Cưa Đổ Đội Trưởng Hứa

Chương 1:




Tháng Năm điên cuồng đã bước sang mùa hè oi ả nóng bức.Năm giờ chiều, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt.

Khi Hứa Tứ tìm được Đường Nguyện, cô đang đứng bên cửa sổ dùng ngón tay đùa nghịch một chậu sen đá.

"Thanh toán phí xong rồi thì cởi quần ngoan ngoãn nằm lên giường đi."

Trên người cô mặc áo blouse trắng, nghe tiếng động cũng không quay đầu lại mà chỉ vào giường bên cạnh.

"tôi nhớ rõ đại học em học nội khoa mà, chuyển chuyên ngành từ bao giờ thế?"

Giọng nam trầm thấp êm dịu, đề-xi- ben không lớn không nhỏ

"Ơ,đây không phải là cảnh sát Hứa sao?"

Đường Nguyện quay đầu lại, híp mắt đánh giá Hứa Tứ trước mặt.

Đã hai, ba mùa xuân trôi qua không gặp nhau, gương mặt của anh so với trước càng lập thể và anh tuấn hơn rất nhiều.

Nhưng làn da đã đen đi không ít, ánh mắt cũng sắc bén hơn nhiều.

"Cảnh sát Hứa đây là quả nhân có bệnh, đặc biệt đến chữa trị?"

(*quả nhân: vua chúa tự xưng thời xưa)

"Đường Nguyện." Hứa Tứ cau mày, không để ý lời trêu chọc của cô, giọng điệu cố chấp "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

UYÊN Đường Nguyện bĩu môi,trách mắng một câu không thú vị

Từ nhỏ đến lớn Hứa Tứ luôn tỏ ra già dặn hơn người.Con người của anh quá mức nghiêm túc, quá mức quy củ, ở trước mặt anh Đường Nguyện luôn cảm giác mình chính là một tên phạm nhân bị thẩm vấn.

"Không chuyển chuyên ngành, vẫn là nội khoa, vừa tới thay ca cho bạn một lát."

"Vớ vẩn!"

"Cảnh sát Hứa, tôi nói xong rồi, có phải nên đến lượt anh trình bày rồi không?"

Đường Nguyện nheo mắt lại, ánh mắt sâu xa tựa như lơ đãng liếc về phía nào đó một cái.

"Mới 27 tuổi đã không được rồi sao, là trước giờ không được hay là mệt nhọc quá độ nên không được? Nhưng mà mặc kệ là loại 'không được nào, bạn của tôi đều có thể chữa cho anh."

Liên tiếp mấy từ 'không được như cục gạch đập thẳng vào trán Hứa Tứ đang nổi gân xanh.

Khuôn mặt vốn đã không quá trắng kia giờ phút này càng đen hơn.

Lúc này, thanh niên đi nộp tiền viện phí trở về vẻ mặt khẩn trương dừng ở cửa.

"Bác sĩ, đây, vị cảnh sát này là sao vậy?"

"Cảnh sát Hứa, anh đứng trước cửa phòng tôi dọa bệnh nhân của tôi rồi đấy."

Đường Nguyện hờn dỗi nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay lộ vẻ trêu chọc Hứa Tứ quen thuộc.

"Vừa mới xong việc đã qua đây, làm gì có thời gian thay quần áo chứ?"

Hứa Tứ thoáng khựng lại, lại nhìn thoáng qua thanh niên đang chờ ở cửa, "Bảo bác sĩ khác bôi thuốc cho cậu ta đi, em với tôi ra ngoài một chút."

"Cảnh sát Hứa, anh rõ ràng có bệnh mới lo tìm thầy, tôi không thể chữa khỏi chứng 'không được của anh, mà cho dù có thể chữa khỏi, anh cũng không thể tới sau chen ngang lên trước như vậy được chứ?"

Hứa Tứ nhướng mày, bởi vì dùng sức nên hàm dưới kiên nghị càng lộ ra.



"Vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại cho dì."

"Hứa Tứ, anh chơi xấu!"

Đường Nguyện tức giận, nhưng vẫn sang phòng bên cạnh mời một vị bác sĩ chuyên nghiệp khác tới.

Phòng trà nước.

Hứa Tứ đứng như một cây thông,

lưng thẳng

"Anh nói mẹ tôi gọi cho anh cuộc điện thoại chỉ để kêu anh đến thăm tôi? Tại sao chứ?"

"Em bắt chước người khác "tay không nhặt kiếm', lên cả tin tức, đùa giỡn rất có bản lĩnh, dì Tình có thể không lo lắng cho em được sao?"

Hứa Tứ lấy điện thoại di động ra, đưa cho Đường Nguyện.

LÀ Một đoạn video ba mươi giây, số lượng chia sẻ cao tới mấy chục triệu.

Mà trong video, nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đang tay không tiếp lấy lưỡi dao do một người đàn ông đâm tới.

Sự việc thực ra chỉ là chút rắc rối y tế xảy ra vào sáng nay

Vài ngày trước, một ông cụ 70 tuổi được đưa vào bệnh viện cấp cứu vì bị nhồi máu cơ tim.

Tuy rằng đã qua cơn nguy hiểm nhưng thân thể lại suy yếu, bác sĩ đề nghị cho ông cụ ở lại bệnh viện thêm vài ngày, nhưng con trai của ông cụ lại lén đưa ông cụ xuất viện.

Nghe nói vừa mới ngồi lên xe taxi, tài xế còn chưa kịp đạp chân ga thì ông lão kia đột nhiên tắt thở.

Con trai của ông cụ tự tiện mang người đi nhưng lại chạy tới bệnh viện la hét là không chữa khỏi, yêu cầu bồi thường, yêu cầu bác sĩ đền mạng.

Lúc ấy con dao kia cũng sắp rơi trúng mặt đồng nghiệp, Đường Nguyện cũng không biết lấy dũng khí từ đâu tới, đột nhiên đưa tay tiếp lấy.

Lòng bàn tay bị rạch một đường, cũng may không sâu, chỉ là trong lúc xô đẩy cô bị vấp ngã trên mặt đất, dập đầu, có điều cũng không tính là nghiêm trọng.

"Mẹ tôi chỉ là lo lắng quá hóa loạn thôi, không phải tôi vẫn còn đứng sờ sờ ở đây sao, còn một hai kêu anh tới thăm tôi, cảnh sát Hứa là một người bận rộn đến cỡ nào chứ, vì chút chuyện này mà cất công đi đến đây, không đáng." "Nếu đã không sao thì tôi đi trước đây."

Hứa Tứ nhấc chân, vừa bước ra cửa lại ngừng lại.

"Lần sau gặp phải rắc rối y tế thì em có thể báo cảnh sát, cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại của tôi không thay đổi, đừng làm chuyện ngoài khả năng của mình."

"Hứa Tứ, tôi nhờ anh quan tâm tôi khi nào?"

"Tôi không muốn quan tâm, nhưng em quá xấu tính, miệng lại độc nữa, nếu lại biến thành kẻ ngốc chắc chắn sẽ không gả đi được, tôi sợ dì Tình sẽ đau lòng."

"Anh, anh, anh."

Đường Nguyện thở hổn hển, lúc lao ra tới cửa thì người đàn ông chân dài kỳ cục kia đã vào thang máy.

"Hứa Tứ, anh còn trẻ mà đã không được, anh nên lo lắng cho mình thì hơn, không biết sau này có tìm được vợ hay không đấy."

Cũng không biết lần phản kích này của cô Hứa Tứ có nghe hay không.

Tóm lại câu nói kia của Hứa Tứ quả thực làm cho cô tức giận.

Buổi tối, quán thịt nướng ven đường.



"Thế là cậu với thanh mai trúc mã hai, ba năm rồi không gặp, vừa gặp mặt đã cãi nhau?"

