Cú Nửa Đêm

Chương 5




Chương 5: Nộp bài

Từ mới là "tâm như tử khôi(*)".

(*tâm như tử khôi: lòng như tro nguội, vốn dùng để chỉ tâm trạng thờ ơ hững hờ, nay còn được dùng để chỉ ý chí sa sút, thái độ lạnh nhạt đến cực độ.)

Đúng là khắc họa nội tâm Từ Vọng ngay lúc này mà.

Vô số trở ngại liên tiếp ập đến khiến người ta trở nên mệt mỏi và bất lực, Từ Vọng đã không thể nào tập trung sức lực để diễn tả bằng động tác hay giải thích thành ngữ được nữa, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là cứ trực tiếp nói thẳng toẹt đáp án ra luôn để đồng hồ đếm ngược kết thúc sớm, thay từ mới, nhưng vừa mới nghĩ đến trạng thái hiện tại của bản thân thì lại đổi ý.

Hít một hơi thật sâu, Từ Vọng lẳng lặng chờ mấy giây trôi qua để ổn định tâm trạng, chấn chỉnh tinh thần, chờ từ tiếp theo xuất hiện để tìm ra một tia hy vọng mới.

Các đồng đội đoán chữ không biết chuyện gì đang xảy ra, Ngô Sênh nhìn cậu đầy nghi hoặc, Huống Kim Hâm trực tiếp hỏi "Anh, sao lại không nói gì nữa thế", Tôn Giang vốn đã không ôm hy vọng gì, vò đã mẻ lại sứt(*) mà ở đó nói móc nói mỉa "Tôi đã nói ngay từ đầu là không nên đoán rồi, con mẹ nó đây là một cái bẫy, ai chơi nghiêm túc thì người ấy ngu ngốc thôi".

(*vò đã mẻ lại sứt: ý chỉ sự vô trách nghiệm, không cầu tiến.)

Mười giây kết thúc, "tâm như tử khôi" biến mất, đổi thành "ngũ lôi oanh đỉnh(*)".

(*ngũ lôi oanh đỉnh: sét đánh ngay đỉnh đầu, chỉ việc đột ngột chịu sự đả kích nặng nề.)

Từ Vọng phản ứng cực nhanh, cánh tay đổi tư thế nhanh như chớp, huơ chân múa tay diễn tả hình tia sấm sét, miệng nói liến thoắng: "Đùng đoàng -- Đùng đoàng -- Bầu trời --" Vừa thốt ra tiếng cuối cùng, cậu giơ tay dùng sức tự vỗ cái bốp vào trán mình!

Ngô Sênh hiểu ra ngay tức khắc, vô cùng hớn hở: "Thiên đả lôi phách(*)!"

(*thiên đả lôi phách: bị thiên lôi đánh, bị sét đánh, thường dùng trong trường hợp thề thốt hoặc hứa hẹn với ai đó, dạng như thề độc "nếu không làm gì đó thì ra đường bị sét đánh" nhằm chiếm được lòng tin của đối phương.)

Huống Kim Hâm đã lĩnh hội sâu sắc: "Tình thiên phích lịch(*)!"

(*tình thiên phích lịch: sét đánh giữa trời quang, sét đánh ngang tai, chỉ những sự việc hoặc tin tức nào đó xảy đến đột ngột, bất ngờ, khó tin.)

"Cũng có ý là sét đánh nhưng mà không phải là hai chữ phích lịch đấy!" Từ Vọng sốt ruột cuống cuồng cả lên, đây là lần đầu tiên họ đến gần với đáp án đến vậy, song càng đến gần, lại càng khiến người ta phải lo lắng bất an.

Tôn Giang: "Hình như động đậy rồi!"

Từ Vọng rất vui vì Tôn Giang cũng tham gia đoán từ, chỉ có điều: "Ông anh này, dù là không gần nghĩa cho lắm nhưng tốt xấu gì cũng nên nói một câu thành ngữ chứ!"

