Cửa Hàng Nhỏ Của Người Địa Cầu

Chương 2




Liễu Trạch nghiêm túc, mặt không thay đổi quan sát hết một lượt hoàn cảnh xung quanh.

Khô cằn, hanh nóng, trừ mảnh đất vuông vức trước mặt anh, vùng còn lại đều nằm trong tình trạng cằn cỗi đến nứt nẻ.

Mảnh đất anh đang đứng khô đến mức không tưởng tượng được, cũng không thích hợp để khai khẩn.

Mắt Liễu Trạch dạo một vòng xung quanh, cuối cùng ngừng lại vị trí cửa sổ anh vừa chạm vào.

Chỗ đó vốn là cửa sổ thông báo nhận ưu đãi giờ đã biến mắt, thay vào đó là một giao diện hệ thống vô cùng hợp với mắt thẩm mỹ của Liễu Trạch.

Trước mắt anh là một bảng thống kê mở rộng, trên bảng có dòng chữ hoàn mỹ thể hiện cấp độ và sự nghèo túng.

[Chưa đặt tên – Lv. 1

Điểm kinh nghiệm: 0

Đất đang có: đất trồng khô hạn x 1 – Lv. 1

Điểm tích lũy: 0]

Bên dưới là những từng mảng trống không, nằm song song với bảng thống kê chỉ có một nút lựa chọn giao dịch cứ chớp tắt như muốn Liễu Trạch chú ý đến.

Liễu Trạch không có ý muốn bấm vào nút kiểm tra giao dịch, choáng hết tầm mắt của anh chỉ có hai chữ 'nghèo túng' khi lướt nhìn bảng thống kê, lúc tìm thấy được hai chữ 'đăng xuất', anh không chút do dự, vươn tay đập lên nó.

Hơi nước ấm áp tỏa vào mặt, Liễu Trạch khẽ thở ra, rụt bàn tay đang chạm lên mặt gương lại.

Giao diện trước mắt biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một nút bấm vẫn còn cứng đầu lơ lửng trên mặt gương, cũng không làm choáng tầm mắt Liễu Trạch, chỉ yên lặng lơ lơ lửng lửng ở rìa mặt gương, trên nút bấm hiện rõ năm chữ 'Giáo trình cho người mới'.

"..."

Gặp chuyện quái quỷ rồi.

Liễu Trạch nhìn nút bấm kia sửng sốt một lúc lâu, mới đưa tay qua bên cạnh cầm máy sấy lên, liếc mắt sang chỗ khác, ánh mắt dừng lại cạnh vòi nước bên dưới chiếc gương, lúc vòi nước phản chiếu ánh đèn, anh lại nhìn thấy cái nút kia.

Nó đã thu nhỏ lại, từ cỡ bàn tay biến thành chừng ngón cái, lặng lẽ ngoan ngoãn nằm trên thanh gạt của chiếc vòi nước ngay trong tầm mắt.

"..."

Liễu Trạch dừng lại một chút, làm khô tóc, đặt máy sấy xuống giống như chưa xảy ra chuyện gì xảy ra xoay người ra khỏi phòng tắm đi ra ban công.

Mới vừa bước đến cửa kính ban công, Liễu Trạch đã thấy được trên lớp kính cửa phản chiếu ảnh ảo trong căn phòng, trừ phòng khách và chính hình dáng của anh, còn có chiếc nút bấm có kích cỡ nửa khối pha lê.

"..."

Liễu Trạch lặng lẽ nhìn nó.

Chiếc nút bấm dường như cảm ứng được ánh mắt của anh, lóe lên vầng sáng màu xanh nhạt như đèn led.

Liễu Trạch không đổi sắc mắt dời ánh mắt đi, kéo cửa ra, kéo dây phơi xuống để lấy bộ quần áo muốn mặc vào ngày mai.

Giữa ảo ảnh mơ hồ trên cửa sổ kiếng bị mưa hắt, ánh sáng màu xanh nhạt trước sau như một không chịu làm kẻ ngoài cuộc vẫn chớp tắt không ngừng.

Liễu Trạch cất quần áo, nhìn nút bấm pha lê vẫn nhấp nháy, do dự một lúc lâu, vẫn trở về phòng, đứng trước tấm gương to trên cửa tủ quần áo.

Cái nút kia từ đầu đến cuối vẫn nằm trên mặt gương ngay trong tầm mắt anh.

Liễu Trạch nhìn cái nút trong gương, thở dài.

Người thông minh sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào – mặc dù Liễu Trạch cũng không thể xác định chuyện này cuối cùng có phải là cơ hội hay không.

Nói tóm lại, điều kiện đầu tiên trước hết là có thể an toàn quay về, ở cạnh một nơi rộng lớn đại bàng sải cánh, không chừng có thể thu hoạch được vài món quý hiếm gì đó.

Cũng cần nói thêm là, chính cái thứ đồ chơi trước mắt anh đã là thứ vô cùng quý hiếm rồi.

