Chương 28: Chuyện ngoài ý muốn
Đây là nhà ga sân bay, hầu hết các quầy đều có hành khách đang làm thủ tục lên máy bay, giữa biển người này nếu như muốn tìm ra những người cũng bị cuốn vào đây giống họ, thì trừ khi đối phương cũng ngây ngô mà ồn ào náo nhiệt giống bọn họ ngày hôm qua, không thì khó lắm.
Mà hiện tại, trông sắc mặt và động tác của mấy người đang làm thủ tục ở quầy số 9 đều không có vẻ gì kỳ lạ, ăn mặc cùng bình thường, chẳng khác gì những hành khách khác.
"Cậu có chắc bọn họ không phải NPC không?" Không phải Từ Vọng nghi ngờ Ngô Sênh, chỉ là khoản nhìn người thì cần có EQ chứ không phải IQ, quả thực không phải sở trường của bạn học Ngô.
"Tất nhiên," Ngô Sênh không chút do dự đáp, "Cậu nhìn cho kỹ vào, bọn họ có sự khác biệt rất rõ ràng với những người khác."
Từ Vọng chau mày, cố gắng mở to mắt hơn, không chỉ cậu mà cả Huống Kim Hâm và Tiền Ngải cũng xáp lại, rướn cổ lên nhìn.
Một hồi lâu, lâu đến mức đối phương đã lấy xong vé máy bay, xoay người chuẩn bị đi qua cửa hải quan rồi.
Tiền Ngải không nhịn được lên tiếng: "Có gì khác đâu..."
Huống Kim Hâm: "Không phân biệt được."
Từ Vọng nhìn về phía Ngô Sênh, hy vọng anh có thể lắng nghe tiếng nói của quần chúng.
Nào ngờ trên mặt bạn học Ngô viết rõ sự ai oán "Tại sao lần nào cũng bắt tôi phải nói thẳng ra thế".
"Mắt," Anh nói, "Nhìn mắt họ đi, chỉ có bốn người bọn họ có quầng thâm."
Từ Vọng: "..."
Huống Kim Hâm: "Anh Ngô..."
Tiền Ngải: "Gọi là anh Sênh!"
Ngô Sênh: "Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là tôi tỉ mỉ hơn một chút thôi."
Từ Vọng: "Hai người mà cứ tiếp tục sùng bái một cách mù quáng như thế là cậu ta hóa Hằng Nga bay luôn lên cung trăng đấy!"
Miệng thì nói vậy, nhưng Từ Vọng không thể không thừa nhận rằng điểm đặc trưng mà Ngô Sênh bắt được này thực sự quá chuẩn.
Cúi đầu nhìn mặt bàn bằng kính, bốn người bọn họ chẳng lẽ lại không phải gấu trúc hay sao. Cho dù có ngủ mười hai tiếng thì vẫn có thể trông thấy quầng thâm đầy mệt mỏi nhàn nhạt dưới mắt. Ban ngày làm việc, ban đêm nghỉ ngơi, đây là quy luật sinh học của con người, ban ngày có ngủ nhiều hơn nữa cũng khó mà bù nổi phần hao hụt ban đêm.
Biết được nét đặc trưng "quầng thâm mắt" này giống như được đeo thêm một lớp "kính lọc", giữa biển người mênh mông, tất thảy những gương mặt không liên quan đều trở nên mơ hồ, chỉ còn lại "những người cùng ngành" với đôi mắt thâm xì là rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong mười phút tiếp theo, nhóm Từ Vọng lại phát hiện thêm hai đội khác nữa, bọn họ cũng hành động rất kín đáo hệt như đội kia, nếu không quan sát cẩn thận thì rất khó để nhận ra được sự khác biệt giữa bọn họ và những hành khách khác.
"Xem ra chỉ có chúng ta là lũ ngốc thôi," Tiền Ngải phát biểu cảm nghĩ sau khi quan sát, "Người ta làm gì có ai chạy loạn lên đâu, đều thành tinh cả rồi."
"Hẳn đều là đội cũ cả." Từ Vọng đoán. Những đội mới từ 1/23 qua đây không thể nào cảnh giác như vậy được, trông thế nào cũng thấy mấy đội này giống kiểu Cao Đẹp Gầy Trắng ấy, đều từng có kinh nghiệm vượt qua ải này rồi, phải đến tám phần là thất bại ở ải nào đó nên phải quay về, nay mới vừa qua ải thứ nhất thêm lần nữa rồi đến nơi này.
Bọn họ vừa nộp bài xong nên sẽ không có tranh chấp gì với những đội đang chuẩn bị lên máy bay kia, chỉ là đứng xa xa nhìn vậy rồi âm thầm ghi nhớ, đề phòng sau này gặp lại ở cửa ải nào đó.
Nhưng --
Từ Vọng đột nhiên nghĩ tới đêm qua, không biết đã có bao nhiêu người nhìn chằm chằm nhóm bọn họ như thế này?
