Cú Nửa Đêm

Chương 25




Chương 25: Sau khi nộp bài

Hồng Sơn trong màn đêm, mênh mông trống trải, tĩnh lặng đến thê lương. Đài Trấn Bắc đã trải qua hơn bốn trăm năm sương gió, lúc này không còn nườm nượp du khách như ban ngày, sừng sững dựng lên trên đỉnh núi bốn bề gió buốt, như một vị võ tướng đang dõi mắt trông coi cả một vùng biên giới lãnh thổ.

Bỗng nhiên, giữa không trung xuất hiện một đốm sáng ánh tím, dần dần lan rộng ra, chớp mắt đã biến thành một vòng xoáy màu tím to ngang ngửa miệng giếng, tiếp tới là bốn con người sống sờ sờ rơi ra từ trong đó, bình bịch đáp xuống đài Trấn Bắc.

Kèm theo tiếng rơi chạm đất chắc nịch là những tràng kêu than "ối da" đầy đau đớn, chốc lát đã phá vỡ sự tĩnh mịch trên đỉnh núi.

Nếu lúc này nhìn từ trên đài Trấn Bắc xuống, sẽ thấy bốn dáng người nằm đúng hình chữ đại, mặt ngửa hết lên trời, hoặc thở dốc, hoặc hít sâu, lộ rõ vẻ vui mừng xen lẫn nét uể oải rã rời sau khi trở về từ cõi chết.

Tiền Ngải: "Sao tôi cứ cảm thấy như mình bị người ta ném ra ngoài..."

Từ Vọng: "Còn sống mà ra ngoài này đã là khá lắm rồi, cậu còn mong được ngồi kiệu lớn tám người khênh dềnh dang đưa về nữa à."

Huống Kim Hâm: "Mới có bốn giờ hai mươi..."

Tiền Ngải: "Bốn giờ hai mươi? Tôi tưởng đã qua cỡ bốn chục ngày luôn rồi chứ..."

Ngô Sênh: "Nghỉ ngơi hai phút rồi mau chóng rút đi thôi, trên đỉnh núi gió to."

Thế nhưng hai phút trôi qua, cảm giác thành tựu sau khi "vượt ải" đã bắt đầu len lỏi vào sự uể oải, khiến người ta cảm nhận được sự phấn khích muộn màng.

"Cửa ải lần này còn có thể sống sót mà ra ngoài là nhờ công lớn của cậu," Khung cảnh chiến đấu bỗng dưng tái hiện lại trong đầu khiến Tiền Ngải ngồi bật dậy như cá chép quẫy mình, cực kỳ nghiêm túc cúi đầu nhìn Ngô Sênh, "Lúc đuôi máy bay nổ nếu cậu mà không bám vào khung cửa, cả mấy người chúng ta chắc đã bay ra ngoài rồi!"

"Cũng tạm thôi," Ngô Sênh đứng dậy, phủi bụi bám trên áo quần, tỏ vẻ khiêm tốn bình thản, "Trong những tình huống như vậy, tìm chỗ vững chắc để bám vào là bản năng, chỉ là phản ứng với động tác của tôi có hơi nhanh nhẹn hơn thôi."

Từ Vọng nằm đó, liếc thấy khóe miệng đuôi mày của Ngô Sênh đều đắc ý đến sắp bay cả lên rồi, thật lòng muốn khuyên Tiền Ngải đôi câu: Đừng khen nữa, còn khen tiếp thì cậu ta có thể lên đến mặt trăng luôn đấy.

Chẳng biết có phải do trong lòng cũng cảm giác được điều đó hay không, Tiền Ngải thế mà thực sự không khen tiếp nữa, lại chuyển đề tài: "Có điều lúc cậu "một kèm ba" tôi sợ ngây cả người luôn, mấy năm nay cậu tập luyện kiểu gì hay vậy, tố chất cơ thể tốt tới vậy luôn?"

Lời này khiến Ngô Sênh lại phật ý rồi: "Tố chất cơ thể của tôi đã kém bao giờ đâu?"