"Tôi nói con gấu!" Nỗi khiếp sợ trong mắt Tôn Giang càng lúc càng dâng cao, "Hình như con gấu vừa động đậy rồi!"

Toàn thân Từ Vọng lạnh toát, tầm mắt lập tức chuyển từ phía thác băng về ngay trước mặt, dừng lại trên một đống đen sì lù lù ngay dưới chân ba người kia... Tôn Giang đúng là đồ lừa đảo. Cái gì mà hình như con gấu động đậy rồi, con mẹ nó đây rõ ràng là đã bò dậy luôn rồi!!! Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt "nóng như lửa đốt", con gấu lảo đảo ngả nghiêng mãi cuối cùng cũng đứng vững, ngước đôi mắt bé tí hin của nó lên, nhìn chằm chằm Từ Vọng.

Một người, một gấu, khoảng cách không đến hai mét.

Từ Vọng đạp cho đôi giày trượt từ từ lùi về phía sau, cổ họng khô khốc, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Gấu đen tiến lên trước một bước thăm dò, phát hiện không còn đụng phải vật cản thần bí khiến nó sứt đầu mẻ trán khi nãy nữa, lại tiến thêm bước thứ hai.

Dây cung trong lòng Từ Vọng đã bị kéo căng đến cực hạn, một chân lại đạp trên giày trượt, nhanh như cắt trượt ngay đến dưới một gốc cây cách đó những bảy tám mét, tay vịn vào thân cây, mắt vẫn căng thẳng đăm đăm nhìn gấu đen không dám chớp lấy một cái.

Con gấu không bước tới nữa mà giơ móng vuốt lên đào đất, một nhát, hai nhát, nghe giống như tiếng nổ máy khởi động của các tay đua trước mỗi trận đua xe vậy.

"Grừ --"

Tiếng rống bạo nộ rung trời, gấu đen như một quả đạn pháo khổng lồ, lao thẳng về phía Từ Vọng.

Lần này dây cung trong lòng Từ Vọng đứt hẳn, bàn chân như cưỡi gió, liều mạng bỏ chạy trối chết!

Núi rừng bao la, song lại chỉ có mảnh đất nho nhỏ này là tuyết cứng, hễ bánh xe của giày trượt đạp vào chỗ khác thì ngay đến cả nhấc chân lên thôi cũng khó khăn, Từ Vọng chỉ còn cách lượn vòng vòng như đèn cù quanh con gấu và các đồng đội!

Chiến hữu của cậu đứng trong lá chắn vô hình cực kì sốt ruột nhưng cũng không giúp gì được, Huống Kim Hâm lòng như lửa đốt, lo lắng la lớn: "Anh Từ, hay là anh cứ để cho nó vồ chết luôn đi, vồ xong là có thể trực tiếp được xuyên về thực tại như tối qua ấy!"

Từ Vọng hú hồn tránh thoát một móng vuốt của gấu đen, lại một lần nữa kéo giãn khoảng cách với con thú dữ, khóc không ra nước mắt: "Em giai à, những chuyện như thế này không thể đem tính mạng ra đánh cược được. Ngộ nhỡ đêm qua chỉ là trùng hợp, một khi anh mày tự sát thì có khác gì nộp mạng cho cái nơi quỷ tha ma bắt này không!"

"Vậy thì cậu chạy qua chỗ khác mà cắt đuôi nó đi chứ, còn cứ xoay vòng vòng mãi ở đây làm cái quái gì!" Hồi nãy còn móc mỉa thế thôi, đến giờ khắc nguy hiểm, chính Tôn Giang cũng phải thật lòng vã mồ hôi hột thay cho Từ Vọng.