Có lẽ không chỉ mỗi đêm qua.
Ban nãy Huống Kim Hâm bảo cứ cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta. Đúng vậy, bọn họ có thể theo dõi người khác, thì những người đã nộp bài nhưng chưa đi tiếp sang cửa ải tiếp theo cũng có thể theo dõi họ.
Những đôi mắt nhìn trộm đều lén lút như nhau, chỉ khác ở chỗ bên trong đó có chứa ác ý hay không.
"Rõ ràng mọi người đều là những người vô tội bị hút vào đây," Huống Kim Hâm tự thì thầm như thể không hiểu nổi, "Mà tại sao lúc em nhìn bọn họ lại không hề cảm thấy thân thiết, ngược lại còn thấy sợ hãi..."
"Còn không phải là do bốn tên khốn hôm qua sao," Tiền Ngải nghĩ đến lại thấy tức, "Khiến bây giờ tôi nhìn đội nào cũng thấy không giống người tốt."
"Cũng không hoàn toàn là lỗi của bọn họ," Ngô Sênh đi thẳng vào vấn đề, "Là do sự tồn tại của quan hệ cạnh tranh dẫn đến kết cục hiển nhiên này thôi."
Từ Vọng đồng ý: "Nếu như mỗi cửa ải sau này đều chỉ có một đội được nộp bài còn những đội nộp bài thất bại phải quay về, vậy thì cứ hai đội bất kỳ là có khả năng phải cạnh tranh với nhau, chính điều này đã hoàn toàn cắt đứt con đường kết bạn."
"Nhưng cũng có thể cạnh tranh công bằng mà." Trong lòng Huống Kim Hâm vẫn cảm thấy không được thoải mái.
"Giả mà ải đầu tiên không ngăn cách, các đội đều có thể nhìn thấy nhau, thì vẫn còn khả năng đôi bên vì nhận được tin tức như nhau mà bước đầu đàm phán càng thuận lợi," Từ Vọng xoa đầu hắn, kiên nhẫn giải thích, "Nhưng tình hình hiện tại là thế này, ải đầu tiên đã cố ý gây ấn tượng rằng mỗi đội đều bị ngăn cách, khi các đội mang theo logic quán tính này mà bước vào ải thứ hai, thì chỉ cần trong ải thứ hai vẫn còn những đội cũ, họ kiểu gì cũng sẽ ra tay với những đội mới, bởi lúc này tin tức đôi bên có được đã không còn như nhau nữa rồi, các đội cũ chiếm ưu thế tuyệt đối, họ tất nhiên sẽ không nhảy ra đòi cạnh tranh công bằng đâu."
"Sau đó những đội bị đánh tả tơi sẽ rút kinh nghiệm, rồi lại đi đánh các đội mới," Tiền Ngải thở dài, "Đây chính là vòng tuần hoàn ác tính gây nên lòng thù hận đó."
Từ Vọng lặng lẽ ngắm nhìn những hành khách vội vội vàng vàng bên ngoài lan can, nói: " "Cú" cố tình sắp xếp cửa ải như thế đấy."
Tiền Ngải nghe mà rét run cả người: "Chúng ta có thể đừng dùng biện pháp "nhân hóa" được không? Cứ như thể cái chỗ quái quỷ này có tư duy có sinh mệnh riêng vậy."
"Không cần phải có sinh mệnh, có logic là được." Ngón tay Ngô Sênh khẽ gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói, "Nếu như logic vận hành của thế giới này là ác ý, vậy thì bố trí, hoàn cảnh, điều kiện qua cửa của mọi cửa ải đều sẽ vận hành dựa trên logic này, tất nhiên mô típ hành động của những người bị cuốn vào đây cũng sẽ bị hướng đến kết quả của logic này."
Tiền Ngải chớp chớp mắt, nhìn Từ Vọng.
Từ Vọng vỗ vai gã: "Nghĩa là thế giới này tràn ngập ác ý."
Tiền Ngải áy náy liếc Ngô Sênh một cái, sau đó quay sang Từ Vọng, chân thành mà nói: "Tôi thích cách giải thích của cậu."
Bốn người ngồi trong quán cà phê chưa đến một tiếng đã cảm thấy bứt rứt trong người. Vốn là nên nhân "khoảng thời gian sau khi nộp bài" hiếm có này mà đánh một giấc ngủ bù, tiếc rằng ban ngày ngủ nhiều quá, hiện tại khí thế bừng bừng như sạc dự phòng đầy vạch vậy.
Hết cách, bốn người đành phải đi dạo sân bay, cuối cùng phát hiện một chuyện tốt và một chuyện xấu.