Liễu Trạch vừa kiến thiết tâm lý cho mình, vừa đặt tay lên nút bấm kia.

Không khí của mưa lạnh lập tức rút đi, trước mắt lại xuất hiện mảnh đất bỏ hoang mênh mông kia lần nữa.

Bảng thống kê lại mở ra trước mặt anh, nút giao dịch giống như lúc anh rời đi, vẫn nhấp nháy.

Dù công việc của Liễu Trạch vô cùng bận rộn, nhưng ít nhiều gì cũng từng chơi vào game nhỏ đơn giản.

Những icon nào lấp la lấp lánh, bấm vô chắc chắc đúng.

Liễu Trạch đưa tay nhấn vào nút giao dịch một cái, bảng giao dịch mở ra, trong đó chỉ có một danh mục 'Thu hoạch'.

Mà dưới danh mục này, không có sản phẩm nào, trên bảng chỉ có một vài gợi ý.

[Mời người sử dụng bắt đầu tự thu hoạch hạt giống và nhập vào hệ thống]

Liễu Trạch: "...?"

Liễu Trạch bắt đầu cảnh giác.

Anh nghi mình đã bị trò chơi này lừa gạt.

Có trò chơi nông trại nào mà chưa gì đã tặng vàng cho người mới!

Nhất định mấy người đang lừa tôi.

Liễu Trạch lặng lẽ nhìn gợi ý một lúc lâu, tuyệt tình nhấn nút 'đăng xuất'.

Sau khi rời khỏi, Liễu Trạch nhìn lại chiếc nút bấm vẫn ở lại trên mặt gương, quay đầu rút từ trong ngăn kéo ra một tấm giấy da, dán kín mít chiếc gương duy nhất trong phòng lại.

Anh tắt đèn, mặt không đổi sắc chui vào trong mền, xoay người đưa lưng về phía chiếc nút bấm dành cho người mới - vẫn đang kiên cường bất khuất muốn soi thủng mảnh giấy da để tỏa ra ánh sáng rực rỡ chứng minh sự tồn tại của nó, nhắm nghiền hai mắt.

...

Truyện chỉ đăng ở watpad Tiểu Mộc Thôn. Ủng hộ editor bằng cách đọc ở trang chính thức.)

...

Đồng hồ sinh học của Liễu Trạch chính xác như một cái máy, vào đúng bảy giờ sáng hôm sau mở mắt dậy.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua tấm gương tủ quần áo vẫn đang bị dán kín mít, chậm rãi xoay người ngồi dậy, nghiêm chỉnh ngăn nắp thay quần áo, rồi bước ra khỏi phòng.

Ánh sáng phản xạ trên mặt kính vào ban ngày yếu đi rất nhiều, khi bước ngang qua phòng khách, Liễu Trạch nghiêng đầu thoáng liếc qua ban công, phát hiện năm chữ 'Giáo trình cho người mới' khi tỏ khi mờ nằm ở một góc nhỏ trên mặt kính, dù vô cùng mờ nhạt, nhưng vẫn kiên cường lấp lánh như trước.

Thậm chí còn thêm chút cảm giác tội nghiệp.

Liễu Trạch thu lại ánh mắt, khi rửa mặt hoàn toàn không có ý định nhìn vào gương quá nhiều, rửa mặt xong liền xoay người bước vào phòng bếp.

Ánh mắt Liễu Trạch rời đi, chiếc nút 'Giáo trình cho người mới' từ trên chén ăn cơm chạy lên dao rồi chạy lên nồi, ngay cả máy hút khoái cũng không bị nó bỏ qua.

Liễu Trạch làm xong hai quả trứng chần, bạn cùng phòng rửa mặt xong đứng bên cạnh vươn tay kéo một cái dĩa qua.

Liễu Trạch ngạc nhiên, cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ: "Hôm nay dậy sớm vậy?"

"Chị gái lễ tân tổ chức tiệc họp mặt a." Bạn cùng phòng cười hì hì nhoài người qua, "Cuối tuần trời đẹp, cậu trưởng thành rồi, không cân nhắc một chút hả?"

Không có gì bất ngờ, Liễu Trạch lắc đầu: "Tôi bận."

Bạn cùng phòng trề môi, với câu trả lời như vậy khẳng định cũng không có gì bất ngờ.

Liễu Trạch nói bận việc, vậy chắc chắn là có việc, thường là công việc.

Hai năm làm bạn cùng phòng, hắn ta rất hiếm khi thấy được Liễu Trạch bận việc riêng.

Café không đi, tiệc tùng không đi, ăn uống cũng không đi, vẫn luôn là nếu không phải đang làm việc thì cũng là đang chạy đến công trường.

Liễu Trạch xào mì rồi chia thành hai phần, nhìn bạn cùng phòng ăn mì bị nóng đến mức vừa dậm chân vừa thổi phù phù, sau đó nói cứ để chén đũa nguyên đó hắn ta về rửa, rồi vội vã chạy đi.

