Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 220




Ngồi dậy tắm rửa dùng bữa sáng, đang suy nghĩ có nên đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương hay không.

Thì thấy nữ nhi một tuổi rưỡi lải đảo tiến vào từ ngoài cửa.

''Mẫu phi, mẫu phi, ra...ra...''

Tiểu nha đầu vụng về nói mấy chữ, Diệp Tư Nhàn dở khóc dở cười.

''Ra ngoài làm gì, bên ngoài lạnh như vậy, xem cái tay nhỏ xíu của con lạnh buốt hết rồi kìa''

Hôm nay chính là tháng mười một đầu đông, sáng sớm đã không thấy mặt trời, gió lạnh thổi thấu xương.

''Không! Ra, ra''

Tiểu cô nương rất quật cường, nghe không được ra cửa, rưng rưng nước mắt há mồm muốn khóc.

Diệp Tư Nhàn bất đắc dĩ, đành phải gọi nhũ mẫu đến, thay một bộ y phục thật dày cho nữ nhi, mình cũng mặc áo lông chồn vào, mới đưa nữ nhi đi ra ngoài.

Tính tình Cảnh Châu hoạt bát, không thích ủ rũ ở trong phòng, thích nhất là đến Ngự hoa viên chơi.

Vừa ra khỏi cửa, tiểu nha đầu liền chạy khắp nơi, bàn chân nhỏ lảo đảo, nhưng vẫn chạy rất nhanh.

Diệp Tư Nhàn mang theo tất cả là ba nhũ mẫu, bốn cô cô và sáu tên thái giám mới yên tâm được một chút.

Còn bên này, Dư Tĩnh Dao cũng cùng Lan Nhược tới Ngự hoa viên.

''Rời Kinh nhiều năm như vậy, trong cung thay đổi nhiều quá, ta cũng không tìm ra được chỗ nào là nơi mà Hoàng thượng đã cứu ta lên''

''Mặc kệ là ở đâu, đều là hồi ức của người và Hoàng thượng, chỉ cần người và Hoàng thượng đều nhớ là được'' Lan Nhược vuốt mông ngựa.

Dư Tĩnh Dao hết sức đắc ý, bất giác tăng tốc bước chân, nhanh chóng dựa vào ký ức để đến bên cạnh hồ Thái Dịch.

Cũng không đợi nàng nhận rõ, chỉ nghe thấy cách đó không xa một tràng tiếng líu ríu.

''Là ai vậy?''

''Hình như là Diệp phi nương nương và Nhị công chúa ở đây''

''Là nàng ta sao?'' Dư Tĩnh Dao vô thức nhìn y phục của mình một chút.

Cung trang hải đường đỏ, áo da thỏ màu đỏ, trên trán vẽ cánh hoa lê, búi tóc đơn giản phối với trâm phỉ thúy.

Quyến rũ nhưng không đồng bóng lẳng lơ, xinh đẹp nhưng không tầm thường, lộ ra sự tao nhã nhàn nhạt, đều là cách mặc mà Hoàng thượng đã từng thích nhất.

Nàng ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, đi lên trước ưu nhã hành lễ.

''Thần thiếp tham kiến Diệp phi nương nương''

Diệp Tư Nhàn đang cùng nữ nhi hái hoa khô, không kịp chuẩn bị thì người đã tới trước mặt, muốn tránh cũng không kịp.

''Ngươi là...?''

Diệp Tư Nhàn đứng thẳng người, cố ý híp mắt quan sát nàng, một dáng vẻ 'cô là ai, bổn cung không nhớ'.

Dư Tĩnh Dao cắn răng siết chặt nắm đấm.

''Thần thiếp là Thải nữ Dư thị ở Nghi Tĩnh Cư, thỉnh an nương nương''

Diệp Tư Nhàn sáng tỏ khẽ gật đầu.

''À ngươi là Dư thị''

Sau đó dò xét nàng từ trên xuống dưới nhiều lần, khóe môi cong lên một nụ cười ý vị sâu xa.

''Nghe nói Nghi Tĩnh Cư đường xa vắng vẻ, hiếm thấy ngươi có hứng đi xa như vậy tới Ngự hoa viên''

Diệp Tư Nhàn nhìn tiểu nữ nhi lanh lợi cách đó không xa, biểu lộ điềm tĩnh.

Vẻ mặt Dư Tĩnh Dao lại nóng hừng hực, rất khó xử vì bị đánh giá.

Đây rõ ràng là đang cười nhạo nàng, còn chưa quen môi trường mà đã ăn mặc trang điểm lộng lẫy chạy tới Ngự hoa viên câu người.

Tiện nhân này, Hoàng thượng coi nàng là vật thay thế để sủng vài năm, lại còn tự xem bản thân là một bước lên mây rồi!

''Thần thiếp thỉnh an ở cung Tê Phượng về, đi ngang qua Ngự hoa viên cảm thấy quen thuộc, cũng có chút nhìn vật nhớ người, khiến nương nương chê cười rồi''

Nàng cố ý khoe khoang gia thế hiển hách của mình, khoe khoang mình nhỏ tuổi mà đã có thể vào cung, làm thanh mai trúc mã với Hoàng đế.

Đáng tiếc là Diệp Tư Nhàn không để bản thân bị xoay vòng vòng, chỉ thấy nàng nở nụ cười xán lạn.

''Nghe nói năm đó là Hoàng thượng cứu được ngươi ở bên hồ Thái Dịch, xem ra là thật.''

Một câu này khiến hàng phòng ngự của Dư Tĩnh Dao đang dào dạt đắc ý bị phá vỡ, sắc mặt nàng đỏ lên.

''Xin hỏi nương nương, là do ai nói?''

