Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 59




Cảnh Thuận năm thứ tư, cuối tháng chín, Ngọc phi sủng quan lục cung được chẩn là có thai.

Tin tức báo đến Ngự thư phòng, tay cầm bút của Triệu Nguyên Cấp hơi khựng lại, nhanh chóng lộ ra ý cười.

''Phùng An Hoài, thưởng!''

Hắn lại phân phó Thái y viện hầu hạ thật tốt, hạ chỉ miễn thỉnh an cho Ngọc phi, để nàng ta ở lại Yên Nguyệt Cung an thai, bất kỳ người nào cũng không được đến quấy rầy.

Một loạt động thái hoàn hảo không chê vào đâu được, phi tần hậu cung hâm mộ ghen ghét đến đỏ cả mắt, tại sao lại có người trời sinh tốt số như vậy.

Trong hoàng thành này, có xuất thân cao quý, có tướng mạo xinh đẹp, từng được sủng ái cũng có, bên cạnh có nhi tử cũng có, nhưng tất cả may mắn tụ lại một chỗ cũng chỉ có Ngọc phi.

Trong Yêu Nguyệt Cung.

Từng dãy cung nhân quỳ trên đất giơ cao khay khắc tử kim, Phùng An Hoài cung kính khom người, mỉm cười giới thiệu với Ngọc phi những ban thưởng trân quý này.

''Đây là huyết yến Nam quốc tiến cống, hợp để tẩm bổ dưỡng sinh''

''Đây là mật sáp Tô Môn Đáp Lạp quốc tiến cống, khối to như vậy ngay cả Hoàng hậu nương nương mà Hoàng thượng cũng không nỡ cho, hôm nay chỉ cho Ngọc phi nương nương.''

''Đây là hai hộp ngọc trai biển Nam Dương, châu tròn ngọc sáng, chiếu sáng ngũ sắc sặc sỡ, mỗi một viên đều mang giá trị to lớn''

''Đây là...''

Phùng An Hoài giới thiệu từng món, cuối cùng khiêm tốn cười: ''Hoàng thượng nói nếu nương nương muốn gì khác, người cứ nói, Hoàng thượng lên trời xuống biển cũng sẽ làm cho người''

Mặc dù xuất thân cao quý, nhưng Ngọc phi chung quy cũng là nữ nhân, chỉ cần là nữ nhân liền không thoát khỏi yêu hận tình thù tham sân si của thế nhân.

Một Đế vương trẻ tuổi có tài, bỏ hết các nữ nhân khác sủng nàng lên tận trời, đem lễ vật trân quý năm châu bốn bể đưa đến trước mặt nàng, thậm chí còn cưng chiều nói nàng muốn sao trên trời trẫm cũng cho người hái xuống.

Nữ nhân vừa mới mang thai, cảm xúc kích động, nước mắt rơi lã chã.

''Đa tạ Hoàng thượng''

Phùng An Hoài trước khi đi đi ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu nhanh chân rời đi.

Trong Ngự thư phòng.

Triệu Nguyên Cấp đang chăm chú lật quyển sách trong tay, từ lúc đối đầu với Lĩnh Nam Vương, hắn gần như đã đem cả Tàng Thư Các của hoàng gia tới trong Ngự thư phòng, thậm chí còn cho người làm một giá sách mới.

Mới chỉ một tháng, bên trên đã đầy ắp thư tịch, bên mỗi trang sách còn kèm theo từng đường ngự bút thân đề phê bình chú giải.

Khi Phùng An Hoài trở về, Triệu Nguyên Cấp đang đọc một quyển binh thư.

''Quả nhiên đúng như người dự đoán, Ngọc phi nương nương tin tưởng không nghi ngờ''

Triệu Nguyên Cấp hừ một tiếng, khóe môi câu lên mỉa mai: ''Trẫm đã nhanh chóng đem hết Nội vụ phủ đến Yêu Nguyệt Cung, cô ta đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ gì!''

Tham lam là nguồn căn thấp kém của con người, người càng có nhiều dã tâm, ngay cả chuyện họa loạn cung đình như vậy cũng làm ra được, ai mà không biết Ngọc phi tham lam.

Về phần tại sao không tức giận, Triệu Nguyên Cấp căn bản không có chạm qua nữ nhân, đương nhiên sẽ không tức giận mà ngược lại còn vui vẻ.

Có Ngọc phi dính dáng đến như vậy, hắn sẽ có càng nhiều đường tắt để đối phó Lĩnh Nam Vương.

Ngự bút nhẹ nhàng điểm lên năm chữ trên sách: Gậy ông đập lưng ông, hắn đột nhiên quẳng ngự bút xuống, quay người ra cửa.

Núi nhân tạo phía đông bên hồ Thái Dịch trong Ngự Hoa Viên, long bào trên người Triệu Nguyên Cấp bị gió thu thổi phần phật, rồng vàng năm móng cưỡi mây đạp gió giương nanh múa vuốt, hiển lộ rõ ràng uy nghiêm Đế vương nhất quốc chi quân.

Hắn đứng chắp tay trong Ngọc Thu Đình trên đỉnh núi, dõi mắt trông về phía xa, nơi xa có núi cao nguy nga sừng sững, lâu vũ gần thành trì san sát nối tiếp nhau, tửu kỳ thành quách, chợ búa hàng rong, hắn thậm chí có thể tưởng tượng được phố dài đầy người náo nhiệt.

