Cự Phách

Chương 19




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Thành không ngờ rằng là sẽ nhận được cuộc gọi của ông chủ, càng không ngờ anh ta sẽ chạy đến huyện Thượng Dương.

Lúc mẹ Vương bảo cậu đi nghe điện thoại cậu còn tưởng là Chương Nhất Hằng hoặc Phương Thiên, những người này đều là những tên cuồng làm việc, chủ nhật không nghỉ ngơi cũng là có thể.

Lúc đó Vương Thành đang ăn bánh nướng áp chảo tráng trứng gà [1] mà mẹ Vương làm, sữa là sữa tươi, nhà bọn họ không nuôi bò sữa, là tiểu muội đưa đồ ăn đến nhà bà ngoại được bà ngoại đưa cho, trước lúc ra cửa, cậu do dự một chút vẫn thuận tay cầm đi mấy cái bánh nướng.

Xa xa liền thấy một chiếc xe thể thao màu đen nổi bật đứng ở đầu thôn Quan gia, một thân ảnh thon dài cao lớn dựa vào bên cạnh cửa xe thể thao, một tay cắm trong túi áo, miệng ngậm một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại phun ra sương khói mờ ảo, tư thế tùy ý, không nhìn ra được chút tư thế nào của ông chủ, lại thêm vài phần tùy tính tiêu sái.

Lúc này đã không còn sớm, nông dân nông thông đều quen dậy sớm làm việc, cửa thôn tuy ra vào không nhiều người, nhưng ở nơi như thôn Quan gia vẫn rất ít khi thấy được loại xe thể thao đẹp thế này, đặc biệt là mấy đứa bé trai, không có thằng con trai nào không thích xe cả, cho nên vây xung quanh nhìn ngó đa số là nam, chỉ chỉ trỏ trỏ, có người còn nhận ra đây là chiếc xe thể thao trị giá mấy trăm vạn.

Mà người đàn ông bị vây xem vẫn luôn bình tĩnh từ đầu đến cuối, như là người bị vây xem không phải là anh vậy.

Chờ đến khi Vương Thành lại gần, người đàn ông vừa lúc hút xong điếu thuốc trên tay, tàn thuốc bị anh ném xuống đất, dẫm lên diệt tắt ánh lửa còn sót lại, nói với Vương Thành: "Lên xe."

Tiếng xì xầm xung quanh càng lúc càng lớn.

Vương Thành cũng không muốn bị vây xem, lập tức theo lời anh mở cửa xe đi vào.

Xe thể thao quăng đám khói lên mặt mọi người, chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt.

Ở trên xe, Vương Thành lén nhìn ông chủ vài lần, có phần không chắc chắn, do dự một lúc vẫn lấy bánh nướng mang từ nhà ra.

"Ông chủ, hình như anh chưa ăn sáng, bụng chắc chắn là đói rồi, đây là bánh nướng áp chảo tráng trứng gà mà mẹ tôi làm, mới vừa làm lúc nãy thôi, vẫn còn nóng, có muốn ăn không, tay nghề mẹ tôi không tồi đâu."

Chử Diệc Phong nhìn cậu.

Ngay lúc Vương Thành cho rằng anh không muốn ăn, thì anh rất tự nhiên nhận gói bánh, còn nói cảm ơn.

Vương Thành nhìn chằm chằm gói bánh vài giây, cuối cùng vẫn thu tầm mắt lại, nói câu đừng khách sáo, thật ra cậu chỉ khách sáo mà thôi, cậu cho rằng nhân sĩ tầng lớp cao như ông chủ chắc sẽ không muốn ăn đồ mà nhà bình thường làm, loại đồ ăn này trong mắt hầu hết người thành phố là không đáng đem lên bàn, một vài người khác thì cả đời cũng không thể chạm vào đồ ăn thô sơ như vậy, nhưng loại đồ ăn này lại tốt cho sức khỏe của con người.