"Chỗ khác tuyết mềm quá không trượt được!" Từ Vọng càng giải thích càng thấy đắng lòng. Khi nãy đoán từ cậu còn đang nghĩ bụng, đôi giày trượt này hình như cũng chẳng có ích gì cho lắm, giờ mới biết sai rồi, cũng biết bản thân quá ngu ngốc quá ngây thơ rồi, giống như cái lốc xoáy cá đánh lạc hướng mấy con gấu với cỗ xe trượt tuyết chạy như bay đến điểm định vị vậy, đưa cậu đôi giày trượt, vậy thì tất nhiên phải cho cậu vài bài tập ma sát, bước những bước chân ma quỷ rồi!

"Tiếp tục." Ngô Sênh đột nhiên lên tiếng.

Từ Vọng vừa trượt qua liền ngoái đầu lại nhìn thẳng vào mặt anh, trầm ổn, kiên định.

"Chẳng phải là hết cách rồi sao," Ngô Sênh nhướn mày, "Vậy thì tiếp tục đi, đoán đúng từ có lẽ là có thể giải vây rồi."

Từ Vọng rất muốn đáp trả "Cậu nói thì nhẹ nhàng lắm, dù gì người bị gấu đuổi cũng đâu phải cậu!", nhưng vừa thấy nét kiên định quen thuộc trên gương mặt anh, lời đã sắp ra đến miệng lại đành nuốt ngược trở lại.

Đây chính là Ngô Sênh, khi thực sự cần giải quyết vấn đề, sẽ vứt bỏ hết thảy tạp niệm, gạt bỏ toàn bộ những thứ mà anh cho là nhỏ nhặt dư thừa qua một bên, chỉ nắm bắt trọng điểm, tập trung vào đầu mối cần thiết, đi thẳng đến mục tiêu, chuyên tâm mà hiệu quả.

Trong lòng Từ Vọng, đó chính là khoảnh khắc mà Ngô Sênh đẹp nhất, cho dù là thời cấp ba của nhiều năm về trước hay là ở hiện tại.

"Anh Từ --" Huống Kim Hâm gân cổ la lớn một tiếng xé họng.

Da đầu Từ Vọng căng lên, theo phản xạ có điều kiện mà trượt về phía trước, móng vuốt gấu đen sượt qua cào rách toạc cái áo lông vũ, mấy cọng lông vịt trắng muốt bay ra tán loạn.

Chứng kiến Từ Vọng thoát chết trong nháy mắt, Ngô Sênh bị dọa đến nỗi suýt thì tắt thở, làm gì còn sót lại tí trầm ổn vững vàng nào nữa, trực tiếp nổi quạu: "Nhìn tôi làm cái gì, nhìn chữ với con gấu ấy!"

Thực tình thì chẳng cần phải đợi anh nhắc nhở, Từ Vọng cũng không dám tiếp tục phân tâm nữa rồi.

Bước chân ma quỷ lại bắt đầu động đậy, Từ Vọng tăng tốc kéo giãn khoảng cách như lúc ban đầu, rồi mới ngẩng đầu đưa mắt nhìn lướt qua thác băng.

Những dòng chữ đã thay đổi mấy lần trên thác mà không ai hay biết, lúc này đang hiện lên là "nộ mục viên tranh(*)", vẫn còn bảy giây đếm ngược.

(*nộ mục viên tranh: hai mắt trợn trừng.)

Từ lúc bắt đầu tới giờ, không biết thác băng đã đổi qua bao nhiêu lượt từ, Từ Vọng chợt nhận ra, "kho từ ngữ" này chưa chắc đã là vô tận, biết đâu tới giờ này cũng sắp chạm đáy rồi, mỗi một từ xuất hiện tiếp theo đây đều rất có thể đã là từ cuối cùng, chỉ cần trả lời sai thêm lần nữa thôi là sẽ đi nguyên cả ván cờ.

Áp lực đột nhiên kéo tới khiến Từ Vọng có chút hoảng loạn, song cũng thức tỉnh cậu phải vực dậy tinh thần để quyết sống mái một phen.

Nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, Từ Vọng cố gắng bình tĩnh lại, dần dần tách biệt ý thức và cơ thể, dựa vào ký ức cơ bắp mà tiếp tục trượt vòng trên nền tuyết, còn tâm trí thì nhất mực tập trung vào thành ngữ.

Đây là bí kíp thi cử mà năm đó Ngô Sênh truyền dạy cho cậu, nhất là những lúc mạch tư duy giải đề đang bế tắc, thật sự cực kì hiệu quả.

Từ Vọng: "Thầy chủ nhiêm cấp ba của chúng ta mỗi ngày đều như thế nào?"

Ngô Sênh sửng sốt nửa giây, chỉ vỏn vẹn có đúng nửa giây, sau đó liền đáp tuồn tuột một lèo: "Hung thần ác sát(1), hoành mi lập mục(2), nộ mục viên tranh!"

(1, 2: hung thần ác sát, hoành mi lập mục đều có ý chỉ thái độ hung dữ.)

"Ding --"

Âm thanh thánh thót đã lâu không gặp.

"Đúng rồi? Trả lời đúng rồi phải không!" Huống Kim Hâm là người đầu tiên reo lên, phấn khích hơn cả Từ Vọng.

Từ Vọng không có thời gian để đáp lại hắn, nhưng khóe miệng nhếch lên kia đã đủ thay cho câu trả lời.

Đồng hồ đếm ngược vẫn chưa dừng lại, thác băng đã đổi từ mới, vừa rồi mới chỉ là lần thứ nhất.

Từ Vọng nhìn cụm từ mới xuất hiện, thừa thắng xông lên: "Dư Hải Dương hát!"

Ngô Sênh: "Quỷ khốc lang hào(1)! Lệnh nhân phát chỉ(2), nhân thần cộng phẫn(3)!"

(1, 2, 3: quỷ khóc sói gào, rợn cả tóc gáy, cả người lẫn thần tiên đều phải phẫn nộ đều là những cụm từ thường được dùng để chỉ những thứ khiến cho người ta tức giận hoặc căm ghét, ghê sợ đến tột cùng.)

"Ding --"

Từ Vọng: "Trương Lôi muốn theo đuổi Trâu Lộ Lộ!"

Ngô Sênh: "Si tâm vọng tưởng(1), bạch nhật tố mộng(2)!"

(1, 2: ước ao hão huyền, mơ giữa ban ngày.)

"Ding --"

"Tiền Ngải ăn uống!"

"Phong quyển tàn vân(*)!"

(*phong quyển tàn vân: gió cuốn mây tan, càn quét sạch, tiêu diệt bằng hết.)

"Ding ding ding --"

[Cú: Chúc mừng qua ải, 1/23 thuận lợi nộp bài! Bạn thân yêu, mai gặp nhé ~~]

Âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tai, chỉ có điều nội dung đã không còn là "Nghỉ sớm chút nhé, đưa cậu về nhà nè" như ngày hôm qua, mà hôm nay đã đổi thành "Chúc mừng", giọng điệu thì vẫn thiếu đấm gợi đòn như cũ.

Trước mắt Từ Vọng đột nhiên tối sầm một mảng, chỉ thấy cái cảm giác mất trọng lực nọ lại tới rồi, cậu muốn gọi tên những người khác, nhưng lại nói không ra tiếng, muốn túm lấy cái gì đấy, song lại chỉ toàn là khoảng không trống rỗng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, vừa như dài đằng đẵng mà lại vừa như thể chỉ mới trong chớp mắt, hai chân cuối cùng cũng lại một lần nữa chạm đất.

Một cơn gió thoảng qua gò má.

Từ Vọng nhìn quanh tứ phía, một mảnh tối đen không nhìn thấy được gì, trong lòng hơi hoảng hốt, vô thức bật ra thành lời: "Ngô Sênh?"

"Ở đây." Có tiếng đáp lại, rất gần.