Chuyện tốt là những món đồ trong các cửa hàng đều là thật chứ không giống như cà phê đã gọi đồ rồi mà mãi không bưng lên, bất kể là cửa hàng tiện lợi, tiệm bánh, mỹ phẩm hay các cửa tiệm hàng hiệu, chỉ cần có thể tiền trao cháo múc, thì về cơ bản những món đồ trong đó đều là hàng thật giá thật.
Sau đó là đến chuyện xấu, những món đồ này đều phải trả tiền, hơn nữa mỗi cửa hàng đều yêu cầu rất rõ ràng, chỉ nhận tiền mặt. Mà kể cả có thể quét điện thoại thì bọn họ cũng bó tay -- trong này hoàn toàn không có sóng điện thoại hay wifi nào hết.
Bốn người sờ khắp các túi, chỉ có mỗi Tiền Ngải mang ví. Gã rút một trăm tệ ra, mua một cái móc chìa khóa hết mười tệ, lại mua thêm một bịch bánh quy to hết bốn mươi tệ, nhân viên cửa hàng thối lại năm mươi tệ cho gã, đều là nhân dân tệ bản mới, không khác gì tiền tệ lưu thông bên ngoài hết.
Mua những thứ này không phải vì thích hay bỗng dưng muốn thế, mà là do Ngô Sênh đề nghị -- nếu có thể dùng tiền thật mua đồ trong "Cú", vậy có phải là những thứ này thật sự có thể dùng được, thậm chí là đem về hiện thực hay không?
Thực ra cũng toàn là đồ có trong đời thực, đồ lưu niệm, túi xách, quần áo, đồ ăn vặt, bánh ngọt, thậm chí đến cả các nhãn hàng cũng y xì đúc, chỉ có điều cho dù thật sự có thể đem về hiện thực cũng chẳng có tác dụng đếch gì. Như kiểu bạn mua LV ở đây xong quay về bảo cái này là tui mua ở trong "Cú" á, giá cả giống ở sân bay thui, có quỷ mới hiểu được bạn đang nói cái gì.
Nhưng Ngô Sênh vẫn nhất quyết muốn thử xem sao.
"Làm rõ mọi quy luật vận hành của thế giới này là cơ sở để chiến thắng nó." -- lý do của bạn học Ngô hết sức đầy đủ, Từ Vọng, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm chỉ có thể ừ, nghe cậu hết.
Bốn người vừa ra khỏi tiệm đã bóc bánh quy chia nhau ăn. Cả thảy chừng hai ba phút, bốn thanh niên có lớn có nhỏ không làm gì khác ngoài việc đứng trước cửa tiệm chóp chép nhai bánh, ăn một cách hết sức tập trung, dường như trong một khoảnh khắc nào đó cùng nhau quay về độ tuổi trước khi đi học, đồ ăn vặt là cả thế giới.
Đến khi chỉ còn lại một cái, bốn người mới dừng tay, Tiền Ngải nhét cái bánh quy được bọc riêng vào túi, tạo thành tổ hợp "một nhà Cú" vui vẻ hạnh phúc với móc chìa khóa và tiền thừa.
Những thứ này có thể đem về hiện thực được không, tạm thời họ vẫn chưa rõ, nhưng ít nhất khi ở trong "Cú", bánh quy thực sự đem lại cho họ năng lượng và cảm giác no bụng.
"Nếu những thứ ở đây thật sự có thể ăn được," Huống Kim Hâm đột nhiên nghĩ ra, "Vậy có phải là cũng có thể đi máy bay được đúng không? Chưa biết chừng còn có thể bay thẳng từ đây qua Sơn Đông ấy chứ!"
"Chú ngáo à," Tiền Ngải vỗ bộp một cái vào gáy hắn, "Dù có đi được thì cũng phải tốn từng đấy tiền vé máy bay, hơn nữa đồ đạc của chúng ta vẫn còn đang ở nhà khách kia kìa, chú định cứ thế tay trắng ra đi à!"
"Cũng phải ha." Huống Kim Hâm ngượng ngùng gãi đầu, tự thề là lần sau phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.
Bỗng Ngô Sênh lên tiếng: "Không ngáo đâu."
Huống Kim Hâm và Tiền Ngải đều quay sang nhìn anh đầy khó hiểu.
Ngô Sênh đành chêm vào hai chữ nữa: "Không ngáo tí nào đâu."
Sáu con mắt nhìn nhau một hồi, trong đó có bốn con đã chuyển về phía Từ Vọng.
Từ Vọng khoát tay, bắt chước giọng điệu của Ngô Sênh, cái kiểu hơi nâng tông giọng lên nghe rất gợi đòn ấy: "Làm rõ mọi quy luật vận hành của thế giới này là cơ sở để chiến thắng nó, chúng ta có thể không cần bay, nhưng phải tìm hiểu tình hình xung quanh."
Giờ thì Huống Kim Hâm với Tiền Ngải hiểu rồi.
