Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 15




Kinh thành cách bãi săn hươu núi không xa, buổi sáng xuất phát, lúc hoàng hôn thì đến rồi.

Bãi săn huơu núi nằm ở phía tây bắc Kinh thành, phạm vi năm sáu mươi dặm, ba mặt vây quanh bởi núi, mặt còn lại là nước, thủy thảo phong mỹ, rừng rậm rậm rạp, có thể nói là một bãi săn thiên nhiên.

Hoàng thượng, Thái hậu cùng các hậu phi hành cung ở bãi săn, đại thần và các Ngự lâm quân đi theo bảo vệ dựa theo phẩm cấp, thành thục xây dựng chỗ ở tạm thời, tất cả đều ngay ngắn trật tự.

Hành cung không bằng hoàng cung, Diệp Tư Nhàn địa vị lại thấp, chỗ ở có thể tưởng tượng được.

Nhưng Diệp Tư Nhàn căn bản không rảnh bận tâm.

Nàng chỉ cảm thấy nơi này trời xanh nước trong, tựa như quay về Giang Nam, cùng các tiểu tỷ muội nhà hàng xóm lén chạt ra ngoài thành bắt đom đóm.

Tôn tài tử ở ngay sát vách, gian phòng rách nát đã đủ bực mình, lại gặp Diệp Tư Nhàn hưng phấn như vậy.

''Rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ tới từ nông thôn, chỉ được có vậy?'' Nàng ta một bụng bực tức.

Tống quý nhân đã bị Dung phi gọi đi nói chuyện rồi, hiện tại không thể kiếm chuyện với Diệp Tư Nhàn được.

Tôn tài tử không có ai chống lưng, tính tình không tốt lại không được sủng ái, chỉ được lật thẻ có một lần, cũng vì chọc giận Hoàng đế mà bị trả về.

Trong cung này chuyện duy nhất có thể an ủi nàng ta là còn có người địa vị thấp hơn nàng ta, có thể tùy ý châm chọc.

Diệp Tư Nhàn không có phản ứng với nàng ta.

Điều này khiến Tôn tài tử càng khó chịu, đang định nổi giận thì Cúc Tâm ở bên cạnh vội vàng níu lấy tay áo nàng ta thấp giọng nói.

''Diệp tiểu chủ ngồi xe ngựa của Hoàng thượng tới đây đó'' Ý là người ta vẫn được sủng, người đừng hồ đồ.

Tôn tài tử hơi khựng lại, lòng dạ rối bời, không có chỗ phát tiết, bỗng nhiên trông thấy cách đó không xa có một trận huyên náo.

Đại hoàng tử bốn tuổi đang tranh giành thứ gì đó ở sau lưng với mấy vị tiểu Vương gia, nếu không tranh được sẽ ngồi bệt xuống đất gào khóc, nhũ mẫu bên cạnh cố chạy lên dỗ, cũng có đẩy mấy vị tiểu Vương gia ra.

Một Đại hoàng tử ''suy yếu'' đã sớm bị Hứa quý phi chiều hư, hiển nhiên trở thành Tiểu Bá Vương.

Con ngươi của Tôn tài tử lập tức đảo một vòng.

Hừ! Người khác được sủng ái thì cũng thôi đi, nha đầu như ngươi mà cũng vượt qua được ta, trong cung không có đạo lý như vậy.

....

Đêm đầu tiên, rất lâu không xuất cung, thế giới bên ngoài đối với mọi người rất mới mẻ, phải dựng thêm chỗ ở tạm thời, bận bịu đến ngày thứ hai mới ổn định.

Diệp Tư Nhàn sớm đi ngủ, bên cạnh còn đặt bộ y phục mặc cho ngày hôm sau.

Nàng không biết là sau khi nàng ngủ thiếp đi, Hoàng đế đã lặng lẽ sai người đến quan sát, chỉ sợ nàng ủy khuất.

Một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau Diệp Tư Nhàn dậy rất sớm, Viên Nguyệt giúp nàng thay đồ đi săn.

Các cung phi khác cũng đều mặc kỵ trang, có thể cưỡi ngựa hay không, chí ít cũng làm cho người ta sáng cả mắt, rực rỡ hẳn lên.

Dùng qua bữa sáng, chúng phi tần cáo mệnh vây quanh Thái hậu đến phía trên bãi săn rộng lớn, leo lên khán đài trên cao.

Triệu Nguyên Cấp dẫn theo các vuông tôn công tử hoàng thất và các thanh niên tài giỏi trong triều chuẩn bị xuất phát, nghi thức săn bắn rất long trọng.

''Chư vị ái khanh, hôm nay ai thắng, trẫm sẽ trọng thưởng! Nếu có ý nhường giở trò dối trá, sẽ nghiêm phạt!'

''Rõ!'' Mọi người đồng âm đáp lời, tiếng vang chấn động.

Các văn thần đều văn võ song toàn, các võ tướng đương nhiên không được thua kém, bầu không khí càng thêm sốt sắng, các nữ nhân trên đài nhìn thấy mà lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Còn Diệp Tư Nhàn, nàng đang dõi theo vị Đế vương khí phách kia, ánh mắt kinh ngạc.

Đây không phải là nam nhân hỏi nàng có muốn ăn điểm tâm không hay sao? Không phải nam nhân dạy nàng viết chữ sao? Không phải nam nhân cùng ở trong xe ngựa, hỏi nàng sao có thể ngủ như vậy hay sao?