Ví dụ như mọi người ăn những thứ có lượng calo hay lượng mỡ lớn như cá nấu nước, thịt kho tàu, thì luôn lo lắng sẽ bị béo phì, những thức ăn thô sơ này có thể giúp con người giảm bớt cân nặng, phòng ngừa ung thư dạ dày, có công dụng bài trừ độc tố vân vân.

"Ông chủ, chúng ta đến chỗ nào xem trước?" Vương Thành sợ không khí xấu hổ, chủ động khơi một đề tài, cậu và ông chủ chỉ gặp nhau một lần, đề tài để nói cũng chỉ có liên quan đến công việc.

"Núi Phượng Hà." Chử Diệc Phong ném một câu trả lời ngắn gọn cho cậu.

"Phía đông hay phía tây?" Câu trả lời này không tệ, đúng là thứ cậu am hiểu nhất, nên lúc này rất hứng thú.

"Khác nhau sao?"

"Tất nhiên là có." Vương Thành chậm rãi nói, "Phía đông của núi Phượng Hà ở ven biển, cho nên mưa và ánh sáng mặt trời dồi dào hơn phía tây, rừng cũng rậm rạp hơn không chỉ gấp đôi thôi đâu, địa thế không cao, tầm nhìn hữu hạn không cao lắm, nếu không có người quen thuộc nơi đó dẫn đường thì rất dễ có chuyện, nhưng cũng vì thế mà giá trị ở phía đông cao hơn phía tây nhiều."

"Giá trị?" Lời này dường như khiến anh nghĩ đến gì đó, Chử Diệc Phong nhếch miệng lên rất nhẹ.

Vương Thành sắc bén nhận ra câu anh nói có gì đó, nhưng lại không nói rõ được, cẩn thận nghĩ lại thì hình như cậu không nói cái gì không đúng, người làm ăn thích trục lợi là chuyện rất bình thường không phải sao?

"Nhưng giá trị của nó chỉ ai tận mắt nhìn thấy mới tin được."

Lúc nói chuyện, bọn họ đã đến huyện Thạch Tuyền, đường tiếp theo chỉ có thể đi bộ, xe không vào được, hai người liền xuống xe, dường như Chử Diệc Phong không lo lắng xe sẽ bị trộm đi, cầm chìa khóa rồi xuống xe đi bộ lên núi, trong tay còn cầm bánh nướng mà Vương Thành cho anh, ngay lúc Vương Thành giảng giải về núi Phượng Hà cho anh, anh lại vừa ăn vừa nghe, mùi hương thơm nồng bay vào trong lỗ mũi, buổi sáng cậu vẫn chưa ăn no đâu đấy.

Lúc đi qua đoạn đường hơi nguy hiểm, Vương Thành còn liếc nhìn ông chủ mình, cứ tưởng sẽ nhìn thấy ông chủ sợ hãi lại cẩn thận, kết quả người ta lại mặt không đổi sắc, bước rất vững vàng, thì ra là có luyện võ? Sau cậu cũng không lo lắng nữa.

Đến đỉnh núi, tầm mắt trống trải hơn nhiều.

Vô Âm tự cũng giống như trước khi cậu rời đi, tựa như một cụ già dần dần già nua nhưng rất phấn chấn đứng trong gió lạnh, dù bị gió sương liên tục làm bị thương thế nào, nó vẫn đứng thẳng như cũ, giống như lão hòa thượng vậy.

Vương Thành nghĩ tới bên cạnh mình còn có ông chủ, liền vội vàng thu lại nỗi thương cảm đến muộn kia, chỉ vào mảnh rừng rậm rạp ở phía đông, nói: "Ông chủ, chỗ phía dưới kia lúc nãy tôi đã nói cho anh."

"Dẫn đường."

Ông chủ đã lên tiếng, Vương Thành chỉ có thể làm theo.

[1] Bánh nướng áp chảo tráng trứng gà