Hơn nữa, mặc dù Ngô Sênh chỉ đứng ở bên cạnh, không hề mở miệng lấy một lần, nhưng bọn họ vẫn có cảm giác như "Ngô Sênh đang nói tiếng bụng để lồng tiếng cho Từ Vọng" – mức độ hiểu biết cùng bắt chước Ngô Sênh của Từ Vọng cứ phải nói là đã đạt đến trình độ thần sầu rồi.
Ngay lúc bốn người định qua quầy phục vụ của hãng hàng không hỏi thử thì có một người đột nhiên chạy vụt ra từ phía nhà hàng đối diện, gạt hết những vị khách đang định bước vào, lao như bay về phía bên phải.
Vừa chạy được mười mấy mét thì một nhân viên phục vụ lao ra theo, vừa đuổi vừa hét to: "Ăn cướp --"
Bốn người ngây ra, quay mặt nhìn nhau, vì nghĩa quên thân hay khoanh tay đứng nhìn, này là một câu hỏi khó nha.
Bọn họ chỉ ngây người trong một phút ngắn ngủi, nhưng chính vào lúc này, cả sân bay bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng --
[Cú: Cưng à, đồ không làm mà hưởng, không được lấy nha.]
Họ nhận ra giọng nói này, chính là tiếng thông báo hằng ngày vẫn ở trong tai trêu ngươi họ, nhưng hiện tại, âm thanh không còn hoạt bát nghịch ngợm như trước nữa mà lạnh lùng như một con dao, thế nhưng trong ngữ điệu vẫn có chút đùa cợt đầy quái dị, khiến người ta nghe mà đổ mồ hôi lạnh, hai tai đau buốt.
Người đàn ông đang chạy điên cuồng ở nơi không xa trước mắt đột nhiên "A --" một tiếng ngã rạp xuống đất, toàn thân co rút như thể phải hứng chịu nỗi đau cực lớn, kêu gào thảm thiết mà lăn lộn trên sàn.
Bốn người nhìn cảnh này mà da đầu tê dại, trong khi những hành khách trên đường dường như chẳng hề trông thấy, ai nhanh chân rảo bước vẫn cứ nhanh chân rảo bước, ai thong thả lượn lờ vẫn cứ thong thả lượn lờ, cứ như thể ở đó chẳng hề có tên ăn cướp nào đang đau đớn sống không bằng chết.
Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng đuổi đến nơi, thân là người duy nhất ở đây có phản ứng với tên cướp, động tác đầu tiên của cô ta là cúi người xuống giơ tay ra.
Chuyện xảy ra tiếp theo đây khiến bốn người vô cùng kinh hãi.
Vào khoảnh khắc ngón tay của cô phục vụ chạm đến bả vai của tên cướp, hắn bỗng nhiên biến mất, trên nền đất chỉ còn lại một xấp một trăm tệ xếp gọn gàng ngay ngắn.
Cánh tay của cô phục vụ cũng không hề khựng lại, trực tiếp cầm xấp tiền lên, như thể việc cô muốn làm vốn dĩ chính là việc này.
Bốn người họ nhìn nhân viên phục vụ cầm xấp tiền thong dong quay về nhà hàng, trong lòng chợt thấy hoảng loạn. Có khi vào khoảnh khắc nhặt tiền lên, cô ta cũng giống như những hành khách xung quanh, hoàn toàn không để tên cướp vào mắt, mà chỉ xông về phía tiền thôi, bởi vì... cô ta biết rằng tên cướp sẽ biến mất.
"Tên cướp đó... là người thật ư?" Huống Kim Hâm hốt hoảng hỏi, thực ra hắn đã bắt đầu không phân biệt được nữa rồi.
"Hẳn là vậy," Ngô Sênh đáp, "Nếu không thì Cú đã chẳng lên tiếng."
"Nhưng trước giờ Cú chưa bao giờ lên tiếng công khai cả." Tiền Ngải chỉ ra chỗ có vấn đề, phải biết rằng từ lúc vào thế giới này, mọi lời nhắc nhở đến từ âm thanh kia đều phát ra riêng trong tai mỗi người.
"Gϊếŧ gà dọa khỉ đây mà," Từ Vọng nói, "Để đưa ra lời cảnh cáo trực tiếp nhất cho tất cả những kẻ có ý định này trong đầu."
"Okay, nó thành công rồi đó." Dù rằng hiện tại Tiền Ngải đã dẹp sạch mọi ý định phạm tội rồi, nhưng vẫn buột mồm thốt ra, "Ai bảo nó bắt nay Thiểm Tây mai Sơn Đông, nó nghĩ tiền của chúng ta đều là từ trên trời rơi xuống à!"
"Liệu hắn ta có chết không?" Huống Kim Hâm đột nhiên hỏi.
