Cửa Cung Hoan

Chương 198




Hoa phương nghi nghĩ đi nghĩ lại đến mức sụp đổ, trong đôi mắt lóe lên sự tàn độc.

''Sao ở đâu cũng có mặt cô ta, bá chiếm ân sủng của Hoàng thượng thì cũng thôi đi, chính cô ta còn không an phận, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!''

''Diệp thị, đây là ngươi tự chuốc lấy!''

Nàng nghiến răng nghiến lợi, sự ác độc trong mắt giống như rắn độc thè lưỡi, dọa đến sau lưng Chiêu Duyệt cũng lạnh buốt.

Hầu hạ lâu như vậy, nàng chưa bao giờ thấy chủ tử nhà mình như thế.

...

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, tết Nguyên Tiêu trong cung vẫn náo nhiệt như cũ.

Nhưng Diệp Tư Nhàn không còn tâm trạng như trước, cải trang xuất cung với Hoàng thượng, chung vui với dân vô cùng náo nhiệt, ngồi xếp bằng trước quán nhỏ ăn mì hoành thánh.

Nàng chỉ ở thể ở trong cung ôm nữ nhi, nhìn bọn người Tiểu Tần Tử leo lên leo xuống treo đèn lồng.

Đèn kéo quân, đèn tiên nữ, đèn thỏ, Nội vụ phủ không biết tìm ra thợ thủ công ở đâu mà đan lồng đèn đẹp như vậy.

Cung yến buổi tối vẫn ở An Khang điện.

Từ Đế Hậu cho đến phi tần, và các Vương phi Vương gia trong tông thốt, vô cùng náo nhiệt tề tụ lại một phòng, nâng chén chúc mừng một năm qua không dễ dàng gì, cầu nguyện năm nay sẽ thuận lợi hơn những năm qua.

Các đại nhân nâng ly cạn chén ăn uống linh đình, bọn trẻ tốp năm tốp ba chạy đầy đại điện, có cả chạy thẳng ra ngoài đại điện, bên cạnh mỗi tiểu chủ tử tôn quý đều có các nhũ mẫu thận trọng đi theo.

Diệp Tư Nhàn nhìn Cảnh Châu trong ngực một chút, tiểu cô nương gấp đến độ gào khóc muốn đi, muốn cùng các ca ca tỷ tỷ chơi đùa.

Tiếc là mình sẽ không đi, mắt nhìn thấy vài tiểu Quận chúa ăn mặc thật xinh đẹp chạy ra khỏi đại điện.

Cảnh Châu rốt cuộc òa khóc, tiếng khóc to rõ rất có lực, ngay cả Đế vương đang cùng các Vương gia nói chuyện cũng không nhịn được ghé mắt qua, nhìn về phía nữ quyến bên này.

''Cảnh Châu Công chúa quả nhiên là tiếng khóc to rõ, rất có lực''

''Còn không phải sao, có tính khí thì mới giống Công chúa của Đại Cảnh triều chúng ta''

''Diệp phi nương nương, người vẫn nên cho Công chúa đi ra xem một chút đi, bên ngoài lát nữa sẽ bắt đầu thả pháo hoa, nhìn tiểu Công chúa của chúng ta gấp đến độ đầy đầu mồ hôi rồi''

Các Vương phi trong tông thất nhẹ nhàng cười xu nịnh nữ tử mà các nàng từng không lọt nổi mắt xanh, sủng phi của đương kim Hoàng thượng.

Diệp Tư Nhàn cười khách khí vài câu, suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng, chỉ có thể tự mình đứng dậy ôm nữ nhi ra ngoài.

''Cảnh Châu, con muốn đi ra đúng không?''

Nghe mùi sữa trên người nữ nhi, nhìn trong đôi mắt to tròn đen lúng liếng của nữ nhi chưa đầy nước mắt, tim Diệp Tư Nhàn đều muốn tan ra.

Cảnh Châu thì lập tức ngừng khóc, mở to đôi mắt đen nhìn các tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ bên ngoài An Khang điện, vỗ tay cười khanh khách không ngừng.

Kỳ thật các nàng cũng không đi xa, chỉ đứng trước bậc thang hít thở không khí, dù như vậy, cũng khiến tiểu Công chúa hết sức vui vẻ.

''Muội muội!''

Tố phi bỗng nhiên xuất hiện sau lưng, vẻ mặt nàng ấy hết sức nghiêm túc, nhưng vẫn đưa tay vỗ vỗ lưng tiểu Công chúa.

''Đề phòng Hoa phương nghi, vừa rồi lúc muội đi ra, ta nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn muội chằm chằm hình như có gì đó không tốt''

''Có khi nào cô ta có thiện ý với ta đâu?'' Diệp Tư Nhàn đưa nữ nhi cho nhũ mẫu, mình giúp nữ nhi khép lại váy nhỏ.

Nàng mặt mày thanh lãnh, khóe môi cong lên một chút khinh miệt: ''Đại khái là cô ta chột dạ, làm ra chuyện mất mặt, còn muốn lật trời hay sao?''

Diệp Tư Nhàn nghĩ lại, nàng ta che chở người yêu của mình thì không có gì sai, nếu muốn nói sai, thì nên trách chính Hoa phương nghi.

Ai kêu nàng ta một mực vót đến nhọn cả đầu để chui vào cung, ai kêu nàng ta không an phận thủ mình mà sống, mặc dù Hoàng thượng không một chút nào cùng hưởng ân huệ nhưng các cung phi được ăn ngon, vinh hoa phú quý, dường như cũng không có lỗi gì với nàng ta.

