Chương 66: Tiểu Hoàng
Thanh niên tóc vàng mặc một chiếc áo phông họa tiết Graffiti cùng quần cộc, dựng ván trượt bên chân tường, thấy bọn họ nhìn về đằng này, cậu ta lập tức vẫy tay một cách hết sức hào hứng và nhiệt tình: "Đúng rồi, tôi đang gọi mấy người đó, qua đây chơi với tôi đi."
"Kế hoạch A," Từ Vọng là người đầu tiên bước vào ngã rẽ, bước chân kiên định, tâm lí cũng vô cùng vững vàng, "Đánh nhanh thắng nhanh."
Tiền Ngải, Huống Kim Hâm: "Đã rõ."
Ngô Sênh không lên tiếng, bởi anh đã dùng hành động thực tế để thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch A rồi --
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Ngay sau khi cả bốn người đều đã bước vào con đường đó, một vòng tròn bóng bay hình trái tim màu hồng phấn từ trên trời rơi xuống, vây lấy họ tựa như một vòng vây bảo vệ, nhưng lại không dính sát vào người mà chỉ di chuyển về phía trước theo bước chân của họ thôi, hệt như vanh đai sao Thổ(*).
(*vành đai sao Thổ: như hình dưới.)
Con đường này cả thảy cũng chỉ độ mười mét, bốn người đi đến giữa chừng thì dừng lại, nhìn chằm chằm thanh niên tóc vàng phía cuối đường từ khoảng cách năm mét.
Đây là khoảng cách vừa đủ để đối đầu và chiến đấu, nhưng thanh niên tóc vàng có vẻ không được vui cho lắm, tự vò tóc mình: "Đứng xa như thế mà cũng được coi là lại gần à? Xa lạ quá đi."
Rõ ràng trông cũng chất chơi ra phết mà cứ mở mồm ra là lại mang theo cái khí chất "ứ ừ ứ ừ" kì lạ thế không biết.
"Thôi, vào đây là tốt rồi," Tóc vàng đặt ván trượt xuống rồi nhẹ nhàng nhảy lên, nhìn về phía bốn người với vẻ mặt háo hức muốn thử vì "cuối cùng cũng có thể vận động một chút rồi", "Tôi là Tiểu Hoàng, các anh tên là gì?"
Gặp phải một NPC rất lễ phép, phải làm sao đây?
Tất nhiên là có qua có lại rồi...
"Huống Kim Hâm."
"Tiền Ngải."
"Ngô Sênh."
"Từ Vọng. Cậu biết bơi không? Sợ độ cao không? Sợ lửa không? Thích xem phim kinh dị không..."
"Đủ rồi!" Tiểu Hoàng hơi biến sắc, cắt ngang một cách cực kì bực bội, "Đừng tưởng tôi không biết là mấy người đang tính toán cái gì, chẳng phải là muốn thăm dò để dùng công cụ đúng chỗ à? Xì, ai lại ngu đến mức nói điểm yếu của mình cho mấy người biết cơ chứ!"
Từ Vọng hiểu ra ngay, quay đầu dùng khẩu hình nói với ba người đồng đội: "Sợ... ma..."
Ba người gật đầu hết sức ăn ý.
Tiểu Hoàng nghe không sót chữ nào, hoàn toàn cạn lời: "Anh xổ toẹt ra rồi thì còn dùng khẩu hình làm gì nữa!!!"
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
-- Thanh niên trượt ván – bạn học Hoàng tức giận rồi.
Cùng với tiếng nhắc nhở vang lên, một chiếc tên lửa đang bốc khói đằng đuôi lao thẳng về phía bốn người bọn họ!
Nhân cơ hội ấy, Tiểu Hoàng cũng gia tăng tốc độ trượt ván, nhưng không hướng về nhóm Từ Vọng mà xông về phía góc chéo tường, coi bức tường mê cung như dốc trượt hình chữ U, lộn nhào một cú trên không rất chi là hoành tráng rồi vững vàng đáp xuống trên vách tường!
