Cự Long Thức Tỉnh

Chương 781: Anh cũng có ấn tượng không tệ với người cháu tinh quái này.  




Nói rồi, Lục Viễn Chí và trợ lý Triệu Quảng Minh xuống xe, tài xế thì chở Lục Tiểu Hiên đi vào thành phố.



Nhìn cháu gái rời đi, Lục Viễn Chí nói với Triệu Quảng Minh: “Đi thôi, mong là lần này sẽ nhận được tin tốt”.



Triệu Quảng Minh gật đầu. Năm nay anh ta 36, đã đi theo Lục Viễn Chí gần một thập kỷ, rất có cảm tình với nhà họ Lục. Anh ta cũng nắm rõ mọi thứ về tình hình nhà họ Lục.





Anh ta vô cùng hiểu rõ tình cảnh trước mắt của nhà họ Lục và tâm trạng của Lục Viễn Chí hiện giờ. Nhìn Lục Viễn Chí đã ngần này tuổi rồi mà vẫn phải đi từ nơi xa xôi đến cầu xin người ta, anh ta cũng vô cùng lo lắng.



Hai người đi đến văn phòng, Triệu Quảng Minh đến chỗ tiếp tân nói rõ lí do đến đây thì bị cho ra khu nghỉ ngơi chờ đợi, sau đó anh ta và Lục Viễn Chí cùng ngồi trong khu nghỉ.



Với thân phận của Lục Viễn Chí ở Nam Uy, đi đến đâu cũng là tiền hô hậu ủng, mà trong nhóm ông lớn thương nghiệp Nam Uy thì Lục Viễn Chí cũng có địa vị cực cao.



Nhưng giờ đang cần sự giúp đỡ của người ta, người ta bảo chờ thì cũng chỉ đành chờ.



Nhìn Lục Viễn Chí đang chau mày suy nghĩ ngồi trên sô pha, Triệu Quảng Minh cũng rất chua xót, yên lặng rót nước cho Lục Viễn Chí.



Mà lúc này, Lục Tiểu Hiên chỉ xe đi vào đường Triều Văn, phố Đông Đại, sau đó nói với tài xế: “Bác đến chỗ ông nội cháu đi, để cháu đi tìm chú ba của cháu”.



Tài xế đồng ý rồi rời đi.



Lục Tiểu Hiên ngâm nga một bài hát, đi vào đường Triều Văn, tìm từng nhà.



Không bao lâu sau, cô bé đã tìm đến tiệm tạp hóa Vong Ưu, đứng ở bên ngoài nhìn, thấy hai cánh cửa gỗ đang khép hờ. Lục Tiểu Hiên liền đẩy cửa đi vào, nói: “Chú ba, cháu tới thăm chú nè”.



Lục Tiểu Hiên đi vào, thấy bên trong không có ai thì đi dạo khắp một vòng, lại gọi: “Chú ba, cháu đến thăm chú nè, chú có ở nhà không?”



Không thấy ai đáp lại, Lục Tiểu Hiên bèn ngồi xuống sô pha, nhìn quanh rồi thở dài: “Chú ba làm ăn kiểu gì vậy trời, tiệm tạp hóa mà chẳng có đồ gì cả, lại không có người trông nom luôn, thật là”.



Lục Tiểu Hiên ngồi chờ một hồi, nhàm chán mở balo ra, bắt đầu ăn đồ ăn vặt.



Thật ra, lúc cô bé đến cửa tiệm thì Lục Hi đã biết tin.



Thấy Lục Tiểu Hiên đến tìm mình, Lục Hi cũng vô cùng bất ngờ. Định chào hỏi cô bé một tiếng nhưng sợ làm cô bé giật mình, nên cũng không nói thêm gì. Anh cũng gần đến Tây Kinh rồi, để cô bé chờ chút vậy.



Cứ như vậy, hai tiếng sau, Lục Hi cuối cùng cũng đi vào tiệm.



Anh vừa đi vào cửa, Lục Tiểu Hiên đã thấy, lập tức nói: “Chú ba, chú đi đâu mà làm cháu chờ lâu ơi là lâu”.



Lục Hi cười đáp: “Chú xin lỗi, chú ra ngoài công chuyện, cũng không biết cháu đến, nên để cháu phải chờ lâu”.



“Vậy là tốt, lát nữa chú phải cho cháu ăn ngon đấy”, Lục Tiểu Hiên cười nói.



“Chuyện nhỏ”, Lục Hi đồng ý.



Anh cũng có ấn tượng không tệ với người cháu tinh quái này.



Lúc này, Lục Tiểu Hiên nhìn đồ ăn vặt bày đầy bàn, xấu hổ nói: “Cháu định mang đến làm quà cho chú, nhưng vì đói quá nên cháu ăn hết mất rồi”.