Cưa Đổ Đội Trưởng Hứa

Chương 7:




“Đường Nguyện, sao giờ này em lại tới đây?”

Hứa Tứ mím môi, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đường Nguyện.

“Tôi còn tưởng anh không thở nữa, Wechat cũng không trả lời.”

“Buổi chiều mải lo xem tài liệu nên không để ý tin nhắn của em.”

Cô hờn dỗi trừng anh một cái, ánh mắt liếc nhìn vào trong nhà.

“Em tìm gì vậy?”

“Nhìn xem trong nhà có người khác không.”

“Không có người khác, tôi ở một mình.”

Hứa Tứ nghiêng người, "Vào đi."

Đường Nguyện đưa ô cho Hứa Tứ, sau đó nghênh ngang tham quan nhà của anh.

Kết cấu một phòng ngủ một phòng khách, chừng bốn mươi mét vuông, đồ đạc trong phòng sắp xếp chỉnh tề.

Hứa Tứ ra ban công cất dù trở về, chợt thấy Đường Nguyện đang ôm đánh giá chung quanh.

Đôi chân nhỏ nhắn của cô giẫm lên nền đá cẩm thạch màu xám trắng, đầu ngón chân dài nhỏ, trắng hồng mềm mại.

“Trong nhà không có đôi dép nào khác cho em, mang đỡ của tôi nhé.”

Hứa Tứ đẩy đôi dép nam màu đen size 42 trên chân mình tới bên chân Đường Nguyện.

Nhìn như vậy, chân Đường Nguyện càng thêm nhỏ nhắn.

“Sao tôi biết anh có mắc bệnh hôi chân hay không, lỡ anh cố ý truyền bệnh cho tôi thì sao?”

Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, cái miếng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, dáng vẻ vô cùng lém lỉnh.

“Tôi không bị hôi chân, em yên tâm đi, nếu như em thật sự bị lây bệnh thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

“Chịu trách nhiệm, anh định chịu trách nhiệm với tôi như thế nào?"

Cô nghiền ngẫm nhếch môi, nổi lên tâm ý trêu chọc.

Hứa Tứ cau mày, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới trả lời: “Chịu trách nhiệm chữa khỏi bệnh hội chân cho em, được chưa?”

“Hừ, coi như miễn cưỡng tin tưởng anh vậy.”

Dép của Hứa Tứ mang lên chân cô có cảm giác như một đứa trẻ đi trộm giày của người lớn.

Lúc đi đường còn phát ra tiếng lạch bạch lạch bạch.

“Cho nên, em tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?"

“À, cho anh cái này.”

Đường Nguyện móc một món đồ vật màu vàng hình tam giác từ trong túi ra đưa cho anh.

“Bùa bình an?"

“Đúng vậy, không phải anh sắp đi giải quyết một vụ án rất nguy hiểm sao, hiện tại chùa chiền đều đã đóng cửa, tôi chỉ có thể cho anh mượn xài tạm cái của mình trước.”

Đường Nguyện chớp chớp đôi mắt tròn, vẻ mặt nghiêm túc.



Hứa Tứ mím chặt môi, trong con ngươi màu đen kia tựa như đang có gợn sóng mãnh liệt dâng trào.

“Đêm hôm khuya khoắt em đội mưa đến đây, chỉ vì muốn đưa cái này cho tôi?”

Giọng nói của anh đột nhiên khàn đi vài phần.

“Ừm, tôi không hy vọng anh xảy ra chuyện.”

Dù sao nếu Hứa Tứ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, điều ước sao băng trên người cô cũng không giải trừ được.

"Cám ơn.”

Sắc mặt Hứa Tứ vẫn bình tĩnh, nhận lấy bùa bình an nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Sao em biết tôi sắp phải phụ trách một vụ án nguy hiểm?"

“Tối nay lúc tôi cùng cảnh sát giao thông Tần ăn cơm có nghe cậu ấy nói, anh biết Tần Hằng mà đúng không, chính là cậu cảnh sát đêm hôm đó chặn đường tôi lại đấy.”

Hứa Tứ hơi nhíu mày: “Em ăn cơm với cậu ta?"

“Đúng vậy, cậu ấy chạy đến bệnh viện nói muốn tìm hiểu anh từ tôi, sau đó thuận tiện mời tôi đi ăn cơm, tôi vốn có gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không trả lời tôi.”

Đường Nguyện ngồi trên sô pha màu trắng gạo, hai tay mở ra, vẻ mặt thả lỏng.

“Em với cậu ta quen thân lắm sao?”

“Không thân, cũng chỉ đi ăn hai bữa cơm thôi.”

“Hai bữa cơm?”

