Nhìn Khắc Tẩm cầu xin tha thứ, Lục Hi mới lạnh lùng nói: “Anh coi Trung Nguyên của tôi không có người, dám chạy đến đây lừa bịp, đây là dạy dỗ nhỏ với anh, sau này anh nên làm người biết điều, một chân nhân cũng không có gì đặc biệt hơn người”.
Khắc Tẩm nghe xong liền gật đầu liên tục nói: “Anh Lục nói đúng, lần này tôi cũng là vạn bất đắc dĩ, sau này cũng không dám nữa”.
Lục Hi nghe vậy, anh cau mày nói: “Vạn bất đắc dĩ?”
Lúc này, đột nhiên Khắc Tẩm ngẩn ra, biết mình nói lỡ miệng, hắn ta liền không nói nữa.
Lục Hi lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh nên khai đúng sự thật, nếu không tôi sẽ tiễn anh về Tây Thiên ở ngay chỗ này”.
Giọng của Lục Hi giống như mùa đông giá rét, trong lòng Khắc Tẩm run sợ, hắn ta thở dài một cái rồi thành thật nói.
Hóa ra miếng ngọc này đúng là hắn ta phát hiện được ở một di tích, sau khi vô tình phát hiện ra di tích này, hắn ta lập tức đi thăm dò, nhưng chỉ thăm dò được một nửa, hắn ta không thể nào đi tiếp nữa, bởi vì một phần ở bên trong bị một tầng pháp lực hùng mạnh bao phủ, căn bản không vào được.
Hắn ta bất đắc dĩ chỉ đành cầm theo miếng ngọc lui ra, hắn ta đi tới Trung Nguyên, một là muốn bán với giá cao, hai là nhân cơ hội buổi đấu giá muốn liên hiệp với mấy cao thủ chân chính, hợp sức thăm dò di tích kia, bởi vì sức mạnh một mình hắn ta quả thật không còn cách nào khác, cho nên mới có chuyến đi Trung Nguyên này.
Lục Hi nghe xong liền vui mừng, đây đúng là thu hoạch ngoài dự liệu.
Di tích chính là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, lần trước thăm dò di tích của tiên sư Cát Hồng đã khiến anh kiếm được rất nhiều, nghe Khắc Tẩm miêu tả, quy mô di tích này chắc cũng không nhỏ, trong đó chắc chắn có vật giá trị cao.
Anh lạnh lùng nói: “Chuyện này đừng nhắc với bất kỳ ai, mấy ngày nữa tôi sẽ đi tới đó, đến lúc ấy anh sẽ có lợi ích”.
Khắc Tẩm nghe xong liền gật đầu, năng lực của Lục Hi ở trên mình, hắn ta rất hy vọng anh có thể phá giải di tích kia, đến lúc đó mình được hưởng chút lợi ích thôi cũng được.
“Tôi nhất định sẽ giữ bí mật, anh Lục yên tâm”, Khắc Tẩm thề chân thành nói.
Lúc này, Lục Hi mới lên tiếng: “Bây giờ, anh có thể rời đi”.
Khắc Tẩm gật đầu, hắn ta vội vàng đứng lên, cũng không thèm nhìn mấy người trong nhà thủy tạ, cứ như vậy mà đi không lời từ biệt.
Lục Hi chậm rãi quay trở lại nhà thủy tạ, nhìn biểu cảm kinh ngạc của mọi người, anh nói: “Mọi người còn có tranh cãi gì với món đồ này không?”
Trong sân yên lặng, Lục Hi chính là tông sư, thân phận này đã chấn nhiếp sâu sắc đến mọi người, khiến bọn họ không dám tùy tiện nói bậy bạ.
Lúc này, Ôn Tôn Nguyên chắp tay nói: “Hóa ra là một vị tông sư, thật thất lễ, vẫn chưa thỉnh giáo đại danh của tông sư?”
Lục Hi nhàn nhạt đáp: “Tôi họ Lục”.