Đi dạo một lúc, Lục Hi khẽ giật mình, đi theo con đường nhiều khúc quanh co đến một đình nghỉ tám góc.
Vương Bá Hổ đang đứng trong đình, ôm Lưu Lộ Lộ chỉ vào sông núi, bày phong cách cao nhân.
Lúc này, Lục Hi biến thành dáng vẻ của Lục Thiên Hành, chậm rãi đi đến. Bây giờ anh vẫn chưa muốn xuất hiện trước mặt người nhà họ Ôn với khuôn mặt thật, cho nên thay đổi dung mạo vẫn là điều cần thiết.
“Anh Vương, thật có nhã hứng đấy”, Lục Hi cười nói.
“Anh là ai?”, Vương Bá Hổ nhìn Lục Hi nghi ngờ hỏi.
Còn vệ sĩ của gã cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Hi.
Lục Hi cười nói: “Tôi họ Lục, đặc biệt đến tìm anh”.
“Tìm tôi có chuyện gì”, Vương Bá Hổ hếch mũi lên nói với Lục Hi.
Lục Hi cười, nói: “Anh vừa mới tốn hai trăm triệu mua đồ giả, lại còn hết sức vui mừng, tôi không hiểu, sao anh lại vui được?”
Vương Bá Hổ vừa nghe, lập tức nói: “Khốn khiếp, thứ đó đã được người nhà họ Ôn giám định, hơn nữa hội trường đông người như vậy, cũng không ai nói là hàng giả, anh là cái gì mà nói giả thì đó là giả".
Lục Hi lắc đầu cười nói: “Tôi biết anh không tin, nhưng chốc nữa anh dẫn theo tôi, đích thân tôi vạch trần trò chơi của tên Lạt ma đó, tránh để hắn ta coi thường người trung nguyên ta, anh cũng không bị tổn thất hai trăm triệu, thế chẳng phải là vẹn cả đôi đường ư”.
Vương Bá Hổ vừa nghe, suy nghĩ một lúc nói: “Dẫn theo anh thì được, nhưng nếu anh không chứng minh được thứ đó là hàng giả thì sao?”
“Tùy anh xử lý là được”, Lục Hi thản nhiên nói.
Vương Bá Hổ cười nói: “Rất dũng cảm, tôi dẫn theo anh, chốc nữa nếu anh không chứng minh được thứ đó là giả, đứng nói là tôi, e rằng anh cũng không qua được cửa ải nhà họ Ôn đâu”.
“Mọi việc đã có tôi chịu trách nhiệm”, Lục Hi nói.
“Được, vậy đi theo tôi đi”, Vương Bá Hổ nói.
Vương Bá Hổ chỉ ngạo mạn hống hách, nhưng gã cũng không ngốc, gã mua thứ đó cho bố của gã, chuẩn bị làm quà mừng thọ sáu mươi tuổi.
Nếu tốn hai trăm mua hàng giả, bố của gã chắc chắn sẽ đánh gãy chân của gã.
Tên họ Lục này đã nói thứ đó là hàng giả, dẫn theo anh ta cũng không sao, nếu chứng minh được là hàng giả, mình sẽ đỡ mất hai trăm triệu, nếu không chứng minh được, giao anh ta cho nhà họ Ôn, tất nhiên sẽ có người xử lý anh ta, gã không tổn thất gì hết.
Cứ như vậy Lục Hi đi theo bên cạnh Vương Bá Hổ, bốn người cùng đi dạo trong vườn cây rộng lớn tuyệt đẹp này.
Đi dạo hơn hai tiếng, vẫn chưa đi hết vườn cây này, Lục Hi cũng cảm thán vườn cây đệ nhất Giang Triết này quả là danh bất hư truyền.
Đúng lúc này, ở phía đình nghỉ trên hồ nước truyền ra tiếng hô gọi vang vọng.
“Nhà họ Ôn mời các vị khách quý đến đình Bích Ba dự tiệc”.
Vương Bá Hổ vừa nghe liền nhìn Lục Hi nói: “Đi thôi”.
Lục Hi cười thản nhiên, đi theo phía sau Vương Bá Hổ, đoàn người đi về phía đình nghỉ trên mặt nước.
Không bao lâu đã đến sau đình nghỉ trên mặt nước, Lục Hi theo Vương Bá Hổ lên tầng.