Nụ cười trên mặt Hà Tuệ dần dần cứng ngắc.
Cô ta tự biết mình hiện tại không có bất kỳ thân phận gì để biểu hiện sự bất mãn, nhưng đôi mắt lại không chịu nghe lời ửng đỏ.
“Anh Hứa, hai người ở bên nhau rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà, cô ta... Hà Tuệ khó chịu thở hổn hến, ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng chớp mắt để nuốt giọt nước mắt xuống.
“Anh sắp đi Bắc Kinh rồi đấy, anh Hứa, anh ở Bắc Kinh sẽ có tiền đồ tốt hơn.”
“Hà Tuệ, trên thế giới này, ngoại trừ mẹ tôi thì Đường Nguyện chính là điều quan trọng nhất đối với tôi.”
Cái gì mà tiền đồ, cái gì mà vinh hoa phú quý, những thứ này đều không phải là thứ Hứa Tứ muốn theo đuổi.
Thứ mà anh đã theo đuổi nhiều năm, ngày nhớ đêm mong, tất cả đều là Đường Nguyện.
Bây giờ anh đã có được cô, đâu có lý do gì để buông tay nữa?
Buổi chiều Hứa Tứ đúng giờ tan tâm đến bệnh viện đón Đường Nguyện về căn hộ cô thuê.
Cửa đã Đỗ Dũng bị phá nát, trong nhà bừa bộn, lúc Tần Hằng và Đỗ Dũng đánh nhau lại hư hao không ít đồ dùng trong nhà.
Đường Nguyện cùng chủ nhà thương thảo số tiền bồi thường, sau đó chuyển khoản cho đối phương.
Cô còn chưa tới một tháng nữa sẽ kết thúc kỳ thực tập trở về trường học, cũng không định tìm nhà lần nữa, dứt khoát dọn đến chỗ Hứa Tứ ở.
Đường Nguyện thích chưng diện, quần áo giày dép rất nhiều, Hứa Tứ kéo tới kéo lui hai chuyển mới dọn xong.
Hai người trở về nhà, Hứa Tứ ngồi trên sô pha lật xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Đường Nguyện, còn cô thì thu dọn lại quần áo, đem những bộ quần áo sáng màu xinh xắn của mình nhét đầy vào tủ quân áo của người đàn ông.
Hứa Tứ xem xong báo cáo kiểm tra sức khỏe đi vào, nhìn thấy Đường Nguyện đang đặt những chai lọ mỹ phẩm lên chiếc bàn nhỏ.
Anh quen sống cẩu thả, ngay cả sửa rửa mặt cũng không dùng, bàn trang điểm trang trí trong phòng chỉ để đó phủ bụi.
Nhưng bây giờ đã khác, trong tủ quân áo của anh chất đây quần áo của phụ nữ, trên bàn trang điểm bày không ít chai lọ, trong nháy mắt nhìn
Đường Nguyện, Hứa Tứ phát hiện lồng ngực mình rất ấm áp.
Anh rất thỏa mãn với tình trạng cuộc sống hiện tại, rất có cảm giác gia đình.
Bữa tối là Hứa Tứ làm, anh ở trong phòng bếp thái rau, Đường Nguyện vào phòng tắm tắm rửa.
Mới vừa tắm rửa xong, mặt của cô bị hơi nước làm ửng hồng, quanh người là chiếc khăn tắm khá ngắn ngủn, để lộ ra một đôi chân dài tinh tế.
Lúc Hứa Tứ từ phòng bếp nhìn ra, trong mắt đều là ánh sáng sâu thẳm.
Đường Nguyện hờn dỗi nhìn anh, hai tay ôm ngực mắng một câu: “Lưu manh!”
Sau đó nhanh chóng vào phòng ngủ.
Hứa Tứ cúi đầu nhìn thoáng qua khu vực phía dưới bụng, nặng nề thở hai hơi.
Định lực của anh càng ngày càng kém.
Hứa Tứ nắm chặt chuôi dao, mãi một lúc sau mới thái rau một lần nữa.