Ngô Sênh chẳng còn hơi đâu để ý đến Tiểu Hoàng, tập trung hết tinh lực vào việc điều khiển "Vòng bảo vệ tình yêu đích thực"!
Ba người còn lại hoàn toàn tin tưởng vào Ngô Sênh, không thèm nhìn tên lửa luôn, suốt cả quá trình cứ chăm chăm dõi theo Tiểu Hoàng, đề phòng mỗi một cử chỉ hành động của cậu ta!
Tên lửa đâm vào bóng bay trái tim, giống như thỏi son chạm phải kẹo dẻo, sau vài giây cầm cự, một cú đánh bật đến từ bóng bay khiến tên lửa bay ngược về phía cuối con đường, va phải bức tường mê cung rồi bị nuốt gọn tức thì, đến cả cơ hội để tóe lửa cũng chẳng còn.
"Năng lực phòng thủ không tồi, nhưng tôi không thích cái tạo hình của công cụ phòng thủ này chút nào," Tiểu Hoàng từ trên cao nhìn xuống, buông lời đánh giá, "Hơn nữa nếu tôi đoán không nhầm thì cái này chỉ có thể chống đỡ được những cú tấn công theo chiều ngang thôi đúng không?"
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Bốn người hoàn toàn không trông thấy Tiểu Hoàng sử dụng công cụ vào lúc nào, hoặc có lẽ NPC sử dụng công cụ không cần phải điều khiển bằng tay rắc rối như bon họ.
Ngẩng đầu, thấy vui.
Vui không thấy đâu chỉ thấy một loạt dao nhuốm máu đỏ tươi!
Tiểu Hoàng bình tĩnh thong thả chờ được tiễn bốn người vế nhà, nào ngờ vào khoảnh khắc cơn mưa dao ụp xuống, trên đầu họ bỗng xuất hiện một chiếc ô giấy dầu khổng lồ, đường kính tán ô rộng đúng bằng độ rộng của con đường trong mê cung, chắn được toàn bộ dao nhọn, đồng thời cũng hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Tiểu Hoàng!
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
(*tặng ô Tây Hồ: chỉ điển tích Hứa Tiên tặng ô cho Bạch Nương Tử bên bờ Tây Hồ, chi tiết xin tìm hiểu Bạch Xà truyện.)
Đây là âm thanh nhắc nhở vang lên trong tai bốn người, Tiểu Hoàng không nghe thấy nhưng chỉ nhìn thôi cậu cũng đủ hiểu, đối phương lại sử dụng công cụ phòng thủ mới rồi!
Thanh niên tóc vàng không cam lòng giẫm một cái lên ván trượt, bắt đầu lục hộp bút tìm vũ khí có thể phá được trận này, vừa có chút đầu mối thì trong tai cậu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở --
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Tiểu Hoàng chết điếng, mặt mũi xám ngoét cả đi, ngửa đầu lên trời nghiến răng nghiến lợi: "Coi, như, mấy, người, giỏi..."
Cách một tán ô, nhóm bốn người không nhìn được vẻ mặt của cậu bạn NPC, chỉ nghe thấy tiếng gào thét rú rít "Aaa" "Đừng có đến đây" "Có ma".
"Đù má mày bị ngu à biết là trong đấy có ma mà còn vào --"
Ừm, còn có cả tiếng chửi khi hòa mình vào tình tiết phim nữa.
Từ Vọng quan sát rất chuẩn, ngay khi cậu nói đến phim kinh dị, ánh mắt của thanh niên tóc vàng rõ ràng có chút run rẩy.
Nhưng đến cả mắt lửa ngươi vàng của đội trưởng Từ cũng chưa nhìn ra cảm xúc của bạn học Hoàng dành cho phim kinh dị, trừ sợ ra còn có yêu nữa.