"Thời cấp ba ấy," Tiền Ngải nói, "Cậu còn nhớ vụ này không, đợt Từ Vọng đánh nhau ở ngoài hành lang với cái thằng nhóc rất ngông bên lớp A7(*) ấy, tụi tôi sợ bị giáo viên tóm cổ, không ai dám ra tay cả, chỉ có cậu tới giúp Từ Vọng, kết quả thằng A7 kia vừa đẩy cậu một cái, cậu đã ngất rồi."

(*cách đánh tên lớp của Trung Quốc là dùng số thứ tự từ 1 đến hết và khi gọi tên lớp thì thường gọi tắt phần số phía sau, ví dụ như 11-1, 11-2 thì sẽ gọi là lớp 1, lớp 2 vân vân, tương tự như cách gọi A1, A2, A3 đến hết của mình, nên để cho đỡ bị nhầm lẫn chúng mình đã gọi tên lớp là A7 thay vì lớp 7 như bản gốc.)

Ngô Sênh: "..."

"Cậu ấy không nhớ nhưng tôi nhớ," Từ Vọng tự dưng rất lên tinh thần, thoắt cái bò dậy, tiếp nối đoạn hồi ức ban nãy: "Sau đó lúc thầy đến, nào còn tâm trí đâu mà lo đến hai thằng tụi tôi nữa, còn phải lo đưa cậu ta tới phòng y tế trước đã, cũng hết cách, hạng nhất toàn khóa quý báu cỡ nào cơ chứ."

"Đúng đúng," Tiền Ngải khẽ gật đầu, "Sau đó thằng nhóc lớp A7 kia sợ bị kỉ luật, chẳng phải vẫn thỏa thuận trước khẩu cung với cậu, nói rằng hai người không hề đánh lộn, chỉ đùa giỡn thôi đó sao?"

"Cắt," Từ Vọng bĩu bĩu môi, "Ngay từ đầu tôi đã không muốn thỏa thuận gì với nó rồi, kỉ luật thì kỉ luật thôi, miễn sao không để thằng đó được thoải mái dễ chịu, thì sao cũng được," Nói rồi, cậu liếc nhìn Ngô Sênh một cái, "Ai mà biết được sau khi cái người này tỉnh lại, lại cứ bảo rằng chúng tôi chỉ đang đùa thôi."

"Cậu ấy giúp cậu mà," Tiền Ngải không nghe tiếp được nữa, bèn lên tiếng bênh vực lẽ phải, "Nếu cậu ấy mà không nói như thế, hai cậu đã bị ghi tội to rồi."

"Sao cậu cứ nói là cậu ấy giúp tôi mãi thế," Từ Vọng đã nhịn mãi rồi, "Hồi nãy cậu đã nói cậu ta ra tay là để giúp tôi rồi, nhưng rõ ràng cậu ta chỉ muốn can ngăn thôi hiểu chứ, là trung lập đó."

"Hai cậu khoan hãy nói giùm tôi cái đã." Ngô Sênh mới là người không thể nhịn nổi nữa rồi, buộc phải cắt ngang, đòi lại danh dự cho thời thanh xuân của mình, anh nhìn qua Từ Vọng trước, "Thứ nhất, tôi xông ra là để giúp cậu, đến cả Lão Tiền cũng nhìn ra được, khả năng tiếp thu của cậu là về âm luôn đấy à? Không thì cậu nghĩ làm sao mà cuối cùng cậu vẫn còn ngồi đây phê phán được." Nói rồi, anh lại đánh mắt sang phía Tiền Ngải, "Thứ hai, chắc không phải là bao nhiêu năm nay, các cậu vẫn tưởng lúc đó tôi ngất thật đấy chứ?"

Từ Vọng vẫn còn chưa bước ra khỏi mớ hỗn loạn "can ngăn hay là bênh vực", đã lại phải tiếp nhận thêm thông tin mới, đầu óc không kịp xoay sở: "Hả?"

Tiền Ngải lần này cũng ngạc nhiên: "Không phải ngất thật?"

