Cưa Đổ Đội Trưởng Hứa

Chương 44: Anh Cũng Thích Em Chủ Động Một Chút




May mà ông trời không bạc đãi anh.

“Đường Nguyện, anh thật sự rất thích em, cho nên hiện tại em còn lời gì muốn nói với anh nữa không?”

Anh cúi đầu, nghiêm túc nhìn chằm chầm người phụ nữ trong lòng.

Cô khóc đến hai mắt đỏ bừng, lông mi cũng ướt sũng dính lại với nhau, dáng vẻ thật sự rất đáng thương.

“Anh thật sự thích em sao?” Xuyên qua đội mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy người đàn ông gần trong gang tấc.

Vẫn là diện mạo mang theo tính công kích kia, đôi mắt chim ưng sắc bén nghiêm túc, môi mỏng mím chặt, sống mũi cao thẳng.

Đường Nguyện thử đáp lại, đưa tay ôm cổ anh.

Nếu không phải đã biết tâm ý của Hứa Tứ, cô vẫn có chút do dự, có chút giữ lại, nhưng hiện tại cô không muốn nói lời trái lương tâm gì đó nữa.

“Vậy anh có thể đừng đi với Hà Tuệ được không?”

Đường Nguyện đương nhiên là nguyện ý nhìn thấy Hứa Tứ thăng chức, thậm chí đi tới nơi khác tốt hơn để phát triển, bởi vì cô rất có lòng tinh với bản thân, cô tin mình có thể đuổi kịp bước chân của đối phương.

Nhưng để Hứa Tứ cùng Hà Tuệ rời đi, điều này chứng tỏ cái gì không cần nói cũng biết.

“Anh không hề đi theo cô ấy."

“Nhưng em nghe nói Hà Tuệ từ nhỏ đã ở quân khu đại viện, anh trai cô ấy ở Bắc Kinh là một nhân vật lớn.

"Cấp trên đúng là đã thông báo như vậy.” Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô, “Nhưng không phải vì Hà Tuệ, em không có lòng tin vào năng lực của anh đến vậy sao?”

Anh làm việc nghiêm túc, năng lực xuất sắc, đương nhiên sẽ được người khác đánh giá cao.

Đường Nguyện hít khẽ cái mũi khóc đến đỏ bừng, chớp chớp hàng lông mi.

“Vậy khi nào anh đi?"

"Còn vài tháng nữa, chắc là sau khi em về trường.”

Đường Nguyện mím môi, con ngươi ngâm qua nước mắt vẫn còn lấp lánh ánh nước.

"Anh thích em khi nào?”



Hứa Tứ thoáng khựng lại, sắc mặt lộ ra vẻ chần chờ, nhưng sau đó vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật: "Cấp hai, có một ngày em mặc váy hai dây màu trắng tới nhà anh, đêm đó anh đã nằm mộng xuân.”

“Lúc đó anh đã nhớ thương em sao?”

Đường Nguyện híp mắt, khóe miệng nhịn không được đắc ý giương lên.

“Không dám nhớ thương, sợ ảnh hưởng đến việc học tập của em.”

Đường Nguyện từ nhỏ đã dốc lòng muốn thi vào đại học y khoa, những năm đó điểm xét tuyển y khoa cao hơn mấy ban khác ba mươi điểm, anh sợ ảnh hưởng đến Đường Nguyện nên chỉ âm thầm làm hộ hoa sứ giả bên cạnh cô.

“Còn em thì sao?"

"Hả?"

Đường Nguyện ngẩn ra, vô thức ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh nghiêm túc của người đàn ông.

“Trong lòng em có anh không?"

Tuy rằng Đường Nguyện bằng lòng lên giường với anh, hai người đã xảy ra quan hệ, nhưng trước khi chưa nghe chính miệng cô thừa nhận, Hứa Tứ vẫn không thể xác định cô có thích mình hay không.

Nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của người đàn ông, đầu mày bởi vì khẩn trương mà nhíu chặt, Đường Nguyện kiễng chân cắn vào môi anh.

“Cảnh sát Hứa, thật ra lúc đó em nên đến Bắc Kinh thực tập, nhưng vì ở đây có anh nên em đã đến đây.”

Lúc cô nghe Hứa Tứ làm việc ở Điên Thương, ma xui quỷ khiến thế nào liền từ chối bệnh viện lớn ở Bắc Kinh đã dành cho cô một suất thực tập, lựa chọn một bệnh viện bên này.

“Đường Nguyện.”

Trong nháy mắt đó, Đường Nguyện tựa như thấy được sự mừng rỡ như điên xẹt qua đáy mắt người đàn ông, một giây sau, cả người cô bị nhấc bổng ném lên trên giường.

"Đường Nguyện Đường Nguyện.”

Anh giống như si mê, đè người xuống hôn lên trán cô, lên mặt cô, trong miệng không ngừng nỉ non lặp lại tên người phụ nữ dưới thân.

Hứa Tứ hôn rất mạnh, thỉnh thoảng còn thích dùng răng cắn nhẹ vài cái.

Đường Nguyện thở dốc, trong phương diện này cô dần dần thích được Hứa Tứ đối đãi thô bạo.

Nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, cô nhiệt tình mở rộng hai chân mình ra, bàn tay nhỏ nhắn sờ soạng lung tung trên người anh, khi sờ đến đồ vật cứng rắn giữa hai chân người đàn ông, Đường Nguyện nở một nụ cười thỏa mãn.

"Muốn rồi sao?"



“Muốn, hôm trước còn nằm mơ nữa.”

Đường Nguyện thẳng thắn thành khẩn như thế làm cho Hứa Tứ nhịn không được cười khẽ thành tiếng, ngón tay thăm dò xuống dưới, cách lớp quần lót bằng ren anh vẫn có thể cảm nhận được một mảng ẩm ướt dính nhớp.

Anh gạt mép quần lót ra, đầu ngón tay đâm vào trong, chạm phải một nơi đầy nước.

Chỗ riêng tư gần mười ngày không được yêu thương điên cuồng hút cần ngón tay anh, cái miệng nhỏ nhắn nhiệt tình tham lam nuốt vào, cảm giác khít chặt từ đầu ngón tay truyền đến từng ngóc ngách cơ thể.

Đường Nguyện đã ướt đẫm.

"Ưm~"

Cô thở hổn hển mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang rũ mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay ướt sũng, Đường Nguyện biết phía trên đó là dịch thể thuộc về mình.

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đồng thời lại cảm thấy bên dưới có thứ gì đó đang không ngừng chảy ra, ướt sũng dính nhớp, lại khát vọng được thứ gì đó lấp đầy.

Cơ thể cô khô nóng run rẩy, trong cổ họng phát tiếng rên rỉ vỡ vụn, giống như một con mèo con quyến rũ.

Hứa Tứ thấy cô như uống phải dược mạnh thì lại không kìm được cúi người hôn cô.

“Khó chịu sao?"

“Khó chịu, muốn, muốn anh cắm vào.”

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nói lời này, Đường Nguyện dứt khoát theo ý nguyện trong lòng mình.

“Vậy em tự làm đi.”

Đường Nguyện đỏ mắt, ngẩn đầu nhìn Hứa Tứ, có chút ủy khuất nghẹn ngào.

Nếu lúc trước khi cô nói những lời này, Hứa Tứ đã sớm bắt đầu đụng chạm lung tung.

"A Tứ~"

Cô quyến rũ gọi tên anh, đầu lưỡi màu hồng nhạt khẽ liếm cánh môi.

“Đường Nguyện, anh cũng thích em chủ động một chút.”

Đêm đó ở phòng bếp nhà cô, hai người đều rất thoải mái sung sướng, Hứa Tứ càng thỏa mãn từ tận đáy lòng hơn.