Công cụ phòng thủ thứ nhất "Vòng bảo vệ tình yêu đích thực" là của Ngô Sênh, cái thứ hai "Tặng ô Tây Hồ" là của Huống Kim Hâm, còn công cụ pháp thuật thứ ba "Rạp chiếu phim kinh dị" là của Từ Vọng. Hiện tại kế hoạch A chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi.
Một phút rưỡi sau.
Tiểu Hoàng cuối cùng cũng sử dụng để giải thoát bản thân khỏi bộ phim kinh dị kia, cậu dám chắc là bốn người kia đã chạy rồi, đang sầu não muốn đá tường, vừa cúi đầu đã trông thấy bốn cặp mắt đang chăm chú nhìn cậu.
"Sao mấy người không chạy đi?" Tiểu Hoàng cảm thấy khó hiểu, không chỉ không chạy mà còn bỏ "Tặng ô Tây Hồ" đi nữa, bây giờ công cụ phòng thủ chỉ còn mỗi một vòng trái tim, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm hồn lẻ bóng đơn chiếc của cậu.
Từ Vọng hiên ngang đường hoàng nói: "Cậu còn chưa chỉ đường cho chúng tôi."
Có vô số cách để vượt qua NPC, chỉ cần chạy khỏi phạm vi của NPC thì họ chắc chắn sẽ không đuổi theo, nhưng muốn moi được tuyến đường chính xác từ trong miệng họ thì chỉ có một cách duy nhất – "khiến đối phương cam tâm tình nguyện chịu thua".
Tiểu Hoàng không biết nên giận hay nên cười, suýt thì trượt khỏi ván trượt: "Chỉ có người đánh bại tôi mới có tư cách được chỉ đường, đừng bảo là anh tưởng chỉ cần một cái rạp chiếu phim rách nát cũng đủ khiến tôi sợ vỡ mật rồi đấy chứ?"
"Liệu có sợ vỡ mật hay không, thử thêm lần nữa là biết," Tiền Ngải giả vờ giơ tay lên, "Dù sao tôi cũng vừa hay có tận hai cái công cụ này."
Hai mắt Tiểu Hoàng tối đi: "Rạp chiếu phim là của anh à?"
Cậu ta gằn từng chữ một hỏi, trong giọng nói mang theo chút lạnh lẽo.
Tiền Ngải không quan tâm đến cậu ta, ngón tay sắp sửa chạm đến hộp bút rồi.
Tiểu Hoàng nhanh chóng híp mắt lại, giậm một cái, ván trượt đột nhiên bay lên, mang theo cậu ta vọt lên cao, rồi từ giữa không trung lao thẳng xuống đầu Tiền Ngải!
Từ Vọng, Ngô Sênh, Huống Kim Hâm vội vàng dạt ra, chỉ hận không thể cách xa đồng đội của mình tám trăm mét!
Tiểu Hoàng đã sẵn sàng để lấy một chọi bốn, bỗng nhiên biến thành đơn đả độc đấu, trực giác của cậu cho biết có gì đó không đúng, nhưng đã không thể dừng được cú tấn công "lấy thân mình làm pháo đạn" nữa rồi!
"Uỳnh --"
Cậu lao thẳng vào người Tiền Ngải, vậy mà vào khoảnh khắc va đập ấy, Tiền Ngải lại dùng hết sức bình sinh ôm lấy cậu!
Lực quán tính cực mạnh khiến cả hai người trực tiếp bay ra ngoài, lưng Tiền Ngải đập thẳng vào tường mê cung, Tiểu Hoàng có một tấm đệm người đỡ hộ nên không bị thương nặng mấy.
Tiền Ngải trượt xuống theo vách tường, nhưng cánh tay ôm lấy cậu vẫn không hề buông lỏng chút nào.
