Cửa Cung Hoan

Chương 17




Hứa quý phi hơi chột dạ.

Cuối cùng nhi tử thích đồ của người ta, nhưng người ta lại không muốn cho.

Nàng hận nhi tử không có cố gắng tầm mắt hạn hẹp, càng hận hai người trước mặt này làm mất mặt nhi tử.

Diên nhi cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi thôi, trên dưới cả cung không phải đều nên nhường nhịn nó sao?

''Diệp muội muội, có thể cho Diên nhi con này không, lát nữa bổn cũng sai người bắt mấy chục cả trăm con khác đền cho muội được chứ?''

Thấy người trên đài ngày càng đông, hậu cung phi tần, con cháu hoàng thất, ngoại thần gia quyến, cộng lại hơn mười mấy người đông như kiến.

Hứa quý phi bình thường bá đạo, lúc này cũng không dám làm loạn, chỉ có thể xoa xoa huyệt thái dương đang đập thình thịch, mềm mỏng nói với Diệp Tư Nhàn.

Diệp Tư Nhàn bị dọa sợ, nàng làm gì có gan khiến Hứa quý phi ăn nói mềm mỏng?

Tuy nói sống trong cung không dễ dàng, nhưng chết tử tế không bằng sống sót, nàng còn trông đợi một ngày có thể xuất cung đi thăm mẫu thân, trở về huyện Giang Hoài.

''Quý phi nương nương, thần thiếp cho...''

''Không được, nó muốn thì bảo nó tự đi bắt''

Triệu Nguyên Thuần hống hách nói, ôm bé thỏ trắng nghênh ngang rời đi.

Hứa quý phi tức tới mức tái mặt.

Triệu Trường Diên đang nằm dưới đất khóc lóc om sòm, nàng bất đắc dĩ dỗ dành, mẫu phi sẽ sai người đi bắt cho con một trăm con giống như vậy, lớn hơn của hắn, nhiều hơn của hắn, nuôi ở Ngự hoa viên của phụ hoàng có được không?

Mấy lời tốt đẹp nói xong, Triệu Trường Diên cuối cùng cũng khóc lóc đứng lên, chỉ vào mũi của Hứa quý phi gào lên.

''Vậy người mau đi, sai người bắt ngay cho con!''

Một đứa nhỏ mới bốn tuổi mà ánh mắt đã hung ác ngang ngược như vậy, cư xử ngỗ ngược, nó hận không thể rút gân lột da người ta, dù là mẫu phi của mình cũng không ngoại lệ.

''Được được được, mẫu phi đi ngay''

Làm gì còn tâm trạng để ý tới mấy người trên khán đài đang chế giễu, Hứa quý phi dẫn theo nhi tử ra trẻ bình tĩnh rời đi.

Ai biết trong lòng nàng có bao nhiêu căm phẫn.

Giận nhi tử không hiểu chuyện, giận Diệp thải nữ, giận Triệu Nguyên Thuần, giận đám người ngồi trên đài ở sau lưng chỉ biết chế giễu chứ không biết giúp nàng ta khuyên nhủ một chút.

Nhưng đi chưa bao xa, Hứa quý phí đã thẳng lưng, chung quy nàng cũng là phi tần duy nhất có Hoàng tử, con của nàng cũng là Hoàng trưởng tử, xuất thân tôn quý như vậy dù thế nào cũng không thay đổi được, dựa vào cái gì mà nàng phải chật vật.

Cũng không biết Trần hoàng hậu nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng ta và nhi tử, khóe môi ẩn ẩn vẻ khinh bỉ.

'Nếu nghiệt chủng ngang ngược như vậy, nàng thà không cần'

''Người cũng đừng tới nữa, ta bị người hù chết rồi''

Trở lại chỗ ở, Diệp Tư Nhàn đẩy Triệu Nguyên Thuần ra ngoài.

Triệu Nguyên Thuần lại mặt dạn mày dày từ từ tiến đến, cười hì hì đém bé thỏ trắng nhét vào tay nàng.

''Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này, ngươi chăm sóc chúng cho tốt đi''

''Nhớ lấy, là ta nhờ ngươi nuôi, nhớ kỹ đó!''

Tên nhóc tám tuổi không hiểu cái gì là khôn khéo, y cũng cóc cần hiểu.

Nhìn bóng lưng y sải bước rời đi vạt áo tung bay, Diệp Tư Nhàn dở khóc dở cười.

''Viên Nguyệt, sắp xếp cho tụi nó đi''

Diệp Tư Nhàn tạm thời cũng không có tâm trạng, ai biết Hứa quý phi có trả thù nàng hay không.

Nàng vẫn rất quý mạng sống, nhưng cũng không muốn chịu ủy khuất, mẫu thân nói nữ nhi nhà mình phải ăn sung mặc sướng thì mới sống được.

...

Đoàn người của Hoàng thượng đi săn đến chiều mới quay về.

Lúc đó Diệp Tư Nhàn đã ngủ trưa một giấc, thần sắc và trạng thái đều đã khôi phục lại bình thường.

Nhìn lên khán đài lại thấy đầy ắp người, các nữ nhân ngồi ngay ngắn, chứng kiến thành quả tới trưa của các nam nhân.