Chuyện riêng tư như vậy, là bí mật nhỏ giữa nàng và Hoàng thượng, làm sao nữ nhân này lại biết chứ.

''Là Hoàng thượng nói cho ta biết đó?''

Diệp Tư Nhàn hững hờ, thái độ như 'thứ mà ngươi giấu giấu diếm diếm, căn bản ta cũng không thấy hiếm lạ gì'

Dư Tĩnh Dao có chút sụp đổ.

''Nghe nói nương nương sủng quan lục cung, có lẽ là thật''

''Sau này ngươi cũng không cần nghe nói'' Diệp Tư Nhàn cười nhạt.

''Ngươi có thể tận mắt nhìn thấy''

Dư Tĩnh Dao rốt cuộc không chịu nổi nữa, sắc mặt có chút dữ tợn và trào phúng.

''Nương nương thật đúng là tự tin, người thật sự không biết tại sao bản thân được tuyển vào cung hay sao?''

''Biết chứ'' Diệp Tư Nhàn càng thờ ơ hơn.

''Đôi mắt ta lớn lên giống ngươi, cũng là Hoàng thượng nói cho ta biết''

Dư Tĩnh Dao đột nhiên có chút phát điên: ''Chuyện của ta và Hoàng thượng, rốt cuộc là người biết được bao nhiêu?!''

''Thật ngại quá, ta biết hết tất cả, thật ra ta cũng không có hứng thú nghe, nhưng Hoàng thượng thì kể hết...'' Diệp Tư Nhàn bất đắc dĩ khoanh tay.

Dư Tĩnh Dao đột nhiên lung lay lùi lại một bước, nước mắt trong hốc mắt dâng lên.

''Xem ra ngươi thật đúng là được sủng ái, cũng không biết, sau này ngươi còn có thể khoe khoang được nữa hay không''

''Hoàng thượng là của ta, Diệp phi ngươi nghe rõ chưa? Hoàng thượng là của ta!'' âm điệu của Dư Tĩnh Dao bống nhiên bén nhọn.

''Hoàng thượng là của toàn bộ Đại Cảnh triều, Dư thị, ngươi cử chỉ điên rồ rồi à?''

Diệp Tư Nhàn thực sự không hiểu ban đầu nữ nhân này làm cách nào mà bước vào trong tim Hoàng đế được.

Hoặc là mấy năm nay nàng ta trải qua cái gì, thế mà biến thành cái dạng này, chẳng trách Hoàng thượng nói đã sớm từ bỏ nàng ta.

''Ngươi là tới nhìn vật nhớ người mà, nhưng Cảnh Châu thích mấy bụi cây lựu ở đây, nó chơi rất vui, chỉ sợ là chỗ này không thể nhường cho ngươi rồi''

Thái độ của Diệp Tư Nhàn rất cứng rắn.

Dư Tĩnh Dao không còn cách nào, nàng dám tỏ thái độ với Diệp phi, nhưng không nên tranh với một Công chúa mới có một tuổi rưỡi.

Nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống một hồi, rốt cuộc hành lễ qua loa, phẩy tay áo bỏ đi.

Trước khi đi nàng ta còn khoa trường trào phúng.

''Ngươi cũng chỉ có thể ỷ vào nữ nhi!''

Diệp Tư Nhàn bất đắc dĩ nhíu mày, cũng không muốn phản ứng lại nàng ta, trái lại là Xuân Thiền lòng đầy căm phẫn.

''Nương nương, nàng ta cũng quá ngông cuồng rồi, dù cho nàng ta là ai cũng không thể không tuân theo quy củ''

Diệp Tư Nhàn khoanh tay ung dung cười.

''Nàng ta cũng rất đáng thương, ngoại trừ phun ra vài câu cay độc thì cũng chẳng làm được gì, dã tâm ẩn giấu mười năm, kìm nén đến mức muốn nội thương luôn rồi?''

Hôm nay thời tiết không tốt, Cảnh Châu chơi một hồi liền mệt rã rời, Diệp Tư Nhàn ôm nữ nhi trở về Trữ Tú Cung.

Mỗi lần như vậy nàng đều sẽ cười khổ.

''Ai không biết còn tưởng ta rất thích tự cao tự đại, mỗi lần đều dẫn theo nhiều người như vậy ra ngoài''

''Tiểu Công chúa của chúng ta hoạt bát sáng sủa, cũng có nhiều người nhìn ngó như vậy mà'' Xuân Thiền cười nói.

...

Tất cả những chuyện xảy ra ở Ngự hoa viên, rất nhanh truyền tới cung Tê Phượng.

Hoàng hậu nghỉ trưa dậy, mặc áo bào mềm mại ở nhà, ngồi bên cửa sổ chơi với chim tước, nàng vừa chơi vừa cười.

''Sau đó thì sao? Dư thải nữ cứ vậy mà bỏ đi à?''

''Còn không phải sao? Diệp phi không nhường một bước, cô ta chỉ là một Thải nữ còn phải làm sao?''

Ngọc Đường đưa lò sưởi tay tinh xảo đến cho nàng, lại khoác thêm một tấm chăn mỏng cho Hoàng hậu.

''Vào đông trời cũng lạnh, nương nương phải cố gắng bồi dưỡng''

Hoàng hậu gác chim tước qua một bên, nhận lấy lò sưởi tay, đắc ý tựa lên thành ghế.

''Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, về sau tháng ngày trong cung còn náo nhiệt hơn nhiều''

''Nương nương, người nói xem nếu Hoàng thượng không thích Dư thải nữ, có thể nào cô ta tìm tới chúng ta không?''

''Tìm ta?'' Hoàng hậu lại cười.

''Tìm ta thì làm được gì, ta cũng đâu thể thay Hoàng thượng sủng cô ta''