"Anh Từ, em cũng ở đây nè!" Vị huynh đài không cần ai điểm danh đã tự mình báo cáo hiển nhiên là Huống Kim Hâm.

"Mẹ nó chứ đây lại là cái chỗ quái nào thế này!" Tôn Giang vẫn luôn đứng bên bờ vực của sự nóng giận.

Đồng đội đều có mặt, khiến Từ Vọng thấy yên tâm hơn một chút.

Đôi mắt vốn đang quen với cảnh đồng tuyết sáng sủa cuối cùng cũng đã dần dần thích nghi với bóng tối, Từ Vọng ngẩng đầu, nhìn thấy vầng trăng đang lấp ló phía sau đám mây đen lọt qua vài tia sáng trong trẻo.

Lại một cơn gió nhẹ thổi qua.

Gió đêm thu đáng lẽ ra phải hơi lành lạnh, vậy mà lướt qua khuôn mặt vốn đã lạnh đến ửng đỏ cả lên, lại thành ra âm ấm ngưa ngứa.

Là đêm, đêm ở Bắc Kinh.

Bọn họ quay lại rồi.

Từ Vọng cuối cùng cũng yên tâm hẳn, thu hồi tầm mắt, lại nhìn quanh lần nữa, vốn tưởng mình chắc lại đang đứng giữa ngã tư đường như đêm qua, ai dè vừa mới đảo mắt nhìn đã ngây ngẩn cả người. Làm gì có đường xá nào ở đây, bốn người bọn họ đang đứng trên một cây cầu bắc qua mặt hồ, hồ cũng không rộng lắm, nhìn qua có vẻ giống hồ nhân tạo trong công viên, lan can cầu bằng sắt, trong cái tinh xảo lộ ra nét cổ điển, bờ bên kia lại có hai bóng cây xòe tán xum xuê, cây cỏ tươi tốt, cành cây dưới ánh trăng khẽ lay động trong gió, mờ mờ ảo ảo...

Gượm đã.

Từ Vọng nheo mắt, tỉ mỉ quan sát một lượt, khung cảnh này càng nhìn càng thấy vô cùng quen mắt: "Đây chẳng phải là công viên Hồ Thanh Niên sao!"

Được cậu nhắc nhở như vậy, Huống Kim Hâm và Tôn Giang ở quanh khu đó thỉnh thoảng lượn qua hít nhờ chút không khí tươi mới cũng chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Chứ còn gì nữa!"

Từ Vọng ôm một bụng thắc mắc, đang tính giao lưu thêm vài câu với đồng đội, bỗng nghe thấy tiếng Ngô Sênh đọc lên một dãy số: "116.4085 , 39.9616"

Nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Ngô Sênh cúi đầu chăm chú nhìn vào điện thoại, ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ màn hình chiếu lên hàng lông mày nhíu chặt của anh.

"Cậu... lấy đâu ra điện thoại thế?"

"Tối nay trước khi bị hút vào đó tôi đã cố tình bỏ sẵn trong túi, mà cũng vô ích, trong đó hoàn toàn không có tín hiệu..." Còn chưa dứt lời, Ngô Sênh đã đột nhiên phản ứng lại, "Điện thoại không phải là trọng điểm!"

"Ok ok," Từ Vọng vội vàng dỗ ngọt, quay về chủ đề chính: "Hồi nãy cậu đọc cái gì vậy?"

"Tọa độ," Ngô Sênh giơ điện thoại lên chìa ra cho Từ Vọng xem, trên đó hiển thị tọa độ được xác định từ bản đồ vệ tinh, "Vị trí hiện giờ của chúng ta so với trong là hoàn toàn đồng nhất."

Huống Kim Hâm đứng nghe ở một bên, phản ứng đầu tiên là ngay lập tức nhìn xuống cánh tay, muốn tìm lại tọa độ khi nãy, rốt cuộc tìm cả nửa ngày mới ý thức được, cái đồ án quái dị trên cánh tay đã biến mất cùng chuyến trở về hiện thực của họ rồi.