Trong lòng Tiểu Hoàng dấy lên một tia nghi hoặc, còn chưa kịp nghĩ kĩ thì bỗng dưng Tiền Ngải mở trừng mắt, cố nhịn đau hít sâu một hơi, hét toáng vào mặt NPC đang bị gã ôm: "Cậu đánh tôi đi --"
Cánh tay đang khóa chặt Tiểu Hoàng chợt buông ra, NPC còn đang hoang mang trước tiếng hét đã bị bắn ngược ra ngoài, trong nháy mắt "ầm --" một tiếng, lưng cậu ta đập mạnh vào bức tường đối diện, đích thân trải nghiệm nỗi đau của Tiền Ngải.
Nhưng cơ bắp của bạn học Tiền Ngải đủ cứng cáp, năng lực phòng thủ tự nhiên vốn dĩ đã cao.
Thế là hai người cùng khổ nằm liệt dưới chân tường mê cung, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng vẫn là bạn học Tiền Ngải chật vật đứng dậy trước, quay về đội mình.
Ba người đồng đội khác vội vàng đỡ lấy người có công lớn nhất, thi nhau dùng ánh mắt thả tim.
Tiền Ngải không cần thả tim, gã chỉ muốn làm rõ một chuyện: "Tiểu Huống..."
Huống Kim Hâm: "Vâng?"
Tiền Ngải: "Trước đây ở Biển vô tận em cũng dùng cái vũ khí này đúng không?"
Huống Kim hâm: "Vâng ạ, "Cậu đánh tôi đi", chính là nó đó."
Tiền Ngải: "Vậy tại sao trước khi em chịu đòn đã có thể đánh bật công kích, mà anh bắt buộc phải ăn đòn rồi mới có thể phản công?"
Huống Kim Hâm: "..."
Tiền Ngải: "..."
Ngô Sênh: "Lão Tiền, nếu tôi mà là cậu thì sẽ không hỏi câu này đâu."
Từ Vọng: "Một bộ quần áo, khoác lên người cậu và khoác lên người model, chắc chắn sẽ có sự khác biệt chứ, đừng để ý đến những tiểu tiết như vậy."
Tiển Ngải: "Đội trưởng, có thật là cậu đang an ủi tôi không vậy..."
Tiểu Hoàng nghe đến đây mới chợt hiểu ra, tại sao lúc cậu tấn công ba người kia lại tránh ra: "Rạp chiếu phim kinh dị không phải là của anh, cũng chẳng hề có cái thứ hai nào hết... Anh làm như vậy là cố ý dụ tôi đánh anh để sử dụng vũ khí phản đòn!"
Ngọn lửa phẫn nộ bốc lên trong lòng, ánh mắt của Tiểu Hoàng có thể thiêu cháy người luôn được rồi.
Tiền Ngải vội vàng thanh minh cho bản thân: "Tất cả chiến thuật đều là do đội trưởng và quân sư sắp xếp, tôi chỉ là quần chúng vô tội tình cờ nhặt được vũ khí phản đòn mà thôi!"
"Được rồi," Từ Vọng bước đến chỗ Tiểu Hoàng, ngồi xuống, từ tốn thương lượng, "Thắng bại đã rõ, chỉ đường cho chúng tôi đi."
Tiểu Hoàng "hứ" một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Vừa quay đầu đã trông thấy một tay Huống Kim Hâm ôm lấy chiếc ván trượt ban nãy cậu đánh rơi, tay còn lại cầm một que sắt không biết lấy ở đâu ra, ánh mắt hết sức ngây thơ vô tội, giọng điệu cũng vô cùng lương thiện chất phác: "Đội trưởng bảo rồi, cậu mà không chỉ đường thì sẽ khắc hoa lên ván trượt của cậu."
Tiểu Hoàng: "..."
Cầm thú!!!
"Trái -- Phải -- Trái -- Trái -- Trái -- Ưm --"
Tiểu Hoàng ra sức chỉ đường, ai ngờ chưa hét xong đã bị người ta bịt mồm lại.
Từ Vọng: "Không cần hét to thế, cũng đâu phải đang chiếu cáo thiên hạ, nào, nói khe khẽ cho chúng tôi biết thôi là được."
