Cứ Ngỡ Là Lỡ Nhau

Chương 8: Cuộc hẹn




"Quân ơi!"

"Ở đây nè!"

Nguyễn Gia Khang đứng bên đường, nỗ lực vẫy tay.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng viền đen, để lộ đôi chân dài và thẳng.

Khuôn mặt ưa nhìn cùng với nụ cười tươi tắn làm tần suất người đi đường ngoái lại nhìn là cực cao.

"Hộc..."

Trần Quân chống đầu gối thở dốc, đứt quãng nói:

"Xin lỗi, anh lỡ chuyến bus. Chắc em đợi lâu rồi ha?"

"Quân chạy đến đây à?!" Nguyễn Gia Khang tròn mắt, giọng nói tràn đầy lo lắng, tay vỗ nhẹ vào lưng giúp Trần Quân ổn định lại hơi thở.

"Tôi vừa đến thôi, sao lại ngốc như vậy? Là 3km đấy!"

"Anh có thuê xe đạp nhưng nó bị nổ lốp mất tiêu rồi..." Trần Quân ảo não, chợt cảm thấy bối rối vì cơn giận của Khang.

Nguyễn Gia Khang cố ổn định lại cảm xúc, nhưng khi nghĩ đến giữa trời nắng hơn 35 độ thế này mà y còn để đầu trần chạy đến đây, không bị say nắng là may rồi.

"Thôi, chúng ta vào trong kia nghỉ một lúc đã."

Anh đưa Trần Quân đến dưới một gốc cây lớn, lấy ra một cái quạt điện mini màu hồng phấn, dúi vào tay Quân rồi lại lục lọi trong cái túi mình mang theo.

"Em mang nhiều đồ vậy làm gì?" Y vừa mở công tắc, vừa tò mò hỏi.

"Đề phòng những trường hợp như vậy chứ còn gì nữa." Khang khẽ càu nhàu trong miệng, trên tay vẫn tiếp tục bận.

"Đây rồi. Này, uống sữa đi, tôi để trong tủ, còn mát đấy!"

Trần Quân tròn mắt, vô thức đưa tay nhận lấy.

"Em...em đưa cả cái này đi à?"

"Chứ sao nữa." Khang cũng lấy một hộp sữa cho mình, rồi nói với vẻ tự hào lắm.

Xem cái cách mà Nguyễn Gia Khang tìm kiếm, Trần Quân nghĩ không biết cái túi kia còn chứa những thứ gì ở trong đấy nữa.

Nguyễn Gia Khang lại một lần nữa đổi mới nhận thức của y. Nhóc ta không chỉ chăm chỉ mà còn vô cùng tinh tế.

Và Trần Quân cảm thấy, tính cách như vậy xuất hiện trên một người con trai thì có đôi phần kì lạ.

Không phải là y kì thị và cảm thấy anh gái tính, chỉ đơn thuần là thấy khác và theo bản năng muốn tìm hiểu về Nguyễn Gia Khang mà thôi.

*****

Hai người cùng nhau đi trên hè phố.

Tiết trời nóng như đổ lửa, anh đưa cho Trần Quân một chiếc mũ lưỡi trai đen, còn lấy cho mình một chiếc mũ khác màu trắng.

Trong lòng còn trộm mừng thầm vì được đội mũ đôi.

Rồi nụ cười mỉm của anh chợt dừng, vì dù sao người ta đâu có để ý, mà để ý thì đã làm sao?

Nhưng chút chuyện này đã bị Nguyễn Gia Khang dẹp ra sau đầu vì đã gần đến công viên giải trí.

Bây giờ là 3 giờ chiều, cũng là khoảng thời gian nóng nhất trong ngày. Hai người chỉ mới đi bộ trong chốc lát nhưng mồ hôi đã thi nhau chảy xuống.

Đến cổng, soát vé, họ quyết định chơi những trò nhẹ nhàng trước.

Trông Trần Quân có một vẻ lúng túng lạ mặc dù đã bị y che giấu. Nguyễn Gia Khang suy nghĩ một lúc và chợt hiểu ra. Có lẽ, vì y chưa bao giờ đến đây và cũng không hiểu mình sẽ phải làm gì.

"Bây giờ chúng ta chơi gì đó kích thích đi! Cái kia, thế nào?" Nguyễn Gia Khang chỉ tay vào tàu lượn siêu tốc rồi nhướng mày khiêu khích.

Trần Quân ngẩn người, đến khi phản ứng lại mới thấy bản thân đã đi theo anh từ bao giờ.

"Aaaa....!"

Tiếng hò hét phấn khích xen lẫn sợ hãi to nhỏ chấn động như dội thẳng vào tai. Trái tim y đập thình thịch, từng nhịp rõ ràng. Trần Quân nhận thấy điều đó và nuốt nước bọt, có gì đó rạo rực như nhen nhóm trong lòng.

"Bên này, không định mua vé à?"

Trần Quân không nói gì, mua hai vé rồi chờ đến lượt.

Ngồi lên ghế, làm tốt công tác bảo hộ, Trần Quân nở một nụ cười tươi, trong mắt đong đầy hạnh phúc nho nhỏ.

Y không biết, nhịp tim của ai đó cũng không được bình thường, nhưng không phải vì sợ hay vì mong chờ, mà là vì...Nguyễn Gia Khang cảm thấy anh lại thương Trần Quân thêm một chút.

Ngồi tàu lượn siêu tốc không phải là một trải nghiệm lạ với Nguyễn Gia Khang, nhưng chơi với Trần Quân lại là một trải nghiệm khác lạ.

"Aaaaaa....!"

Dù đã cố tỏ ra bình tĩnh đến đâu, cảm giác mất trọng lực vẫn khiến mọi người bất giác hét lên.

Nguyễn Gia Khang lẫn Trần Quân lúc này mới thấy mình thực sự là những người trẻ tuổi. Là một thiếu niên có quyền thoải mái nô đùa. Chứ không phải vì áp lực gia đình hay vì là một linh hồn đã trưởng thành mà luôn bề bộn lo toan.

Trò chơi trong công viên giải trí không nhiều, nhưng hai người đều chơi rất tận tình, mỗi trò đều chơi qua một lần. Đến khi phản ứng lại, trời đã tối.

"Đói bụng quá..."

"Quân, đói không?"

"Ừm, đói."

Trần Quân chống tay lên hông thở dốc, đến bây giờ vẫn còn hơi choáng.

"Đi, chúng ta đi ăn KFC!" Mới ngồi nghỉ được một chốc, Nguyễn Gia Khang dường như vẫn dư thừa năng lượng, bật dậy ngay lập tức.

"Từ từ! Em không mệt hả?"

"Có chứ." Anh chớp mắt.

"Nghỉ chút đã."

"Đi ăn thì mới có thể chơi tiếp."

"Nào, đi thôi!"

"Được rồi."

Hôm đó, hai người cùng đi ăn, chơi game. Đến khi về nhà đã là 11 giờ tối.

*****

Sáng hôm sau.

"Quân! Đi làm bây giờ hả?"

"Ờ..."

"Hôm qua ngủ không ngon hả?"

"Tại em chứ ai!"

Tại vì Nguyễn Gia Khang mà nằm mãi, Trần Quân vẫn còn cảm giác phấn khích.

Nguyễn Gia Khang:?.