Cự Long Thức Tỉnh

Chương 761: “Tôi không sao đâu, thầy cứ yên tâm”.  




Đám người Tề Tuyết Phong cả kinh, bọn họ khinh nhờn thần linh của đám người này khi nào chứ?



Lúc này, Tề Tuyết Phong nói: “Thưa anh, chúng tôi thật sự chưa làm gì cả, sao lại khinh nhờn thần linh của các anh được, chắc hẳn là có hiểu lầm ở đây”.





Tề Tuyết Phong cũng biết người ở đây có nhiều phong tục, tính cách lại mạnh mẽ, chỉ cần khó chịu với nhau thì sẽ đánh nhau luôn, cho nên không thể cứng đầu mà nói chuyện, nhỡ đâu làm bọn họ tức giận thì đám người này sẽ bất kể mọi thứ mà khiến bọn họ lâm vào nguy hiểm.



Râu quai nón cười khẩy, chĩa trường đao vào Lục Hi: “Kẻ này dám động vào đại thần Tát Mãn vĩ đại của chúng ta, đó chính là khinh nhờn”.



Lúc này, đám Tề Tuyết Phong đều nhìn Lục Hi.



Ban nãy bọn họ cũng thấy Lục Hi sờ vào vật tổ kia một lúc, nhưng Tề Tuyết Phong cũng chỉ cho là Lục Hi tò mò thôi nên không để ý lắm, không ngờ lại khiến đám người này phẫn nộ.



Thấy đám người nhìn mình, Lục Hi nhún vai: “Xin lỗi, ban nãy tôi đúng là có chạm vào một chút”.



“Cậu rảnh quá hay sao mà chạm vào chứ hả”, Tề Tuyết Phong tức tối nói.



Thôi xong rồi, phải biết rằng những người này cực kỳ tôn trọng tín ngưỡng, nếu làm bọn họ tức giận thì rất khó giải quyết.



Mà lúc này, Tưởng Lợi Dân nói: “Thầy ơi, họa này là do anh ta gây ra, để anh ta tự chịu là được, chúng ta đâu có liên quan gì đến anh ta chứ”.



Tề Tuyết Phong khó xử. Đúng là tại Lục Hi nên mới ra cơ sự, nhưng cùng nhau đến mà bỏ lại người ta đi thì không đạo đức cho lắm.



Nhưng nếu không đi, ông ấy dẫn theo năm sinh viên, nhỡ gặp nguy hiểm gì thì ông ấy cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này. Thậm chí có khi còn bị cách chức hoặc ngồi tù ấy chứ.



Lúc này, Lục Hi nhìn Tưởng Lợi Dân một cái, lạnh nhạt nói: “Thầy Tề đừng thấy khó xử, để tôi nói chuyện với bọn họ, còn mọi người cứ đi đi”.



“Vậy cậu phải làm sao bây giờ?”, Tề Tuyết Phong ngượng ngùng hỏi.



Lục Hi cười nói: “Tôi không sao đâu, thầy cứ yên tâm”.



Sau đó, Lục Hi nói với râu quai nói: “Người khinh nhờn đại thần Tát Mãn của các người là tôi, không liên quan gì đến họ, các người hãy thả họ đi đi, tôi ở đây tùy các người xử trí”.



Râu quai nón nghe vậy thì cười khẩy: “Các người đi cùng nhau, cùng khinh nhờn đại thần Tát Mãn, đừng hòng rơi đi. Hôm nay cũng là ngày hiến tế, các người cứ chờ bị thiêu chết đi, như thế đại thần Tát Mãn mới tha thứ cho các người”.



Đám Tề Tuyết Phong nghe vậy đều kinh hãi, đến cả bọn họ mà cũng không được buông tha.



Còn Lục Hi đã sầm mặt lại. Anh vốn chờ đám Tề Tuyết Phong rời đi, nói chuyện xong xuôi là thôi, chỉ là một cái vật tổ mà sờ vào cũng bắt người ta chết, quá vớ vẩn.



Nhưng khi anh nghe đến chữ “hiến tế” thì biết ngay chuyện tình không đơn giản.



Lục Hi là người rất hay hiến tế, đương nhiên biết ý nghĩa của nó. Đó chính là dâng đồ vật có giá trị lên cho vị thần mà mình đang thờ phụng, mà thần cũng sẽ ban tặng quà tương ứng cho tín đồ của mình.