"Sẽ không đâu." Từ Vọng nghe rất kỹ càng, "Cú bảo là không được lấy, nếu như hậu quả của việc không làm mà hưởng là chết người, vậy thì để mức độ cảnh cáo đạt đến cao nhất, nó hoàn toàn có thể nói thẳng là sẽ chết người, càng gây chấn động mạnh hơn, cần gì phải nói giảm nói tránh thế."
Huống Kim Hâm thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an.
Trông bộ dạng ban nãy của kẻ đó, dù không chết, thì cũng đau đến sống dở chết dở.
Tuy khúc nhạc chen ngang này khiến cả bốn người đều hốt hoảng, nhưng đứng mãi ở đây cũng chẳng được tích sự gì, việc gì cần làm thì vẫn phải làm.
Bọn họ thả lỏng một lát rồi đi đến quầy phục vụ.
Họ muốn hỏi thử các chuyến bay đi Sơn Đông, nhưng tất cả các hãng hàng không đều trả lời y hệt nhau, như thể bước ra từ cùng một lò huấn luyện vậy -- xin lỗi, ở đây chúng tôi không bán vé máy bay.
Có chuyến bay không chỉ là vấn đề thứ yếu, trong sân bay rộng lớn này, không hề có chỗ nào bán vé cả. Bọn họ lại muốn đến quầy làm thủ tục lên máy bay để thử quét cánh tay hoặc chứng minh thư -- Tiền Ngải có đem theo, chính xác hơn thì những thứ có trong ví tiền là toàn bộ gia tài của gã -- nhưng mới đi gần đến nơi, còn chưa kịp xếp hàng thì đã bị nhân viên mặt đất chặn lại rồi, không có lý do gì cả, chỉ là không được lại gần mà thôi.
Bên phía cửa kiểm tra cũng vậy, hoàn toàn không có khả năng nào để lẻn vào.
Dường như trong vòng một đêm, mọi con đường có khả năng hoạt động đều khép lại trước mắt bọn họ, cả sân bay biến thành một khu nghỉ dưỡng đơn thuần, dạo phố thì được, lên máy bay thì đừng hòng.
Vật vã đến bốn giờ sáng, bốn người mới hoàn toàn từ bỏ, quay lại quán cà phê ngồi.
Không có việc gì làm, Từ Vọng nhìn các đồng đội, trầm ngâm một lúc, mãi mới nói ra chuyện mà cậu cứ luôn canh cánh trong lòng: "Tôi cảm thấy, nếu tôi đã là đội trưởng thì cũng nên lo vụ túi tiền chung của chúng ta..."
Cái gọi là túi tiền chung, chính là mọi người đều đóng góp số tiền như nhau rồi để vào cùng một chỗ, ăn ở đi lại đều trích từ trong này ra, đỡ phải nay tôi mời mai anh bao, cuối cùng lẫn lộn hết cả lên, cũng đỡ phải mỗi lần lại chia đều, rất là phiền phức. Giống như lần này đi Thiểm Tây, vé máy bay của cậu và Huống Kim Hâm đều là do Ngô Sênh đặt, cậu muốn trả tiền cho Ngô Sênh, nhưng lại sợ thành ra không coi người ta là bạn, chỉ có thể nhẩm tính trong lòng đến đợt sau thì mua bù lại, rất chi là tốn sức.
Đây không phải là chi li tính toán, thực ra nếu đổi ngược lại, Từ Vọng cũng sẽ không để ý đến chuyện Ngô Sênh có trả hay không, nhưng một hai lần còn được, trước mặt bọn họ còn phải đồng hành lâu dài, không thể tiếp tục vớ vẩn như thế được.
Mọi người cứ hay bảo nói chuyện tiền nong tổn thương tình cảm, nhưng mấy năm nay Từ Vọng lăn lộn trong xã hội cũng hiểu được một đạo lý -- nói chuyện tiền nong sớm một chút còn không tổn thương tình cảm, thậm chí có ích cho việc giữ gìn quan hệ, chứ để sau này tính toán mới chết người.
Mặc dù nói thế nhưng "tiền" vẫn là một chủ đề hết sức nhạy cảm, Từ Vọng đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón sự bất mãn hoặc phản đối đến từ các đồng đội rồi.
Mà các đồng đội cũng thực sự phản đối.
Tiền Ngải giơ tay đầu tiên.
Từ Vọng cực kỳ dân chủ: "Mời."
"Tại sao cậu lại là đội trưởng?"
"..."
Mặc dù điều các đồng đội chú ý có vẻ hơi sai lệch so với tưởng tượng, nhưng Từ Vọng rất nhanh chóng đã bình tĩnh lại, nghiêng đầu đầy vô tội: "Tôi tưởng rằng chúng ta đã nhất trí về vấn đề này rồi."
Tiền Ngải không hề bất mãn, chỉ là hơi hoang mang, nhận được câu trả lời xong còn hoang mang hơn, vô thức quay sang nhìn Huống Kim Hâm.
Hắn cũng hoang mang lắc đầu.
