Vết thương trên tay Đường Nguyện là do trong lúc cô phản kháng đã bị con dao trên tay Đỗ Dũng làm bị thương.
Vết thương hơi sâu, lúc băng bó Đường Nguyện cắn chặt môi đến mức trắng bệch.
“Bác sĩ Đường, về nhà đừng đụng vào nước, cách một ngày lại đến thay thuốc.”
“Được, cảm ơn.”
Đường Nguyện nhìn bàn tay mình bị băng gạc quấn thành móng heo, nhịn không được cười khổ.
“Chị còn có tâm tình cười nữa à, tôi thấy vết thương đó quả thực rất đáng sợ.”
Tần Hằng cầm túi xách giúp cô, khuôn mặt anh tuấn có thêm vài phần trêu ghẹo.
“Tần Hằng, hôm nay cám ơn cậu.”
Xe của cô ngày hôm qua đã đưa đi bảo dưỡng, trùng hợp đêm nay lại là ca tối của cô, cũng may trên đường gặp được Tần Hằng, vì được cậu ấy đưa về nhà nên mới không xảy ra thảm kịch.
“Vậy bác sĩ Đường, chị định cảm ơn tôi thế nào đây?” Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, “Loại cứu mạng này ở thời cổ đại đều phải lấy thân báo đáp, hay là bác sĩ Đường thử cân nhắc xem?”
Đường Nguyện mỉm cười, đối với lời này cô không biết nên đáp lại thế nào.
Nhìn ra đối phương xấu hổ, Tần Hằng cũng thức thời không tiếp tục truy hỏi nữa mà chuyển đề tài.
“Hay là đêm nay chị đến nhà tôi ở đi? Nhà chị chắc chắn là không ở được nữa.”
Tên Đỗ Dũng kia đột nhập vào nhà, cầm dao uy hiếp rồi vứt đồ đạc trong nhà thành một đống lộn xộn.
Tần Hằng nhận được điện thoại xin giúp đỡ của Đường Nguyện, lúc quay lại cũng bị dọa nhảy dựng.
“Vậy thì không tiện cho lắm.”
Cô vốn định đến khách sạn ở một đêm.
“Có gì mà không tiện, chị không biết đâu, ngày nào bà ngoại tôi cũng nhắc tới chị, nói lần trước ở bệnh viện chị chăm sóc bà ấy rất nhiều, còn muốn hôm nào rảnh rỗi mời chị đến nhà chúng tôi ăn cơm nữa đấy.”
Hai người chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, trong gió đêm có chút mát mẻ.
“Nhà tôi có rất nhiều phòng dành cho khách, chị đừng cảm thấy phiền toái hay bất tiện, chúng ta không phải là bạn bè sao?”
Đường Nguyện hé miệng, vừa định từ chối thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi về phía mình.
“Cảnh sát Hứa.”
Hứa Tứ nhìn Tần Hằng gật đầu, sau đó dời ánh mắt qua cánh tay Đường Nguyện.
“Nghiêm trọng lắm sao?”
“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi.”
Hứa Tứ rũ mí mắt, mím chặt môi, hàm dưới cương nghị căng ra.
“Tối nay đến nhà anh ngủ.”
Vừa rồi lời hai người nói anh đều nghe được, Đường Nguyện đã từ chối Tần Hằng, thế nhưng tên nhóc này vẫn chưa dứt tà tâm.
Coi như Đường Nguyện hiện tại không muốn nhìn thấy anh, anh cũng sẽ không để Tần Hằng mang Đường Nguyện đi như vậy.
So với Tần Hằng, Đường Nguyện đích thực là bằng lòng đến nhà Hứa Tứ hơn.
Một là bởi vì cô không có bất kỳ suy nghĩ gì với Tần Hằng, hai là chuyện xảy ra đêm nay khiến cô cảm thấy sợ hãi, nếu ở bên cạnh Hứa Tứ sẽ làm cho cô có cảm giác an toàn hơn.