"Ý cậu là nếu xét về mặt vị trí địa lý thì ở đó và ở thế giới hiện thực cùng dùng chung một bộ kinh vĩ độ ấy hả?" Từ Vọng không phí công tốn sức đi xác nhận lại nữa, đầu óc của Ngô Sênh nhạy ngang với máy tính, anh bảo tọa độ đồng nhất thì tức là đồng nhất, có điều chuyện này cũng vô lý quá mà, "Bên đó là ban ngày, ở đây là ban đêm, bên đó là cánh đồng tuyết, bên đây là công viên, không có chút tương đồng nào cả, dùng cùng một bộ kinh vĩ độ thì cũng có để làm gì đâu chứ?"

"Ai ở đằng đó --"

Phía đầu cầu bỗng dưng vọng lại tiếng quát của người bảo vệ đi tuần đêm, cắt ngang công cuộc "tìm tòi nghiên cứu" của bốn người, kèm theo đó là ánh sáng rọi thẳng đến từ chiếc đèn pin cầm tay, trong đêm tối đã soi rõ bóng hình của cả bốn "phần tử khả nghi".

Từ Vọng từ trước đến giờ vẫn luôn tuân thủ kỉ cương pháp luật, đầu óc Ngô Sênh thì vẫn đang mải đặt ở toạ độ, Huống Kim Hâm lại chưa bao giờ ra khỏi nhà sau mười hai giờ đêm, vậy nên dưới ánh đèn pin, ba khuôn mặt đều tỏ ra ngơ ngác sững sờ.

Đây chính là lúc để bộc lộ sự hiểu biết từng trải của Tôn Giang, nhiệt tình đáp lại ngay: "Người anh em, bọn tôi rèn luyện sức khỏe tí thôi ấy mà, chạy đêm!"

Người bảo vệ cảnh giác cau mày, bán tín bán nghi.

Tôn Giang lập tức vung tay ho một tiếng, nhấc bước chân rời rạc xiêu vẹo: "Các anh em, nghỉ ngơi cũng đủ rồi nhỉ, tiếp tục, một hai một, mốt hai mốt!"

Từ Vọng, Ngô Sênh và Huống Kim Hâm vội vàng đuổi theo, xếp hàng thật thẳng thớm, còn chạy hết sức nghiêm túc bài bản.

Hừng đông tờ mờ ba giờ sáng trên bầu trời của công viên Hồ Thanh Niên, vang dội tiếng hô khẩu hiệu của họ --

"Mốt hai mốt! Mốt hai mốt! Phát triển phong trào thể dục thể thao, tăng cường sức khỏe của nhân dân!"

Nếu để ý nghe kĩ, còn thấy có rất nhiều tạp âm chuyện phiếm trong đó --

Huống Kim Hâm: "Anh Từ, mấy người mà các anh nhắc đến ở đoạn sau lúc chơi đoán từ là ai thế?"

Từ Vọng: "Bạn học cấp ba."

Huống Kim Hâm: "..."

Tôn Giang: "Hai người các cậu hồi đi học chỉ toàn bàn tán sau lưng bạn học chứ gì."

Từ Vọng: "Bọn họ cũng đâu có rảnh rỗi, kêu cậu ta làm màu nè."

Ngô Sênh: "Còn bảo cậu ta lắm mồm."

Từ Vọng: "Còn móc mỉa cậu ta lúc nào cũng chỉ biết chạy theo nịnh hót các thầy cô."

Ngô Sênh: "Còn đá đểu cậu ta là chị em tốt của mọi nhà."

Từ Vọng: "Đệt, câu cuối cùng là đứa nào nói thế hả?"

Ngô Sênh: "..."

Tuổi trẻ đã qua không thể giữ, cớ gì còn muốn mãi quay đầu.