"Đương nhiên là ngất giả rồi." Ngô Sênh đáp đầy hiển nhiên, "Tôi mà không ngất thì chẳng phải lại thành ba người đánh nhau sao, tôi nói là tôi muốn can, thằng nhóc kia sẽ sợ sao? Cho nên tôi nhất định phải ngất, tôi ngất rồi, thằng nhóc kia sẽ sợ, chỉ cần nó biết sợ, mọi chuyện phía sau đều trở nên dễ dàng rồi..."

"Em hiểu!" Huống Kim Hâm ngồi bật dậy. Lúc ở ải thứ nhất họ đã gặp Từ Vọng, mà khi Từ Vọng mới chỉ thấy Ngô Sênh chứ chưa kịp để ý đến hắn và Tôn Giang ở bên cạnh, hai người đã ôn lại chuyện cũ thời cấp ba, vụ Từ Vọng bị ba tên lưng gấu eo hùm cao to lực lưỡng sút vào trong cầu môn còn Ngô Sênh đi gọi thầy giáo đến giải quyết, lúc ấy Ngô Sênh đã nói, "Đây gọi là nhanh trí!"

Tiền Ngải: "..."

Từ Vọng: "..."

Ngô Sênh vui mừng khôn xiết. Cao sơn lưu thủy gặp tri âm, người đó mang tên Huống Kim Hâm.

Nói chuyện một hồi, bốn người mới phát hiện ra vị trí của bọn họ không phải núi rừng hoang dã gì, mà chính là điểm tọa độ của nhiệm vụ 2/23 -- đài Trấn Bắc. Trong "Cú", tọa độ này trùng khớp với khu vực cửa lên máy bay, họ đi từ chỗ xếp hàng tới cửa lên máy bay, tương đương với ở hiện thực là quãng đường từ nhà khách đến đài Trấn Bắc, cái này không có vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ sau đó máy bay đã bay lâu như vậy, chẳng nhẽ lại cất cánh rồi hạ cánh ngay tại chỗ hay sao, vậy thì cả quá trình ở giữa đều là bay vòng vòng lượn chơi trên trời? Hay là sau khi ngồi lên máy bay, mọi sự di chuyển đều không được tính nữa?

Đầu óc bốn người đều mù mờ, nghĩ không ra nguyên cớ gì, ù ù cạc cạc nói chuyện thêm một hồi, niềm phấn khích nhỏ nhoi sau khi nộp bài cũng dần dần biến mất, sự ủ rũ uể oải lại kéo đến lần nữa. Đạp lên bóng đêm, bốn người rời khỏi khu thắng cảnh như kẻ trộm, lôi điện thoại ra gọi xe, cả thể chưa mất đến mười lăm phút, đã về đến nhà khách.

Đứng trước cửa nhà khách, bọn họ mới nghĩ đến một vấn đề hết sức nghiêm túc -- lúc nửa đêm đi vào "Cú", bọn họ vẫn còn đang nói chuyện qua cánh cửa với bà cô tiếp tân của nhà khách, sau đó tất cả bọn họ đều bị cuốn đi mất, bà cô ngoài cánh cửa sẽ phản ứng thế nào? Mặt đầy nghi ngờ mà rời đi? Xông vào phòng xong phát hiện không có người? Hoặc là thẳng tay trực tiếp báo cảnh sát luôn?

Bất kể là tình huống nào, họ đều phải cho đối phương một lời giải thích hợp lí.

Mà hiện giờ, ở phía trong cánh cửa kính sát đất, bà cô nọ đang nằm nhoài ra ngủ gật ngay quầy tiếp tân.

"Giờ sao?" Tiền Ngải có chút rầu rĩ gãi gãi đầu.

"Vào thôi." Từ Vọng đưa ra quyết định chóng vánh, "Cái gì nên tới thì cũng phải tới thôi, tùy cơ ứng biến đi."

Dứt lời, cậu dẫn đầu bước vào trong, Ngô Sênh theo sát phía sau, Huống Kim Hâm và Tiền Ngải liếc nhìn nhau một cái, cũng cắn răng căng thẳng đi theo.