Tiền Ngải lại quay về phía Từ Vọng: "Ờm, tổng cộng có bốn người, hai người không có ấn tượng gì, cậu có chắc là chúng ta đã nhất trí rồi không?"
"Được rồi được rồi," Bạn học Từ thừa nước đục thả câu, dễ tính khoát tay một cái, "Vậy thì bây giờ chọn, dù sao đây cũng là cuộc chiến đoàn đội, cũng phải có đội trưởng chứ, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất mà..." Chưa dứt lời, cậu đã giơ tay trước nhất, "Tôi ứng cử."
Từ vận động hành lang đến tự ứng cử không hề ngắt nhịp, một loạt động tác khiến Tiền Ngải phục sát đất. So ra thì từ mồm mép đến bẫy rập gã đều không thể đọ được, từ bỏ cạnh tranh là đúng rồi, nhưng nói đến đội trưởng thì trong lòng gã có một sự lựa chọn khác...
Ngô Sênh đón nhận ánh mắt ủng hộ của Tiền Ngải, đồng thời đưa ra lời hồi đáp: "Tôi chọn Từ Vọng."
Từ Vọng đã nghĩ chắc rằng sẽ có một màn "cạnh tranh kịch liệt", nào ngờ đột nhiên lại được tặng quà lớn, ngạc nhiên nhìn Ngô Sênh đầy mừng rỡ.
Tiền Ngải cũng ngạc nhiên, nhưng không có mừng rỡ, gã còn nghi ngờ tai mình nghe nhầm: "Lớp trưởng, trước đây cậu đâu có như vậy, cậu không phải cứ thấy vinh quang là xông lên, nhất định phải làm cán bộ sao?"
"Hổi đó còn nhỏ, trẻ con quá, " Ngô Sênh phẩy tay, thở dài đầy u sầu, đôi mắt hơi ngước lên đúng 45°, tựa như nhà thông thái đã trải qua một cuộc bể dâu, đang quay đầu nhìn lại, "Giờ trưởng thành rồi, hòa bình hơn, cũng khách quan hơn..."
"Xen ngang một chút," Tiền Ngải ho khẽ một tiếng, "Có thể nói thẳng vào trọng tâm không?"
Lúc này Ngô Sênh mới thu lại ánh mắt đầy lưu luyến, nhún vai: "Tôi thừa nhận là đầu óc tôi tốt hơn Từ Vọng, nhưng từ xưa đến nay, những người đóng vai trò đầu não đều rất kín tiếng, thường làm quân sư chứ không phải thủ lĩnh..."
"Thủy Hử, Ngô Dụng thông minh nhất, nhưng người lãnh đạo là Tống Giang..."
"Tam Quốc Diễn Nghĩa, Gia Cát Lượng thông minh nhất, Chu Du cũng không kém, nhưng một người đi theo Lưu Bị, một người lại phò tá Tôn Sách..."
"Vậy nên," Ngô Sênh ngước mắt, đường nhìn nhẹ nhàng lướt qua ba người đồng
đội, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Từ Vọng, "Đội trưởng trước giờ không dựa vào trí thông minh để luận anh hùng, mà cần phải biết nhìn người, biết dùng người, thạo mánh nắm bắt tâm lý con người, riêng điều này, tôi kém hơn cậu ấy nhiều."
Nhìn vẻ khiêm tốn vô cùng chân thành hiếm khi xuất hiện trên mặt Ngô Sênh, Từ Vọng chỉ muốn đấm anh một phát: "Cậu không thể ủng hộ tôi làm đội trưởng một cách đơn giản được sao..."
Tuy rằng đường đi gập ghềnh, may sao kết cục vẫn xán lạn.
Từ Vọng trúng tuyển thành công, lập tức nói tiếp chủ đề ban nãy: "Tôi nghĩ thế này, việc trường kỳ kháng chiến đã chắc như đinh đóng cột rồi, về sau chúng ta chắc chắn vẫn phải kề vai chiến đấu, về cơ bản là đều ăn ở đi lại cùng nhau, vậy chi bằng dứt khoát góp ít tiền làm cái "quỹ lớp" đi, chi tiêu chung đều trích từ đây ra, vừa đỡ phiền, lại vừa tài chính phân minh, có lợi cho sự phát triển sau này của đội chúng ta.
Tiền Ngải lại là người giơ tay đầu tiên, có điều không như lần trước, lần này gã tán thành: "Đồng ý."
Thực ra "tiền" là một chủ đề không dễ mở lời tí nào, nhưng cứ thẳng thắn phóng khoáng mà nói ra như Từ Vọng lại hóa ra rõ ràng.
"Tán thành!" Huống Kim Hâm là người thứ hai giơ tay.
Ngô Sênh gật đầu: "Không ý kiến."