Về đến nhà, Hứa Tứ thay chăn ga chiếu gối mới trên giường.
“Anh ngủ sô pha, em ngủ trên giường, có gì cần thì gọi anh.”
Anh không nhìn Đường Nguyện thêm nữa, ôm chăn ra khỏi phòng.
Hai người nhanh chóng đi ngủ, cửa phòng khép hờ, Đường Nguyện nghiêng người là có thể nhìn thấy Hứa Tứ đang nằm trên sô pha qua khe cửa hơi mở hé.
Người anh thật sự rất dài, nằm trên chiếc ghế sô pha một mét năm kia, cho dù là cuộn tròn người lại thì chân Hứa Tứ cũng vẫn gác trên tay vịn sô pha, lơ lửng trên không.
Đường Nguyện núp người vào chăn, chỉ để lộ ra nửa cái đầu.
Cô muốn ngửi mùi chăn thuộc về Hứa Tứ, nhưng sau khi hít sâu một hơi, phát hiện chóp mũi chỉ có mùi nước giặt quần áo.
Mà Hứa Tứ bên ngoài cũng không buồn ngủ gì, sô pha dưới thân quả thực làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Anh nghiêng người, tìm được một tư thế tương đối thoải mái.
Vừa rồi lúc hai người ở trên xe cũng không nói một lời, tuy rằng anh rất muốn mở miệng quan tâm cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ Đường Nguyện cúi đầu, lời đến bên miệng lại tự động nuốt xuống.
Hứa Tứ vẫn không rõ rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, vì sao Đường Nguyện lại đối xử với anh như vậy.
“Lạch cạch”
Bên tai truyền đến chút động tĩnh.
Anh vô thức cảnh giác ngồi dậy, mượn ánh trăng ngoài ban công mới thấy rõ người trong phòng.
“Không thoải mái sao?”
“Không ngủ được.”
“Muốn uống chút bia không?”
Đường Nguyện chần chờ mở miệng: “Không phải anh không đụng vào bia rượu sao?”
“Anh cũng muốn uống.”
Trước kia anh quả thật không đụng vào bia rượu, nhưng mấy ngày hôm trước lúc đi vào trung tâm thương mại, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm mấy lon bia.
“Ồ.”
Hứa Tứ đứng dậy, mở đèn trong phòng khách lên, vào tủ lạnh lấy ra hai lon bia.
Đường Nguyện nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.
“Chuyện hôm nay đừng nói cho mẹ em biết.” Cô cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm, “Cũng không phải chuyện lớn gì, không muốn để người nhà lo lắng.”
“Ừ.”
Hứa Tứ đáp lời, uống một ngụm bia lớn.
Hai người không nói chuyện với nhau nữa, Đường Nguyện uống bia xong thì bóp dẹp thân lon ném vào thùng rác.
“Nghe nói anh sắp được thuyên chuyển đến Bắc Kinh, chúc mừng nhé.”
Cô đưa lưng về phía Hứa Tứ, đứng ở cửa phòng, giọng nói có chút khàn khàn.
“Ngoại trừ chúc mừng, em không có lời nào khác muốn nói với anh sao?”
“Chúc anh sau này liên tục thăng tiến, chúc anh và cảnh sát Hà hạnh phúc?”
“Đường Nguyện!” Anh thoáng cái đứng lên.
“Em muốn anh đi như vậy sao?”
Không cần anh, thậm chí còn muốn đẩy anh cho người khác?
“Nếu không thì sao? Bảo anh ở lại? Em nào có tư cách đó.”
Cô nào có tư cách nói những lời đó, Hà Tuệ nói không sai, bốn năm trước cô đã hủy hoại một vị cảnh sát nhân dân, bốn năm sau chẳng lẽ cô còn muốn hủy hoại thêm một cảnh sát nhân dân khác?