“Trưa hôm đó khi anh đến bệnh viện tìm tôi, tôi đã đi ăn cơm với cậu ấy.”

Trong lòng Hứa Tứ lập tức sáng tỏ.

“Hứa Tứ, anh thật kỳ lạ, có đàn ông hỏi thăm tôi chuyện của anh đấy, anh không tò mò sao?"

Hứa Tứ ngồi lại ngay ngắn: “Bố cậu ta là Cục trưởng của chúng tôi, cậu ta nói muốn tìm hiểu tôi từ chỗ em, chẳng qua là mời em ăn cơm thôi.”

“Không hổ là cảnh sát Hứa, anh nói đúng rồi đấy, cậu nhóc đó tỉnh tôi.”

“Cậu ta chỉ là tạm thời bị vẻ bề ngoài của em mê hoặc.”

Đường Nguyện híp mắt, nhích đến trước mặt Hứa Tứ: “Cho nên trong mắt anh, tôi vẫn xinh đẹp đúng không?”

Cô đến rất gần, mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi trên người lập tức chui vào xoang mũi Hứa Tứ.

Thân thể anh cứng đờ, theo bản năng lui về phía sau một chút.

“Không xấu.”

“Cái gì gọi là không xấu, Hứa Tứ, anh ngẩng đầu nhìn tôi đi, anh dám dùng chữ xấu kia liên hệ với tôi?”

Đường Nguyện quả thực rất xinh đẹp, mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to tròn tựa như đang cất giấu một hồ nước trong vắt.

Là kiểu mỹ nhân rất gây ấn tượng, dễ dàng khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn là sẽ không quên được.

“Đường Nguyện, em rất đẹp.”

Đường Nguyện lúc này mới hừ lạnh một tiếng: "Sắp mười hai giờ rồi, ngày mai chắc anh phải xuất phát sớm, tôi về trước đây, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”

“Tôi tiễn em.”



Hứa Tứ đứng lên theo.

“Không cần đâu, vừa đi vừa về phiền phức lắm, tôi có lái xe mà.”

Đối diện với sự từ chối của Đường Nguyện, Hứa Tứ vẫn kiên trì, “Không có gì phiền phức cả.”

“Anh không nghỉ ngơi đủ thì sao?"

Hứa Tứ mím môi, hơi chần chừ nói: “Vậy đêm nay em ở lại đây nhé?”

Hứa Tứ gửi lời mời tới cô chăng?

Bụp, Đường Nguyện giống như bị người ta đánh một gậy vào đầu, bỗng nhiên có chút mơ hồ choáng váng.

“Em ngủ trong phòng ngủ, tôi ngủ ngoài sô pha.”

Quả nhiên, Hứa Tứ vẫn là vị cảnh sát Hứa chính trực kia.

Chỉ là Đường Nguyện nhìn thoáng qua chiếc ghế sô pha một mét năm kia, cái này mà để một người đàn ông cao gần một mét chín nằm thì thật sự thiệt thân.

Cuối cùng, Hứa Tứ vẫn đưa Đường Nguyện về nhà.

“Hứa Tứ, anh lái xe của tôi về đi, đỗ ở tiểu khu của anh, ngày mai tôi tan tầm dùng chìa khóa dự phòng lái về.”

“Được.”

Anh nắm tay lái, “Ca đêm của em kết thúc chưa?”

“Kết thúc rồi, từ hôm nay trở đi tôi không cần trực đêm nữa.”

Hứa Tứ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người cô, muốn nói lại thôi.

"Hứa Tứ”

Đường Nguyện che dù, vốn muốn dặn dò anh chú ý an toàn, nhưng lời nói kia lại kẹt ở cổ họng không sao thốt ra được.

“Sao vậy?”

“Anh, anh...”

“Tôi làm sao, em còn gì muốn nói với tôi à?"

“Khi nào anh về nhớ trả lại bùa bình an cho tôi.Chỉ vậy thôi, tôi đi trước đây.”

Nói xong lời này, trên mặt Đường Nguyện bỗng nhiên bỏng rát.

Cô xoay người rời đi, dưới chân bước nhanh vội vã làm giảm phải một vũng nước.

Trả lại bùa bình an cho cô?

Hứa Tứ ngẩn người, mí mắt cong lên, khóe môi khẽ nhếch.

Anh lấy bùa bình an ra, giơ lên dưới ánh đèn, ngón tay không nhịn được mân mê qua lại.

Trên tấm giấy màu vàng nhạt còn có kinh văn, trong tờ tiền giấy còn thoang thoảng mùi hương trên người Đường Nguyện.

Nhẹ nhàng, dễ ngửi.

Là một mùi hương khiến người khác an lòng.

Anh cẩn thận cất kỹ bùa bình an rồi mới khởi động xe.