Như thể có cảm ứng, bà cô đúng lúc này trùng hợp nhổm người dậy liếc mắt nhìn qua, vốn dĩ định ngáp một cái, ai dè vừa mới kịp mở miệng, đã nhìn thấy bốn người họ bước vào từ bên ngoài. Thế là cái ngáp phải dừng khựng lại, cả mắt lẫn miệng vẫn còn mở thao láo.

Bốn người đứng yên tại chỗ, không tiến lên trước, không lùi về sau, chỉ lẳng lặng nhìn bà cô, áp dụng chiến lược địch không động thì ta cũng không động.

"Mấy cậu..." Bà cô cuối cùng cũng lên tiếng nói chuyện, song giọng nói không hề có ý chất vấn, chỉ cảm thấy thắc mắc và kì lạ hết sức đơn thuần, "Mấy cậu ra ngoài hồi nào thế? Sao tôi ngồi đây suốt mà không thấy nhỉ?"

Bốn người bị câu hỏi nằm ngoài dự liệu này làm cho đơ hẳn, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn là Từ Vọng đáp lời: "À, mới ra ngoài hồi nãy ạ, đi ăn bữa đêm, chắc có lẽ lúc đó chị ngủ gật, nên không để ý."

"Ồ." Bà cô chấp nhận lời giải thích này một cách tự nhiên, còn không quên nhiệt tình nhắc nhở, "Đêm hôm gió bấc buốt lạnh, mấy đứa nhớ mặc nhiều một chút."

Thái độ của chị ta hết sức tự nhiên, nói xong những lời này liền ngáp một cái, đặt tay lên quầy, nom có vẻ như đang muốn tiếp tục chợp mắt.

Kẻ ngu ngốc đến mấy cũng phải nhận ra chỗ không bình thường rồi, Từ Vọng đứng ra hỏi thẳng: "Chị này, lúc trước chị tới phòng tìm tụi em..."

Cậu chỉ nói lấp lửng có nửa câu, thứ nhất là vì cẩn thận, không muốn để lộ ra quá nhiều, hai nữa là thực lòng cũng chưa biết đằng sau phải nói tiếp như thế nào, dù gì cũng không thể hỏi xem chị có cảm nghĩ gì khi tới phòng tìm tụi em mà tụi em lại biến mất chứ.

Bà cô đợi cả nửa ngày vẫn không đợi được vế sau, chỉ đành phải đáp lại dựa vào nửa câu trước còn đang bỏ lửng: "Gì cơ? Tôi tới tìm mấy cậu hồi nào?"

Không khí, đột nhiên yên tĩnh.

Từ Vọng cố đè nén cảm giác khó tin, vẫn chưa từ bỏ ý định lại nhắc nhở thêm một câu: "Cái lúc tầm 12h tối ấy..."

"Chàng trai trẻ này cậu nói gì lạ vậy," Bà cô nọ vui vẻ, ánh mắt nhìn bọn họ tựa như nhìn mấy đứa trẻ ăn nói lung tung, "Cả buổi tối tôi đều ở đây mà, đã lên tầng lúc nào đâu."

Không khí, hoàn toàn tĩnh lặng.

Bọn họ nhìn bà cô tiếp tân, chị ta cũng mờ mịt nhìn bọn họ.

Trong khoảng thời gian đối mắt dài dằng dặc, họ đã xác nhận được một chuyện -- bà cô này, mất trí nhớ rồi.

Cuộc hội thoại câu trước chẳng hề liên kết với câu sau này, kết thúc trong sự ngơ ngác không hiểu ra làm sao của bà cô tiếp tân và sự hãi hùng khiếp vía của bốn người họ.

Họ kinh hãi vì chuyện "mất trí nhớ" quá đỗi hoang đường, lại càng kinh sợ vì sức mạnh của "Cú". Nhưng chờ khi bình tĩnh lại mà suy nghĩ, "Cú" ở thế giới hiện thực có thể cuốn những người sống sờ sờ này vào trong thế giới của nó, thậm chí khi bị thương trong thế giới đó còn có thể đem họ xuyên về hiện thực, vậy thì chuyện thay đổi kí ức của một người, có gì mà không thể cơ chứ?