Một chốc sau, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, anh biết là Đường Nguyện nên không quay đầu lại, chỉ khàn giọng nói: “Đói bụng chưa, chờ một chút, anh nấu cơm sắp xong rồi."
“Vần chưa đói."
Người phụ nữ nở nụ cười, sau đó từ phía sau dán lên lưng Hứa Tứ, hai tay vòng tới phía trước, len vào vạt áo vuốt ve cơ bụng và lông ngực của anh.
Cơ thể người đàn ông cứng lại, siết chặt cán đao:
“Nguyện Nguyện, đừng làm loạn, anh đang nấu cơm. ”
“Cảnh sát Hứa, em thấy trong mấy bộ phim xã hội đen, mấy vị cảnh sát kia đều gặp phải tình tiết bị sắc đẹp quyến rũ, anh phá án mấy năm nay có gặp được nữ tội phạm nào dùng sắc đẹp mê hoặc anh không?”
“Không.”
“Thật sự không có?”
“Ừm.”
“Vậy nếu như, nếu như có người dùng sắc đẹp mê hoặc anh, anh có mắc mưu không?”
“Sẽ không.” Hứa Tứ trả lời không chút do dự, “Bởi vì anh chỉ muốn em.”
Ngoại trừ Đường Nguyện, không ai có thể dễ dàng khiến anh đốt cháy dục vọng.
Đường Nguyện hừ một tiếng, mắng anh là miệng lưỡi trơn tru, sau đó lại kiễng mũi chân liếm khẽ vành tai anh.
“Cảnh sát Hứa, chúng ta chơi một trò chơi được không?”
Vừa nghe đến chơi trò chơi, Hứa Tứ vô thức cự tuyệt.
“Anh A Tứ, chơi với em được không ?”
“Nguyện Nguyện, anh còn phải nấu cơm.”
“Nhưng em không đói, hơn nữa em muốn ăn cái khác.”
Giọng nói của cô nũng nịu, thổi vào lỗ tai Hứa Tứ một hơi nóng, sau đó bàn tay nhỏ bé mò vào trong quần anh, sờ lên thứ đã căng cứng kia.
“Chồng, chơi với em đi.”
“Được, anh chơi với em.”
Có thể nghe thấy cô gọi mình là chồng, Hứa Tứ vẫn không nỡ từ chối.
Chỉ một giây sau, anh liền hối hận.
Không biết Đường Nguyện lấy thiết bị trang bị cho cảnh sát từ đâu ra, nhìn còng tay màu bạc trên cổ tay cô, mí mắt Hứa Tứ nhảy dựng.
“Em định chơi trò gì?”
“Chơi trò gián điệp, em bây giờ là nữ tội phạm muốn quyến rũ anh.”
Đường Nguyện hứng thú lùi lại một bước.
Cô cũng không biết mình rốt cuộc muốn gì, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt chính nghĩa lẫm liệt của Hứa Tứ, lại nhịn không được muốn chơi chút trò xấu.
“Nguyện Nguyện.”
Hứa Tứ thở dài, trong nháy mắt xoay người nhìn cô, ánh mắt chợt căng thẳng.
“Sao nào, em như vậy có xinh đẹp không?”
Trên người cô mặc một bộ váy ngủ tình thú.
Thân váy không dài, vừa vặn tới đùi, vải ren xuyên thấu màu đen, bên trong cô không mặc gì, da thịt trắng nõn bị một tầng ren đen bao phủ, mang đến cho tâm mắt Hứa Tứ một sự xung đột thị giác rất lớn.
“Mua lúc nào?”
Giọng nói Hứa Tứ khàn đi, ánh mắt sáng quắc như lửa hận không thể hóa thân thành sói nuốt Đường Nguyện vào trong bụng.
“Hôm nay Tô San và Chu Nguyệt mỗi người tặng em một bộ, nói là chúc mừng hai ta ở bên nhau, đẹp không?”
“Đẹp lắm.”
“Bộ kia còn đẹp hơn.” Cô cười híp mắt nhìn vào ánh mắt người đàn ông, đôi môi đỏ mọng phong tình vạn chủng, “Có điều bây giờ xem ra, em thấy món quà này là hai người bọn họ muốn tặng cho anh hơn.”