Kinh thành bây giờ, sớm đã không phải nơi mà người người trong lòng đều hoảng sợ như bốn năm trước, kinh thành thê lương ảm đạm, còn Triệu Nguyên Cấp bây giờ, cũng không còn là Hoàng tử dễ dàng để người khác định đoạt như trước.

Giang sơn là của hắn, bách tính là của hắn, mỗi một cành cây ngọn cỏ trên vùng đất này, một châu một bảo, toàn bộ đều là của hắn, tuyệt đối không thể dâng tặng cho bất kỳ kẻ nào khác.

Ai cũng nói nam nhi chí tại bốn phương, vậy hắn tạm xem như một Hoàng đế tốt, chí tại bốn phương bách tính bình an, đây là khát vọng thống trị thiên hạ của một Đế vương như hắn.

...

Tin tức Ngọc phi có thai khiến hậu cung đều xôn xao, nhưng Hoàng thượng có chỉ không ai được tới thăm, ngay cả Hoàng hậu cũng không tránh được, thậm chí nàng còn nhận được nghiêm lệnh từ Hoàng đế.

'Nếu hài tử của Ngọc phi có mệnh hệ gì, trẫm thề sẽ phế bỏ nàng!'

Hoàng hậu vô cùng tuyệt vọng, cả ngày nơm nớp lo sợ, cơ hồ bị bức điên, Hứa quý phi và Tống tần cũng không khá hơn.

Hứa quý phi cảm thấy, độc phụ kia nhất định sẽ trải đường cho hài tử của nàng ta, còn Diên nhi chính là người chướng mắt nhất, Tống tần thì thấy nàng ta hại Công chúa có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.

Vốn dĩ chúng phi tần cả đời không có qua lại với nhau, cũng vô thức tạo thành đồng minh tỷ muội, mỗi ngày thỉnh an tụ ở cung Tê Phượng của Hoàng hậu khóc sướt mướt.

Hoàng hậu thấy vô cùng phiền phức, dứt khoát báo bệnh cần tĩnh dưỡng, tạm thời không muốn gặp ai hết.

Toàn bộ hậu cung lâm vào tuyệt vọng cùng cực, nhưng lại có một sự cân bằng tinh tế, mâu thuẫn dường như hết sức căng thẳng, nhưng ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ninh Thọ Cung, Thái hậu vui vẻ hớn hở tưới hoa, Nhạn Thu cô cô thì giới thiệu từng tiểu thư xuất thân quý nữ gia tộc lớn ở kinh thành.

Rất rõ ràng, bà muốn tuyển một Vương phi cho con trai ruột của mình.

''Thái hậu nương nương, người thật có nhã hứng, hậu cung đều đã loạn cả lên rồi?'' Nhạn Thu cô cô đưa tới một chén trà.

Thái hậu bỏ ấm nước xuống tiếp nhận chén trà, nhàn nhã nhấp một miếng: ''Làm sao? Lại là Ngọc phi đó à?''

Không đợi Nhạn Thu trả lời, Thái hậu buông chén trà xuống haha khoát tay: ''Ai gia mặc kệ''

''Chuyện Hoàng thượng làm đều là triều đình đại sự, ai gia không quản được, tùy bọn họ đi''

Hậu cung chìm nổi mấy chục năm, bà sớm đã tranh đấu đủ rồi, quãng đời còn lại không muốn dính chút gió tanh mưa máu nào nữa, muốn thanh thản làm Thái hậu, hưởng thụ thịnh thế phồn hoa dưới sự quản lý thận trọng của Hoàng đế, bảo đảm nhi tử cả đời vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực.

Nhiều như vậy có phải tốt hơn không, đây đều là vinh quang phú quý nên đến với bà, bà bỏ ra nửa đời trước đẫm máu, tuổi già nên tôn hưởng phú quý, ai cũng đừng hòng khiến bà hao tâm.

''Phải phải phải, người mặc kệ, vậy người thay Vương gia tuyển phi, cũng nên hỏi ý của Vương gia một chút chứ?'' Nhạn Thu cô cô cười.

''Nói cũng đúng'' Thái hậu vỗ vỗ trán: ''Cũng không biết Triệt nhi thích dạng nào, hôm khác gọi nó tới hỏi một chút''

''À phải rồi'' Thái hậu chợt nhớ tới gì đó, phân phó Nhạn Thu: ''Nói với Triệt, năm sau không được đi đâu hết, nó cũng không thể kéo dài thêm nữa, ai gia vẫn chờ ôm cháu trai''

Lòng lão nhân gia luôn nóng nảy, Nhạn Thu cười đáp ứng, hầu hạ Thái hậu lau tay, đến tiểu trù phòng làm điểm tâm mới.

...

Trong cung vài cung vui vẻ vài cung sầu, Lĩnh Nam Vương phủ lại hoàn toàn vui mừng hân hoan.

''Tốt! Quả nhiên là rất tốt'' Tưởng Thế Vân vuốt vuốt chòm râu cười haha, cũng hung hăng cười nhạo Hoàng đế tuổi còn trẻ thế mà không thể nối dõi tông đường, thật đúng là hết sức nhục nhã.

Hắn làm sao có thể nghĩ tới Ngọc phi căn bản không hề nhận được sủng, tất nhiên hắn cũng vĩnh viễn không đoán ra được mình sơ hở ở đâu?

Cho nên lúc đang tháng mười Hoàng đế mời Lĩnh Nam Vương phủ đến kinh thành, hắn cơ hồ không chút suy nghĩ liền đồng ý.

''Đúng lúc nhân cơ hội này đến xem kinh thành thịnh thế phồn hoa kia kỹ một chút!''