Có điều, vẫn quá sức kinh khủng.

Thứ sức mạnh kinh khủng như thế này đã xóa nhòa ranh giới giữa "Cú" với "hiện thực", khiến cho những người vốn phân rõ ngày và đêm, vốn coi "Cú" chỉ như một cơn mơ hoặc như một cuộc chơi đọ sức mà tách biệt nó ra khỏi đời sống hiện thực, phải cảm thấy lạnh lòng.

Bốn người quay trở về đến phòng hoặc là ngồi trên ghế, hoặc ngồi ngay mép giường, yên lặng trầm mặc, hồi lâu không nói gì.

"Thực ra nếu đổi một góc nhìn khác để xem xét sự việc thì chuyện này cũng tốt mà, như thế này chúng ta sẽ không sợ bị coi là lũ điên nữa, cũng không cần phải nói dối để che giấu chuyện mất tích một cách kì quái," Huống Kim Hâm mở lời trước, hắn vỗ vỗ mấy cái vào mặt mình, trong ánh mắt lại lần nữa tràn trề sức sống cùng lạc quan, "Ngủ đi thôi, sớm mai thức dậy lại là một ngày mới."

Từ Vọng thở dài.

Đúng là sẽ không bị coi như kẻ điên nữa, nhưng cũng sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội cầu cứu bên ngoài.

Có điều trong một đêm vừa mới trải qua trận chiến gian khổ như thế này, vẫn là đừng nên nhắc đến những chủ đề nặng nề như vậy thì hơn.

"Đồng ý," cậu vỗ vỗ hai chân, đứng dậy khỏi mép giường, lớn tiếng phụ họa theo Huống Kim Hâm, "Ngủ thôi!"

"Tôi không về phòng đâu," Tiền Ngải vội vàng giơ tay, "Hiện giờ tôi rất thiếu hụt cảm giác an toàn, tôi muốn ngủ với ba người các cậu!"

"Lão Tiền," Ngô Sênh nghiêm túc sửa lời gã, "Ba chúng tôi ngủ cùng một phòng, không có nghĩa là ba chúng tôi ngủ với nhau."

Tiền Ngải ngơ ra mất mấy giây, tiếp tục cãi cố: "Không phải là như nhau cả à, cậu bới lông tìm vết chữ nghĩa kĩ như thế làm gì."

"Không không không," Ngô Sênh mau chóng lắc đầu, "Ý nghĩa trong đó rất rất khác nhau..."

"Cậu có thể nói cái gì có ích xíu được không!" Từ Vọng không nghe tiếp được nữa, trực tiếp đưa ra phương án có tính ứng dụng cao, "Vậy thì cứ ghép ba cái giường lại với nhau, bốn người chúng ta ngủ chung!"

"Đừng ghép lại làm gì, đều là chắp vá tạm bợ có ngủ cũng không được thoải mái," Huống Kim Hâm xung phong chịu đựng, "Anh Tiền, để em qua phòng anh ngủ cùng anh."

"Cũng được," Từ Vọng cảm thấy phương án này khá ổn, bước tới vỗ vai Tiền Ngải, "Yên tâm, cho dù có xảy ra chuyện gì, Tiểu Huống đều có thể bảo vệ cậu."

Tiền Ngải nhìn nhìn dáng vẻ đoan chính trịnh trọng của Từ Vọng, lại nhìn nhìn bộ dạng hết sức chân thành của Huống Kim Hâm, cuối cùng lại ngó đến Ngô Sênh một vẻ hai tai không nghe chuyện ngoài, có cảm giác sức mạnh của mình đang bị sỉ nhục sâu sắc, nhưng...

"Vậy cũng được."

Tiễn Tiền Ngải và Huống Kim Hâm đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Từ Vọng và Ngô Sênh.