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Diệp Tư Nhàn buồn bực ngán ngẩm, đang nhìn Hoàng đế như mặt trăng được vây quanh bởi các ngôi sao, đẹp đến nao lòng.

Đột nhiên cảm giác được có một luồng khí lạnh rơi trên người mình, giương mắt quan sát, là Tôn tài tử ở hàng phía trước.

''Diệp muội muội'' Nàng ta dò xét đứng dậy lại gần.

''Chẳng trách Tống tỷ tỷ không thích ngươi, thì ra ngươi là hồ ly tinh, ngay cả tiểu Vương gia tám tuổi cũng không tha, chuyện hôm nay, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày'' Ánh nhìn hung ác lấp lóe, tràn đầy nham hiểm.

Diệp Tư Nhàn phì cười: ''Tôn tài tử nếu không có việc gì thì chi bằng nghĩ cho bản thân nhiều hơn đi, chuyện của ta không cần tỷ bận tâm''

Trong lòng lại mắng, cái thứ được gọi là khuê tú này sao lại bẩn thỉu ác độc vậy, một đứa nhỏ tám tuổi mà cũng nghĩ được tình tiết như vậy, ngay cả tên ăn mày ở huyện Giang Hoài cũng không bằng.

''Ngươi dám chế nhạo ta?'' Tôn tài tử nhướn mày.

''Sao lại không dám? Tú nữ nhiều như vậy, chỉ có một mình ngươi chưa được thị tẩm, không chế nhạo ngươi thì chế nhạo ai?''

Mặt mày Tôn tài tử tái mét.

Diệp thải nữ này nhìn trầm trầm như vậy mà lời nó lại sắt bén, toàn đâm vào lòng người ta.

''Sao? Ta nói không đúng sao? Ngươi giống con chó xù nịnh bợ bên cạnh Tống quý nhân, người ta có thèm để ý tới ngươi không?'' Diệp Tư Nhàn chậm rãi ung dung phun đao phun kiếm.

''Ngươi!''

Mắt Tôn tài tử bốc lửa, toàn thân đều muốn bốc cháy, nàng giơ bàn tay lên muốn tát tới.

Diệp Tư Nhàn bóp chặt cổ tay của nàng ta, thoải mái nhàn nhã: ''Mặc dù ta không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không phải loại người mặc cho người khác khi dễ, hôm nay bà nội đây sẽ cho ngươi thấy rõ!''

Kỳ thực nàng cũng không muốn khóc lóc om sòm, mẫu thân đã nói tha cho người được thì nên tha.

Nhưng mẹ nàng thật sự không nhịn được, cái thứ này hết sức ti tiện, dính còn hơn keo con chó.

Nàng nắm chặt cổ tay của Tôn tài tử, mắt lộ ra vẻ hung dữ/

''Thuần Tiểu Vương gia cũng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, nếu ngươi còn dám nói huơu nói vượn, ta bẻ gãy tay của ngươi, không tin thì ngươi cứ thử xem''

Trò cười, nàng đi theo ca ca nhiều năm như vậy đâu phải để phí công?

Cứ cho là nàng mới mười ba tuổi, nhưng đám khuê tú trong Kinh thành yếu đuối như vũng nước, khí lực của nàng thì dư sức.

Cổ tay bị bóp chặt, cảm giác đau đớn như kim châm muối xát, cổ tay như muốn gãy ra.

Tôn tài tử khẽ run rẫy rưng rưng nước mắt: ''Ngươi buông tay ra, buông tay, ta sai rồi, Diệp muội muội ta sai rồi...''

''Hừ!''

Diệp Tư Nhàn hất cổ tay của nàng ta ra tiện tay đẩy nàng ta một cái, phủi phủi tay vuốt lên y phục, vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ của nàng tiếp tục nhìn Triệu Nguyên Cấp.

Ở dân gian, đây cũng là hôn phu của mình, nếu hắn không làm Hoàng đế thì tốt biết bao...

...

Con mồi đều đã được kiểm tra xong.

Triệu Nguyên Cấp đứng hạng nhất, long nhan cực kỳ vui vẻ, sai người đốt lửa tiệc tối.

Các phi tần biết tin, xôn xao đứng dậy trở lại chỗ ở của mình bắt đầu thay y phục.

Đêm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm, tất cả mọi người đều có cơ hội.

Tôn tài tử không dám nhìn Diệp Tư Nhàn một chút nào, vội vàng hấp tấp đi.

Diệp Tư Nhàn rất hài lòng với việc này: ''Chỉ mong sau này nàng ta sẽ không lại tìm ta gây phiền phức''

''Chưa chắc'' Viên Nguyệt nhẹ nhàng nói.

''Mặc kệ, chúng ta trở về nghỉ ngơi một lát, ghế của ta cứng quá cấn đau cả mông''

''Tiểu chủ người chú ý một chút, lời như vậy không được nói ra''

''Được được được ta nhớ rồi...''

Chỗ ở của nàng sát bên Tôn tài tử, lúc trở về bắt gặp Tôn tài tử vội vã định đi ra cửa.

''Diệp Tư Nhàn ngươi chờ đó,sớm muộn cũng có ngày!''

Hiện tại không chỉ có mình Tống quý nhân nhằm vào nàng.

''Thấy chưa, nô tỳ nói rồi mà?'' Viên Nguyệt nói.