"Vậy thì thu mỗi người năm nghìn trước, vé máy bay tốn tiền quá." Từ Vọng nghĩ một hồi, "Tiểu Huống chưa tốt nghiệp, thôi thì thu ít một chút cũng được, không có thì thôi, anh đóng trước cho cậu..." Sợ Huống Kim Hâm có gánh nặng trong lòng, Từ Vọng lại cười mà bồi thêm một câu, "Cho mượn thôi, phải trả đấy."
"Không cần đâu ạ," Huống Kim Hâm vội vàng nói, "Em có đủ năm nghìn mà!"
Từ Vọng nghi ngờ nhìn hắn đầy dò xét: "Cậu đừng có mà khuynh gia bại sản đấy nhá."
"Anh Từ --" Huống Kim Hâm thấy Từ Vọng coi hắn như con nít nên không vui, nhưng lời hắn nói ra quả thật chẳng có tí thuyết phục nào, "Không đủ em có thể xin nhà em mà!"
Từ Vọng vừa mừng vừa buồn cười: "Thế nhà cậu hỏi cậu dùng tiền làm gì thì cậu định nói sao?"
"Thì đi du lịch," Huống Kim Hâm trả lời ngay tắp lự, "Hai hôm trước lúc người nhà hỏi em sao lại muốn kết thúc thực tập sớm, em đã bảo là vì muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nên mới đi đây đi đó."
"Thế là họ đồng ý luôn?"
"Vâng, bà nội em mừng còn chẳng hết, liên tục dặn em phải nhân lúc còn trẻ mà ra ngoài nhìn đời cho biết, không đủ tiền thì nói với bà."
"..."
Từ Vọng cạn lời, nhất thời cũng không đoán được là các bậc bề trên nhà họ Huống cưng chiều thằng nhóc này quá mức, hay là chê hắn ngốc bạch ngọt chả biết gì về thế giới bên ngoài, nên mới thả cho hắn ra ngoài lăn lộn mà trưởng thành từ trong đủ loại cạm bẫy của xã hội.
"Thôi được." Con nhà người ta có tiền thì cậu cũng không cần dùng dằng thêm nữa, đều là bạn bè, bất kể tuổi tác lớn nhỏ ra sao thì cũng phải tôn trọng bình đẳng, nhiều khi thiên vị quá lại ảnh hưởng đến đoàn kết. Có điều thân là đội trưởng, cậu vẫn ra sức vỗ vai thằng nhóc, "Tóm lại là không phải gượng quá đâu, có gì khó khăn cứ nói với các anh, bốn người chúng ta giờ là chiến hữu trên cùng một trận địa bom, đã khổ sở thế rồi còn sợ gì khổ thêm nữa."
Giọng Huống Kim Hâm rất vui mừng, nhưng hai mắt lại thấy cay cay, hắn chỉ có thể gật đầu lia lịa cho hơi nước tan đi nhanh một chút: "Vâng!"
Năm giờ sáng, quay về hiện thực.
Miếng bánh quy cuối cùng và móc chìa khóa trong túi quần Tiền Ngải đều biến mất rồi, nhưng tiền thừa thì vẫn còn.
Bọn họ cũng không còn đột nhiên cảm thấy bụng đói cồn cào nữa, cảm giác no bụng do bánh quy đem lại cũng giống như vết thương khi ở trong đồng băng của Từ Vọng, đều được mang về thực tại.
Bởi vậy, trong "logic vận hành của Cú" do quân sư Ngô tổng kết lại có thêm hai điều --
(1) Đồ giả thì mua giả, đồ thật thì mua thật, có thể dùng trong Cú, ra ngoài Cú mất tiêu, đồ ăn có thể đem đến năng lượng, chi phiếu đổi xong có thể thành thật.
(2) Trao đổi công bằng √; không làm mà hưởng -- ×.
Hôm nay họ không ngủ bù nữa mà lập tức phi ngay đến sân bay.
Tọa độ mới được xác định là ở Đông Doanh, Sơn Đông, mà từ Du Lâm đến Đông Doanh không có tuyến bay thẳng, bắt buộc phải chuyển tiếp ở sân bay Hàm Dương.
Thực ra như thế cũng không sao, chuyến bay lúc 13:05, cộng thêm nửa tiếng chuyển tiếp ở Hàm Dương, 17:30 là đến sân bay Thắng Lợi ở Đông Doanh, tổng cộng cũng chỉ mất bốn tiếng rưỡi, chuyến bay này cũng coi như không quá mệt mỏi, hơn nữa đến Đông Doanh rồi, bọn họ còn tận hơn sáu tiếng đồng hồ để sắp xếp, cũng dư dả lắm.
Lúc lên máy bay, bốn người còn nghĩ rất lạc quan.
Sau đó máy bay đáp xuống sân bay Hàm Dương, thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa bão ầm ầm, còn có thêm cả gió to cùng sấm chớp.
