Cự Long Thức Tỉnh

Chương 768: Phúc lớn của thiên hạ”.  







Mấy tên binh lính thân cận của gã bị banh thây trong nháy mắt, sau đó những người này người trước ngã xuống người sau thế chỗ lao về phía Barthes.



Barthes điên cuồng gào thét liên tục, sau khi cuồng hóa, sức mạnh và cơ thể của gã tăng vượt bậc, đám thủ hạ này vốn không phải là đối thủ của gã, tất cả những tên xông lên đều bị gã chém thành hai mảnh.





Khắc Tẩm đứng ở đó, cũng không có ý muốn ra tay.



Nhưng bọn họ có đến bốn năm trăm người, trong tình tình người trước ngã xuống người sau thế chỗ, không bao lâu trường đao của Barthes cũng bị sứt mẻ.



Sau đó, Barthes chiến đấu bằng nắm đấm, không còn vũ khí, rõ ràng lực sát thương của Barthes giảm xuống rõ rệt, đám người liều mạng bao vây tấn công, chỉ trong nháy mắt, trên người hắn đầy thương tích chồng chất, máu chảy không ngừng.



Hảo hán không địch nổi đàn sói, câu này rất có lý, trừ phi là áp đặt lên Lục Hi không nói đạo lý.



Mười mấy phút sau, Barthes đã không chống đỡ nổi, lúc này, thời gian cuồng hóa của gã cũng hết, trở lại hình dạng ban đầu của gã.



Vốn dĩ gã đã như nỏ mạnh hết đà, lại thêm thời gian suy yếu sau khi cuồng hóa, cho nên gã không còn sức, chớp mắt bị trúng liên tiếp mười mấy nhát đao, ngã trong vũng máu.



Lúc này đám người cũng không tha cho gã, mà cùng xông lên, trong phút chốc đã chém gã thành nhiều mảnh, chết không thể nào chết hơn được nữa.



Sau khi Barthes banh xác, đám người này cũng chỉ còn lại hơn hai trăm người, lúc này, toàn thân người nào cũng là máu, có máu của chiến hữu, có máu của Barthes, cũng có máu của mình, trông vô cùng thê thảm.



Đám người đều ném trường đao trong tay đi, quỳ sụp phủ phục dưới đất.



Khắc Tẩm vừa nhìn, quay người nói với Lục Hi: “Anh Lục, anh xem, có thể tha cho họ một con đường sống không, họ cũng chỉ bị Barthes ép buộc thôi”.



Lục Hi nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Lần này bỏ qua, sau này đừng chơi trò này với tôi”.



Lục Hi biết, Khắc Tẩm không đích thân ra tay mà cho thủ hạ của Barthes giết Barthes, là vì nhận ra mình nổi giận thực sự, không định để đám người đó sống tiếp.



Nói thế nào thì đám người này cũng là những người ủng hộ hắn ta, Khắc Tẩm nghĩ ra kế này cho họ lấy công chuộc tội, để mình không dễ xuống tay giết người.



Nể tình hắn ta dùng hết tâm sức để suy tính, Lục Hi cũng tùy theo hắn ta, nhưng anh vẫn vạch trần chút tâm tư của Khắc Tẩm, cho hắn ta biết mình đang nể mặt hắn ta.



Lúc này Khắc Tẩm gật đầu liên tục nói: “Anh Lục có đức tính yêu thương con người và vạn vật, là phúc lớn của thiên hạ”.



Lục Hi vừa nghe lời này cũng ngẩn người, gõ hồi chuông cảnh giác cho mình.



Lúc đám người Tề Tuyết Phong đã hoàn toàn trố mắt.



Sự thay đổi trong thời gian ngắn và cả cảnh gượng vô cùng tanh máu này khiến họ run lên bần bật.