Hắn mặc bộ trang phục màu mực dệt kim, Thanh Vũ ngự dụng tinh tế, Hắc Vũ tinh xảo nặng trịch, túi đựng tên bằng da hươu đeo sau lưng, còn trong tay hắn, là đại cung da gấu đen vững vàng cầm trên tay.

Hắn cao ráo cưỡi trên lưng ngựa, hăng hái nói ''Ai thắng được trẫm sẽ trọng thưởng'' hết sức hùng tráng.

Như một vị thần từ trời xuống.

Giờ phút này, Diệp Tư Nhàn chân chính ý thức được, người mà mình gả cho ấy là thiên hạ chi chủ nhất quốc chi quân, là Đế vương thống trị thiên hạ.

''Khi còn bé, ta từng mơ tưởng được gả cho một đại anh hùng, bây giờ ta...xem như thực hiện được nguyện vọng rồi phải không?'' Nàng ngẩn ngơ tự lẩm bẩm.

''Tiểu chủ người đừng ngốc như vậy, màu nhìn Hoàng thượng họ sắp xuất phát rồi'' Viên Nguyệt kích động.

Diệp Tư Nhàn ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trăm con ngựa rầm rập như tên rời cung, chớp mắt đã đi xa trăm trượng rồi.

Nàng mơ hồ có thể nhìn thấy màu mực đó vượt xa mọi người, bóng lưng ấy, to lớn cao ngạo giống như muốn đi chinh phục thiên hạ.

''Thật đẹp...''

Vị cô nương nào mà không thích nhìn ngắn anh hùng lớn lên đẹp trai dũng mãnh vô song, dù là ở huyện Giang Hoài nhỏ, đám tiểu tỷ muội không phải cũng thường xuyên đỏ mặt vì những cậu bé tuấn tú biết chút võ thuật ở nhà bên cạnh sao?

Không mất mặt, không mất mặt, người nàng gả còn tuấn tú hơn mấy cậu bé nhà bên nữa, mặt đỏ tim run tuyệt đối không mất mặt.

...

Sau một khắc, tất cả mọi người đều biến mất khỏi tầm mắt, các nữ nhân cũng muốn xuống khỏi đài cao, tốp năm tốp ba sai người dắt ngựa của mình tới.

Ngựa của các nữ nhân đều là ngựa thấp bé ngoan ngoãn, cưỡi rất tốt lại còn tao nhã, các nàng không chú trọng đi săn, có thể leo lên cưỡi đi xung quanh quan sát là tốt rồi.

Ngựa của Hoàng hậu nương nương là tốt nhất, là con ngựa Đại Uyển màu đỏ thẫm, Hứa quý phi và Dung phi cũng không kém.

Còn Diệp Tư Nhàn, là ngựa bình thường nhất, không nhỏ cũng không dịu dàng ngoan ngoãn, giống với ngựa của các nam nhân, hiên nhiên các cung nhân cũng không định bảo nàng cưỡi, chỉ là đối phó cho xong việc.

Ngựa của Tôn tài tử cũng vậy, nhưng nhìn thấy ngựa của Diệp Tư Nhàn, nàng ta vẫn vui vẻ bật cười.

''Hahaha, lưng ngựa này còn cao hơn đầu của ngươi, Diệp muội muội có thể leo lên sao?''

Nàng ta còn chưa dứt lời, Diệp Tư Nhàn liền nhìn lên nhìn xuống, sau đó giẫm lên đệm gác chân, mạnh mẽ lưu loát đáp lên lưng ngựa.

Lưu loát đến mức Tôn tài tử nhìn không rõ, miệng há thật to.

''Ngươi...''

''Tôn tỷ tỷ, người làm sao?'' Diệp Tư Nhàn ra vẻ không hiểu.

Sau đó cũng không thèm để ý nàng ta, một tay nắm dây cương, một tay cầm roi quất ngựa chạy xa, rõ ràng vóc người nhỏ bé, động tác lại thuần thục, còn mang theo nét tiêu sái.

Nực cười, nàng từ nhỏ đã theo ca ca chuồn ra ngoài thành chơi, chẳng lẽ dựa vào hai cái chân thôi sao?

...

Rốt cuộc cũng thoát khỏi nữ nhân ồn ào kia, Diệp Tư Nhàn tìm cung nhân lấy cung tiễn, đang định tới bên cánh rừng bên cạnh đi dạo, bỗng nhiên có người sau lưng gọi nàng.

''Diệp tẩu tẩu, Diệp tẩu tẩu?''

Nhìn lại là Triệu Nguyên Thuần, tiểu Vương gia đã tới dựa bên cửa Cẩm Tú Hiên nói là muốn tới thăm nơi ở cũ của mẫu thân.

''Sao ngươi lại tới đây? Sao không đi theo Hoàng thượng đi?''

Tiếng tẩu tẩu này nghe không quen, Diệp Tư Nhàn cau mày.

''Tẩu tẩu, ta mới tám tuổi thôi, Hoàng huynh nói nhất định phải sau khi ta được mười tuổi mới được đi theo huynh ấy'' Triệu Nguyên Thuần xòe tay ra, vẻ trẻ con trên gương mặt đứa bé tám tuổi vẫn còn đó, nhưng trong mắt đã có nhiều chuyện xưa.

''Người đừng gọi ta như vậy, ta cũng chỉ là Cửu phẩm Thải nữ thôi...''

''Vậy ta gọi ngươi là Diệp thải nữ nha'' Triệu Nguyên Thuần không để ý, tùy tiện nói.

''Hôm nay ta tới tìm ngươi, là muốn giải thích với ngươi''

''Cái gì?''