Bốn người ngồi trong phòng chờ, nhìn những giọt mưa liên tiếp lăn xuống như thác nước bên ngoài cửa kính, bóng ma tâm lý lại trỗi dậy từng lớp một.
"May là xuống máy bay rồi," Tiền Ngải nói lên tiếng lòng của tất cả các đồng đội, "Này mà còn đang ở trên máy bay chắc tôi tắt thở mất."
Bọn họ thật sự hoàn toàn cực kỳ không hề muốn tái diễn lại sự khủng khiếp của chuyến bay mắt đỏ trong đời thực một tí nào.
Mưa bão không chỉ làm dấy lên hồi ức đau lòng của những người bạn, mà còn làm rối loạn quy trình hoạt động bình thường của sân bay một cách nghiêm trọng, tất cả các chuyến bay đều bị lùi lại. Lúc nào mới có thể trở lại bình thường? Vậy phải xem trời mưa.
Chờ vậy.
Bốn người đợi từ hai giờ hơn đến ba giờ, ba giờ đến năm giờ, năm giờ đến tối muộn, mưa bão vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ ngừng, bãi đáp bên ngoài cửa kính tối đen im lìm, như thể nước mưa đã biến thành mực.
"Đệch," Tiền Ngải nhìn thời gian ngày càng đến gần trên điện thoại, "Đừng bảo là sẽ vào ở đây nhá?"
"Nếu lát nữa vòng xoáy mở ra, liệu có dọa bọn họ chết khiếp không nhỉ?" Huống Kim Hâm đang nói đến những hành khách xung quanh cũng đang chờ đợi trong lo lắng giống họ.
Từ Vọng tưởng tượng: "Chắc là ngay lúc đấy sẽ sợ lắm, nhưng sau đó thì sẽ mất trí nhớ."
"Quan trọng là khoảng cách," Ngô Sênh nói, "Khoảng cách bay thẳng từ đây đến Đông Doanh là gần một nghìn kilomet, trừ khi chúng ta có thể lên máy bay trong đó, hoặc có những phương tiện giao thông khác nhanh hơn, nếu không thì trước năm giờ hoàn toàn không thể đến được tọa độ đánh dấu, càng đừng nghĩ đến chuyện vượt ải nộp bài."
Tiền Ngải biết bản thân mình chỉ là một kẻ phàm tục, nhưng thật sự gã không thể nhịn được nữa, vẫn muốn kéo đồng đội về với thực tại củi gạo dầu muối: "Các cậu có thể nghĩ trước về chuyện lỡ đâu trong lúc chúng ta vào thì máy bay đã cất cánh rồi, chúng ta cũng chẳng đi được bao xa trong đó, lúc về lại phải mua vé mới hay không..."
"Không cần," Ngô Sênh không thèm để ý đến chuyện này, "Trước hay sau khi bay đều có thể hoàn tiền hoặc đổi chuyến được.
Tiền Ngải tuyệt vọng ngửa cổ.
Từ Vọng hiểu được nỗi khổ của đồng đội. Cậu đưa cốc giấy đựng nước ấm mới lấy cho Ngô Sênh, giải thích hộ: "Đó là vé máy bay của người khác, chứ không phải chúng ta."
Ngô Sênh cầm cốc nước, nhướng mày khó hiểu.
Kể từ khi có túi tiền chung, Từ Vọng gánh vác trách nhiệm quản lí tiền bạc nặng nề bèn lo liệu toàn bộ vụ đặt vé, cũng là người có quyền phát ngôn nhất về việc này --
"Vé chúng ta mua là vé hạ giá, không thể hoàn tiền hay đổi chuyến được, hay còn gọi là Bay Vui Vẻ."
Ngô Sênh uống một hơi hết sạch cốc nước, gật đầu hết sức chân thành: "Tên hay lắm."
Cuối cùng ông trời cũng không nhận được lời cầu nguyện của Tiền Ngải, mười hai giờ đúng hẹn mà đến, mưa bão vẫn không ngừng, lẫn trong tiếng mưa ồn ã có tiếng cú kêu rõ ràng.
Mái vòm của phòng chờ bắt đầu hiện lên sắc tím huyền ảo, ngoài bốn người đang tìm kiếm khắp trên dưới trái phải là bọn họ thì chẳng có hành khách nào chú ý đến.
Thế nhưng hai phút sau, tất cả hành khách đều kinh hãi trông thấy -- bọn họ giống như lốc xoáy cá bay lên không trung, chỉ có điều bay thẳng chứ không xoay vòng vòng.
Qua một đợt quay cuồng trong cảm giác mất trọng lực, bốn người hạ cánh, nhưng không phải đáp xuống nền đất, mà đáp xuống sàn của một chiếc thuyền buồm phục cổ.
Trên thuyền trừ bọn họ ra thì chẳng có ai khác.
Mà bên ngoài là biển cả mênh mông, mặt biển yên bình ánh lên sắc xanh ngọc dưới ánh mặt trời.