Liễu Trạch biết người đồng nghiệp nhỏ hơn anh hai tuổi kia rất lịch sự, khi cùng các cô gái đi chơi sẽ ăn mặc từ trên xuống dưới không một góc chết.

Buổi sáng mà có hẹn ra ngoài thường sẽ ăn diện hơn ngày thường một chút, căn bản nhìn tìm không ra dáng vẻ lôi thôi lúc làm việc ngày thường.

Liễu Trạch đương nhiên không để chén đũa đó chờ bạn cùng phòng về rửa.

Anh chậm rãi dọn dẹp phòng bếp, sửa sang lại vẻ ngoài một chút rồi ra ngoài.

Hôm nay anh thật sự có việc, nhưng không liên quan đến công việc.

Liễu Trạch cảm thấy, dù đã ngủ một giấc rồi mà chiếc nút 'giáo trình cho người mới' kia vẫn cố chấp thể hiện sự tồn tại, vậy thì anh thử một lần cũng được.

Hạt giống rẻ muốn chết, Liễu Trạch cảm thấy chỉ mất vài đồng để thử cũng không thiệt.

Nên hôm nay Liễu Trạch chuẩn bị đi một chuyến đến chợ nông sản.

Liễu Trạch do dự giữa tự mình lái xe hay đi bằng tàu điện ngầm một chút, khi phát hiện chiếc nút 'giáo trình cho người mới' từ lúc anh ngồi vào trong xe đã vô cùng ngoan ngoãn đứng im một góc không choáng tầm nhìn, liền dứt khoát chọn tự lái xe đi.

Khoảng cách từ chung cư Liễu Trạch ở đến chợ nông sản cũng không xa, anh chỉ mất ba đồng đã mua được một gói hạt giống cải trắng mà nghe nói là năng suất nảy mầm cao đến 98%, cầm gói hạt giống trở về xe.

Nút 'giáo trình cho người mới' đang dán mình ở một góc kính chiếu hậu, Liễu Trạch cầm gói hạt giống cải trắng, vươn tay nhấn xuống chiếc nút.

Anh vừa đi vào, liền thấy một dấu xanh vô ô 'nhắc nhở thành công', ngay sau đó ở dưới cùng bảng giao dịch phân loại cây trồng xuất hiện khung vật phẩm đầu tiên.

[Hạt giống cải trắng x 158

Giá bán: 0.01 điểm tích lũy / hạt]

Sát bên cạnh là một cái nút bấm.

Liễu Trạch liếc sơ qua giá bán, ánh mắt đảo một vòng trên tấm bảng, cuối cùng thấy được gợi ý

—— cái nút có chữ 'gieo trồng trên đất khô hạn' đang lóe sáng.

Liễu Trạch chọn 'trồng', liền thấy một gợi ý mới hiện ra trước mắt.

[Mời người sử dụng trở về hiện thực tự tìm dụng cụ trồng trọt đem vào hệ thống.]

Liễu Trạch:...

Liễu Trạch:???

Mày... con mẹ nó. Nhất định đang lừa tao.

~oOo~

Tiểu Mộc:

Bữa giờ lo 1 chuyến đi chơi cho gia đình, nên dồn hết thời gian hoàn thành công việc.

Tiểu Mộc ta rất thích đi chơi. Lúc còn đi học cho đến lúc mới đi làm có chút tiền, đều dành đó để đi du lịch.

Sau này, công việc ổn định, tự chủ tài chính, có một lúc đột nhiên nhìn lại, ba mẹ mình lại chưa được đi đâu, bởi thời gian của họ dành hết cho việc kiếm tiền nuôi mình ăn học và vui chơi.

Nên ta luôn cố gắng, mỗi năm một lần, tổ chức 1 chuyến du lịch cho gia đình, gần như Vũng Tàu 2 ngày 1 đêm cũng được, xa xa chút thì Nha Trang, Phú Quốc.... Xa nữa thì Huế, Đà Nẵng, Hà Nội. Những nơi mình đã đi, mình cũng mong muốn ba mẹ mình cũng được đi. Nước ngoài chưa đủ khả năng thì trong nước cũng được. Họ chẳng còn bao nhiêu thời gian cả, trên 60 tuổi sức khỏe xuống dốc, chuyến đi dù dài ngày hay ngắn ngày cũng cần có sự chuẩn bị đầy đủ về lịch trình, phương tiện vận chuyển, nơi ăn - ngủ - nghỉ cho người lớn tuổi. Chỉ cần ba mẹ ta chịu đi, cỡ nào ta cũng chìu. Chỉ cần họ vui vẻ, thì mình cũng vui vẻ.

Năm nay dịch, nhưng may mà vẫn làm được. Gia đình có 1 chuyến đi rất vui. Chỉ có ta 1 lúc sơ sẩy, bị trẹo chân thôi. Ngày về là ngày có sự cố ở TSN, nhưng cuối cùng, đó lại là những kỷ niệm khó quên trong chuyến đi năm nay của gia đình.

Vui đến nỗi, đến hôm nay mới nhớ trồi lên để post truyện nè.