Bạn tốt Tô San ôm bình rượu, ợ một tiếng.

"Hai đứa bọn tớ từ trường không hợp nhau, vừa gặp mặt đã bày ra tư thế chiến đấu, còn nữa, ai là thanh mai trúc mã với anh ta chứ, đó là kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ của tớ."

Từ khi cô bắt đầu có trí nhớ thì đã không hợp với Hứa Tứ.

"Ợ ~ không quan tâm thanh mai trúc mã hay là kẻ thù không đội trời chung, nếu tớ cũng có một người như vậy thì tốt rồi."

Đường Nguyện nhíu mày, thấy cô ấy rơi lệ thì trong lòng dâng lên ý niệm không tốt.

"Tô San, đừng nói cậu lại thất tình đấy chứ."

"Đúng vậy, nam thần lần này tớ bu bám gần một tháng nói cho tớ biết xu hướng tình dục của anh ta là nam, nhưng anh ta nói thích bữa sáng dưới lầu nhà tớ, hi vọng về sau còn có thể ăn được. Mấu chốt là tớ còn đáp ứng tiếp tục mang bữa sáng cho anh ta, Đường Nguyện, cậu nói xem có phải tớ mắc nợ anh ta không?"

"Chúc mừng cậu nhé, bé Tô San, cậu thành công thăng cấp từ liếm cẩu lên thành liếm cẩu* đại đế rồi đấy."

(*liếm cẩu: thuật ngữ mạng, ý chỉ trong một mối quan hệ nam nữ, biết đối phương không thích mình nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ để bám dính không thôi.)

"Cậu khốn nạn vừa vừa thôi, còn chê cười tớ nữa!"

Tô San vô cùng ai oán nhìn Nguyện.

"Đừng có liếm cẩu nữa, được không?"

"Không được, anh trai em trai quá đẹp trai, tớ không thể nhịn nổi."

"Vậy cậu cứ liếm cẩu liếm cẩu đi, liếm đến khi cuối cùng hai bàn tay trắng."

Tô San là điển hình cho kiểu người thích bị ngược, tuy không phải đại mỹ nữ nhưng dáng vẻ cũng xinh xắn dễ thương

Nhưng người này lại nhất quyết cua cho bằng được soái ca, mỗi lần gặp phải tuyệt sắc soái ca là lại cam tâm tình nguyện biến thành liếm cẩu.

Liếm hết người này tới người khác, kết quả lại không cua được ai.

"Đường Nguyện, cậu đứng nói chuyện không đau thắt lưng, nếu tớ mà có khuôn mặt kia của cậu thì còn cần liếm cẩu sao, ngoắc ngoắc đầu ngón tay là soái ca tự mình dâng tới miệng rồi."

"Làm gì khoa trương như vậy chứ?"

Mặc dù Đường Nguyện từ nhỏ đến lớn có duyên khác phái rất tốt, nhưng cô tự nhận là không khoa trương như Tô San nói.

Hơn nữa cũng không phải tất cả đàn ông tiếp xúc với cô đều thích cô, xét cho cùng Hứa Tứ kia chính là đồ ba gai.

"Ôi, là sao băng kìa."

Mấy cô bé ở bàn bên cạnh hưng phấn líu ríu.

Trên bầu trời màu đen mấy ngôi sao băng xẹt qua thật nhanh.

Đường Nguyện vội vàng ném sườn nướng trong tay, chắp tay trước ngực nhắm hai mắt lại.

"Đường Nguyện, cậu làm gì vậy?"

"Cầu nguyện, linh lắm đấy, mấy điêu ước hồi bé tớ ước đều thành sự thật, cậu cũng thử ước một điều đi."

"Thật sao?"Tô San say rượu lảo đảo ngồi thẳng người dậy, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm.

"Tôi muốn bạn thân Đường Nguyện của tôi biến thành một con liếm cẩu!"