Cự Long Thức Tỉnh

Chương 997: Anh Thạch mời cứ tự nhiên, tôi không tiễn nữa




Nhiếp Vi kêu đau một cái, vẻ mặt hờn dỗi vỗ nhẹ bố nuôi một cái.



Lúc này, Thạch Quốc Hưng nói: “Không còn sớm nữa, tôi thấy tối nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ba ngày nữa, cuộc thi lại bắt đầu, Nhiếp Vi nhất định phải giữ vững tinh thần thật tốt đấy”.



“Đúng đúng đúng, nghỉ ngơi đi, anh Thạch mời cứ tự nhiên, tôi không tiễn nữa”, Thôi Cảnh Ba cười lớn nói.



Sau đó, Thạch Quốc Hưng đứng lên, ôm hai mỹ nữ diêm dúa vội vàng ra về.





Sau khi Thạch Quốc Hưng đi, Thôi Cảnh Ba bế Nhiếp Vi lên ném lên giường, Nhiếp Vi nũng nịu kêu một tiếng, cắn đôi môi đỏ hồng, xấu hổ nhìn ông ta.



Thôi Cảnh Ba thấy vậy, lập tức cảm thấy người như bốc lửa, vội vàng cởi quần áo của mình, sau đó hằm hằm nói: “Gái lẳng lơ, đêm nay bố nuôi nhất định cho con biết sự lợi hại của bố”.



Thôi Cảnh Ba nhìn Nhiếp Vi cố ý giả bộ ngây thơ xấu hổ, bèn bổ nhào đến, sau đó đè cô ta xuống.



Nhiếp Vi miệng thì vội vàng kêu lên đừng đừng, nhưng cơ thể lại cứ uốn éo lắc qua lắc lại, cọ sát mấy lần khiến Thôi Cảnh Ba nổi ham muốn khắp người.



“Gái lẳng lơ, tối nay bố nuôi phải ấy chết con”, Thôi Cảnh Ba hằm hằm nói.



Hai tay Nhiếp Vi không ngừng đẩy Thôi Cảnh Ba, giãy dụa nói: “Đừng mà bố nuôi, bố là bố của con mà, thế này không đúng đâu, bố không thể làm vậy”.



Nhìn Nhiếp Vi ỡm ờ muốn mà cứ giả bộ, vẻ mặt đau khổ giãy dụa.



Thôi Cảnh Ba không nói nhiều, tách hai chân trắng ngọc, lộ ra một tòa núi Bồng Lai, khẩu súng đen xì cứng cắm thẳng vào khe cửa.



“A!”



Nhiếp Vi kêu lên thảm thiết, lập tức nằm mềm nhũn không còn sức lực, nức nở thút thít.



Thôi Cảnh Ba lại cười lớn một tiếng, rong ruổi lên xuống trong động phủ, mặc sức hoành hành.



Mấy giây sau, Thôi Cảnh Ba gầm lớn một tiếng, mở chốt xả lũ, sau đó nằm vật xuống giường.



Còn Nhiếp Vi khóc càng dữ dội hơn.







Hôm sau trời vừa hửng sáng.



Cuối cùng chuyên cơ của đám người Lục Hi hạ cánh ở sân bay quốc tế Tây Kinh.



Lục Hi và Vân Khả Thiên xuống máy bay, bảo đám người Burns trực tiếp về nước, sau đó đi ra khỏi sân bay, trong phòng khách quý, Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki và cả A Đóa đã đợi từ lâu, sau khi tập trung, bốn người đi về thẳng Thiên Nhân Cư.



Về đến Thiên Nhân Cư, Lục Hi không màng thưởng thức sự thay đổi ở đây, lập tức bàn chuyện với đám người Hoắc Tư Duệ.



Dựa theo kết quả điều tra mới nhất, Hoắc Tư Duệ nói lại tình hình cụ thể lần nữa.



Xác định là Thôi Cảnh Ba, nhà bất động sản Thượng Kinh, một lòng muốn nâng đỡ Nhiếp Vi, đã dùng số tiền lớn mua phiếu bình chọn với giá cao để cô ta lọt vào chung kết thành công.



Lục Hi nghe xong, trầm tư một lúc.



Cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên là cuộc thi lớn, có nhà nước hỗ trợ, mỗi một trận thi đều sẽ phát trực tiếp trên sóng truyền hình giải trí trung ương, rất đông khán giả đón xem.



Còn quy tắc của cuộc thi, là tất cả khán giả bình chọn trên kênh weibo chính thức của cuộc thi, phương pháp loại thí sinh chủ yếu dựa vào tỷ lệ ủng hộ của khán giả dành cho thí sinh, và ban giám khảo đánh giá bình chọn, top 3 của khu vực sẽ tiếng vào cuộc chung kết toàn quốc.



Lần này Thôi Cảnh Ba đã tốn hơn chục triệu để tuyên truyền, mua phiếu bình chọn với giá cao, dùng trò gian lận để Nhiếp Vi lọt vào top đầu, loại bỏ A Đóa.



Tình hình hiện tại là nếu A Đóa có thể chiến thắng người đứng thư tư trong cuộc vào top 3, thì có thể tiến vào top 3, lọt vào trận chung kết toàn quốc, nếu thất bại thì hoàn toàn không có duyên với cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên.



Trầm tư hồi lâu, Lục Hi chậm rãi nói: “Tư Duệ, cô thấy trong cuộc thi này, A Đóa có vấn đề gì không?”