Tiểu Hoàng: "Ư ư ư ư ư..."
Từ Vọng: "Trái phải trái trái trái?"
Tiểu Hoàng: "Ưm!"
Từ Vọng: "Yêu cậu nhiều ~~"
Đội này là đội ác quỷ, ác quỷ!!!
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Đau đớn và mệt mỏi chợt tan biến, một nguồn năng lượng ấm áp đang không ngừng tràn vào cơ thể, Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng nhắc nhở trong tai, ngơ ngác nhìn đội trưởng ác quỷ trước mắt.
Đội trưởng ác quỷ cười rồi, cười lên trông cũng đẹp phết đấy chứ.
"Nếu có đội nào qua đây nữa, nhất định phải cố hết sức chặn lại giúp chúng tôi, biết chưa?"
"..."
Mấy người mau đi đi!!!
Có lẽ là nghe thấy tiếng gào thét trong câm lặng của cậu, đội trưởng ác quỷ bắt đầu chấn chỉnh đội hình, nào là nghỉ, nghiêm, tiến lên phía trước...
"Cho tôi thêm mười giây nữa." Người đàn ông trông có vẻ thông minh nhất đội bỗng nhiên bước ra khỏi hàng, đi về phía cậu.
Tiểu Hoàng ôm lấy chiếc ván trượt vừa lấy lại được, tức tốc đứng dậy, sau khi tràn đầy năng lượng lại bắt đầu ra mặt: "Cái gì, không nỡ rời xa tôi à ~~"
Người đàn ông móc một tấm thiệp nhỏ từ trong túi ra, nhét vào tay cậu, chân thành nhắn nhủ: "Đằng nào cũng rảnh, trong lúc không ai đến thì ngồi đọc mấy câu hỏi này, ngẫm nghĩ một tí về nhân sinh đi."
Nói xong, anh ta tiêu sái quay người bỏ đi.
Đội trưởng ác quỷ dẫn dắt bọn họ nhìn về phía trước, hướng về con đường chính xác, ra sức tiến lên!
Cuộc đua giành giật từng giây phút khiến nhóm bọn họ chớp mắt đã biến mất ở nơi sâu thẳm trong mê cung, chỉ còn tiếng nói chuyện vụn vặt của bọn họ bị cuốn theo cơn gió --
"Anh Sênh, nhỡ đâu cậu ấy không biết chữ thì sao..."
"Anh có ghi chú phiên âm."
"Cậu trả lời này của cậu... Thật sự là không cãi được..."
"Đội trưởng đừng phỉ nhổ vội, có thể cho tôi dùng công cụ trị thương đã được không..."
"Có người sử dụng với cậu nha ~~~"
"... Không phải bảo cậu giả giọng nhắc nhở!!!"
Theo cát bụi đã cuốn đi xa, chút âm thanh cuối cùng cũng tan vào màn đêm.
Tiểu Hoàng ngẩng đầu ngắm ánh trăng, cầu xin nữ thần mặt trăng đừng bao giờ để cậu phải gặp lại cái đội này nữa.
Một hồi lâu, tâm trạng của NPC đã bình ổn trở lại, bấy giờ cậu mới cúi đầu xem tấm thiệp nhỏ.
Chi chít toàn chữ là chữ, nhưng cũng gạch đầu dòng tử tế rõ ràng ra phết.
Có anh mới không biết chữ ấy!
Tiểu Hoàng vừa chửi thầm vừa đọc nhẩm tấm thiệp --
1. Vì sao cậu lại ở đây?
2. Đứng ở đây là công việc hay sứ mệnh của cậu?
3. Cậu đã bao giờ nghĩ thế giới ngoài kia trông như thế nào chưa...
Câu hỏi quái quỷ gì thế này.
Tiểu Hoàng đảo mắt, mất sạch hứng thú, tiện tay nhét tấm thiệp vào trong túi quần cộc.