo tò mò hỏi: "Vậy anh ấy đã giúp được gì?"
Lăng Hoa An nhướng mày nói: "Em không muốn ăn sao? Nếu không muốn ăn thì vừa hay cậu ấy cũng chưa ăn, anh cũng không cần luộc trứng nữa."
"Ăn, ăn, ăn. Tất nhiên, đồ ăn anh nấu em sẽ ăn không còn sót lại một hạt cơm nào."
Lăng Hoa An xoa đầu Lục Hạo, cười mắng: "Thằng nhóc này, miệng lưỡi trơn tru quá."
"Còn xem đối phương là ai, hì hì, em đi ăn cơm đây, anh cẩn thận..." Lục Hạo nhìn Lăng Hoa An tay, liếc mắt liền nhìn thấy trên mu bàn tay hắn vết bỏng, khẩn trương hỏi: "Anh à, anh bị làm sao thế này?"
"Không sao đâu. Sắp xong rồi. Ăn đi, lát nữa sẽ nguội."
"Anh, hai ngày nay anh Yến Vũ có phải bận việc không?" Lục Hạo nhíu mày.
Lăng Hoa An rút tay lại, bất lực nói: "Cậu ấy có việc riêng của mình, hơn nữa anh chỉ là không cẩn thận, không có chuyện gì lớn cả. Đừng làm ầm ĩ như vậy."
"Bỏng một mảng lớn như vậy còn không có gì, anh à, nếu anh Yến Vũ không rảnh, anh có thể gọi cho em. Em ở gần anh như vât, đạp xe mười phút là tới, buổi trưa có thể cùng anh ăn cơm xong lại trở về, hoàn toàn không thành vấn đề."
Lăng Hoa An buồn cười nói: "Anh đã tự sống một mình nhiều năm như vậy rồi, sớm đã thành thói quen, em đừng nghĩ anh vô dụng như vậy, anh chỉ là mù chứ không phải bại liệt."
"Không, ngày mai em sẽ thu dọn đồ đạc và chuyển đến đây." Lục Hạo cắt ngang lời từ chối của Lăng Hoa An, thấp giọng nói: "Anh, đừng lo lắng, em sẽ không bao giờ làm phiền anh và anh Yến Vũ."
Lăng Hoa An giật mình, sau đó cười mắng: "Em đang nghĩ cái gì vậy, thằng nhóc này? Anh với Yến Vũ chỉ là anh bè thôi, không phải như em nghĩ đâu."
"Em hiểu, em hiểu, anh yên tâm, em tuyệt đối không nói chuyện này ra ngoài. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, em đi ăn cơm trước." Lục Hạo không cho Lăng Hoa An cơ hội cự tuyệt, vội vàng đi lại bàn và ngồi xuống.
Tuy rằng không nghe rõ những lời còn lại, nhưng Giang Thừa Ngạn lại nghe rõ lúc Lục Hạo nhắc đến Yến Vũ, không hiểu sao cậu cảm thấy hụt hẫng, do dự một hồi, đi đến trước mặt Lăng Hoa An nói: "Hoa An, vết thương trên tay anh còn chưa lành đâu, nên chú ý hơn, đừng luộc trứng nữa, tôi chỉ ăn chút mì thôi."
Lăng Hoa An đẩy nồi trứng về phía Giang Thừa Ngạn, bất đắc dĩ nói: "Vậy cậu tự nấu đi, chỉ ăn mì thôi sao có thể no được?"
Tôn Minh ở bên cạnh mỉm cười nói: "Vậy để tôi làm cho. Dù sao bây giờ cửa hàng cũng không có khách."
"Tôi tự làm được rồi."
Giang Thừa Ngạn nói xong, đi đến trên kệ lấy hai quả trứng ra, khi quay lại, Tôn Minh đã làm mì cho cậu rồi. Cậu nói cảm ơn, rửa trứng rồi cho vào nồi luộc trứng.
Trong cửa hàng yên tĩnh, Lăng Hoa An nghiêng đầu là có thể nghe được tiếng hít thở của Giang Thừa Ngạn, nói: "Đội trưởng Giang gần đây càng ngày càng bận rộn, vụ án có tiến triển gì không?"
Giang Thừa Ngạn lúc này đang suy nghĩ về quan hệ giữa Yến Vũ và Lăng Hoa An, lơ đãng nói: "Đúng vậy, chúng tôi quả thực có một ít manh mối."
"Có manh mối là tốt rồi. Đội trưởng Giang, có chuyện này không biết có nên nói cho cậu hay không?"
Giang Thừa Ngạn giật mình, sau đó nhìn Lăng Hoa An đang chần chờ không nói chuyện, nói: "Hoa An, chúng ta... là bạn bè, có chuyện gì cứ nói. Chỉ cần tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ giúp."
"Tôi không sao, tôi không cần giúp đỡ, cảm ơn đội trưởng Giang." Lăng Hoa ổn định lại rồi nói: "Việc tôi nói là về Tưởng Xương Bình, bởi vì là chuyện riêng tư nên tôi không biết có nên nói hay không."
"Có liên quan đến Tưởng Xương Bình?" Giang Thừa Ngạn nghĩ đến giấy nợ kia của Lăng Hoa An, cau mày nói: "Hoa An, ang cùng Tưởng Xương Bình quan hệ thế nào? Tại sao trước đó chúng tôi không tra ra hắn có giao dịch tài chính với anh?"
Lăng Hoa An nhướng mày nói: "Đội trưởng Giang nghi ngờ tôi?"
Giang Thừa Ngạn vội vàng giải thích: "Không, đừng hiểu lầm, tôi chỉ có chút kỳ quái thôi."
"Kỳ thật tôi và Tưởng Xương Bình có thể coi là đối tác, anh ấy nói chữ viết của tôi rất đẹp, anh ấy có thể giúp tôi quảng bá và tổ chức triển lãm thư pháp và hội họa, nhưng anh ấy cần một số vốn nhất định cần tôi đầu tư vào ở giai đoạn đầu, một khi tôi nổi tiếng, thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền nên tôi đã đồng ý mà không suy nghĩ nhiều, nhưng ai biết rằng sau khi tôi đưa tiền cho anh ấy, anh ấy liền qua đời."
"Chữ viết? Anh có thể viết thư pháp?"
"Ừm, tôi khá thích chữ Khải, đã từng luyện qua một thời gian."
"Anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta đang lừa dối anh sao?"
"Lừa tôi?" Lăng Hoa An cười nói: "Đội trưởng Giang, tôi mắt mù nhưng tâm không mù. Trước khi đầu tư tiền, tôi có điều tra qua. Phòng trưng bày của Tưởng Xương Bình là của riêng anh ấy, chỉ riêng bất động sản cũng đáng giá mười triệu, chưa kể anh ấy còn là một họa sĩ nổi tiếng ở Hoa Thành."