''Nữ nhân đó càng ngày càng phát điên rồi, muội cẩn thận một chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất''

''Ta biết rồi, đa tạ tỷ tỷ'' Diệp Tư Nhàn thực tình cảm tạ.

Tố phi cười nhạt, trong đáy mắt thì có chút đau: ''Sao lại nói cảm ơn, muội cũng biết, ta cũng là vì chính ta''

Xung quanh có tai mắt của quá nhiều người, Diệp Tư Nhàn cũng không thể mở lời an ủi, duy chỉ có thể vỗ vỗ vai nàng ấy.

Giờ phút này, trong cung bắt đầu thả pháo hoa.

An Khang điện có người lục tục ra xem, đám người vô cùng náo nhiệt, bọn trẻ càng hưng phấn hơn, ngay cả tiểu nha đầu Cảnh Châu cũng vui vẻ kêu to khoa tay múa chân.

''Đùng!''

''Đùng!''

Pháo hoa chói lọi rực rỡ bay lên bầu trời đêm, nổ tung thành ngàn vạn tia muôn tía nghìn hồng, giống như sao bằng lướt qua bầu trời đêm đếm không xuể, trong nháy mắt chói lọi qua đi lại chầm chậm rơi xuống.

''Đẹp quá'' trên mặt Tố phi hiếm khi lộ ra nụ cười.

Vào cung lâu như vậy, nhìn thấy Tố phi từ tiểu cô nương thanh tú dịu dàng biến thành cung phi cao ngạo thanh lãnh.

Không có tình yêu ngọt ngào tưới mát, nàng có thể chống đỡ được như vậy đã là không tệ.

Dùng lại câu nói của nàng chính là đời này thứ duy nhất không buông bỏ được chính là Di An, nàng phải chăm sóc thật tốt cho dưỡng nữ của mình, nhìn nàng ấy trưởng thành, nhìn nàng ấy tìm được giai tế mà xuất giá.

Ngoài miệng nói vậy, kỳ thật nàng vẫn là muốn bảo vệ người kia.

Nghe nói y lấy vợ sinh con, mỹ mạn mà còn hạnh phúc, mỗi lần Tố phi nhớ tới là sẽ rơi lệ, âm thầm cảm thấy hai người dù chỉ có một người hạnh phúc, cũng rất tốt rồi không phải sao?

Nàng cứ như vậy bảo vệ y, nhìn y con cháu đầy đàn.

Có đôi khi nàng thậm chí sẽ hy vọng xa vời, nếu như có thể gặp lại nhau một lần thì tốt biết bao, dù chỉ là một lần thôi.

...

Tết Nguyên Tiêu náo nhiệt qua đi, cuộc sống trong cung khôi phục lại bình thường.

Cảnh Châu lớn lên từng ngày, thời tiết cũng dần ấm lên, có đôi khi Diệp Tư Nhàn sẽ dẫn nàng tới Ngự thư phòng tìm phụ hoàng.

Hôm nay là cuối tháng giêng, thời tiết trong lành.

Sáng sớm Diệp Tư Nhàn để tiểu Trù phòng làm một ít điểm tâm, ôm Cảnh Châu đi vào Ngự thư phòng.

Triệu Nguyên Cấp vừa hạ triều, phải gặp đại thần duyệt tấu chương.

Phùng an Hoài lại quen cửa quen nẻo chủ động, đưa mẫu nữ hai người tới phòng trà nhỏ của Ngự thư phòng.

''Nơi này yên tĩnh hơn, nương nương và tiểu Công chúa chờ một lát.

''Làm phiền Phùng công công, ngươi mau đi đi'' Diệp Tư Nhàn cười nhẹ nói, cúi đầu dùng trống bỏi lúc lắc dỗ dành nữ nhi.

''Nương nương khách khí, nô tài cáo lui trước'' Phùng An Hoài cười lui ra ngoài.

Diệp Tư Nhàn cũng không vội, cùng nữ nhi chơi đùa ở phòng trà nhỏ, chỉ chớp mắt đã đến giữa trưa.

Triệu Nguyên Cấp cuối cùng cũng xong, kéo lê thân thể mệt mỏi đi vào phòng nghỉ.

''Nhàn Nhàn, lần sau nàng đừng đợi''

''Không sao, Hoàng thượng bận bịu mệt mỏi, dù sao thiếp cũng không có chuyện gì'' Diệp Tư Nhàn nhoẻn miệng cười, trong mắt đều là ánh sáng.

Cảnh Châu y y a a đưa tay cho phụ hoàng ôm, Triệu Nguyên Cấp cao giọng cười to ôm nữ nhi vào trong lòng, nắm tay Nhàn Nhàn, một nhà ba người đơn giản dùng bữa trong phòng trà nhỏ.

Vốn là ngày yên bình không thể yên bình hơn.

Phùng An Hoài lại gấp gáp đến bẩm báo: ''Hoàng thượng, có tin tức của Công chúa Ô Lệ Na, nói đã tìm được Lục Vương gia''

''Tìm được rồi?''

Triệu Nguyên Cấp đứng bật dậy từ chỗ ngồi: ''Đệ ấy ở đâu?''

Phùng An Hoài dừng lại, ngượng ngùng cười: ''Không có...không có nói''

''Cái đồ hồ đồ!'' Triệu Nguyên Cấp ghét bỏ đá cho hắn một cái: ''Còn không mau đi nghe ngóng''

Phùng An Hoài bị đau, lại đứng bất động ở đó.

''Hoàng thượng, Công chúa Ô Lệ Na còn nói, không cho tìm, Vương gia muốn cuộc sống bình yên còn nói nếu người cứ nhất định đi tìm, cũng là tốn công vô ích''

''Nó!!'' Triệu Nguyên Cấp long nhan giận dữ.