Cự Long Thức Tỉnh

Chương 721: Cứ tiếp tục thì e là sẽ phá sản mất.  




Nghe vậy, Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang đang nhỏ giọng nói chuyện bỗng im bặt.



Nhà họ Lục làm trong ngành gia công, cũng tích lũy được không ít tiền tài. Mấy năm trước, ngành gia công bùng nổ, nhà họ Lục cũng đã nhân cơ hội mà mua một số lượng lớn thiết bị tiên tiến, tiêu mất mấy chục triệu và mở xưởng gia công lớn nhất thành phố Nam Thông.



Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, mấy năm nay ngành gia công thu hẹp lại, cộng thêm công ty cổ phần Masatake có công ty con ở Tây Kinh bỏ một số vốn khổng lồ, xây dựng một xưởng gia công cỡ lớn với kỹ thuật đứng đầu Hoa Hạ tại ngoại thành Tây Kinh.





Toàn bộ thiết bị và kỹ thuật của công ty cổ phần Masatake đều là kỹ thuật trung tâm của bọn họ, dù xét về độ khó hay độ chuẩn xác thì xưởng gia công của nhà họ Lục cũng không thể sánh bằng.



Những đơn hàng giá tốt mà cần độ khó cao đương nhiên đều bị bên Masatake cướp đi mất, những đơn còn lại đều là loại đơn giản ít tiền, không kiếm được bao nhiêu. Cho nên nhà họ Lục chỉ coi như là gắng gượng để vận hành.



Mà tháng này, lợi tức sụt giảm nhanh chóng làm Lục Viễn Chí đau đầu không thôi. Nhà họ Lục tuy còn chút vốn nhưng cứ tiếp tục thì e là sẽ phá sản mất.



Thấy hai người em không nói lời nào, ông ta lắc đầu, cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao đây.



Chính vào lúc này, chuông cửa biệt thự bỗng vang lên. Nhìn qua camera thì thấy là một người thanh niên xa lạ.



Lục Viễn Chí nhìn rồi chau mày nói: “Cho cậu ta vào”.



Bảo mẫu đứng ngoài cửa mở cửa ra cho Lục Hi vào.



Lục Hi đứng bên ngoài thấy cửa lớn mở ra thì hít sâu một hơi, chậm rãi tiến vào.



Anh đi xuyên qua sân, đến cửa phòng khách của biệt thự, lúc này, cửa đang mở, anh bước vào trong.



Đến phòng khách, chỉ thấy đám người Lục Viễn Chí đang yên lặng nhìn Lục Hi, sau đó sắc mặt dần thay đổi.



Lục Hi sửa sang lại balo sau lưng, cười nói: “Tôi là Lục Hi, hôm trước có một người lạ tên Lục Viễn Sơn đến, tự xưng là bố tôi, còn nói đây là quê nhà của tôi, nên tôi về xem thế nào”.



Lục Hi vừa nói xong, Lục Viễn Chí đã lập tức đứng dậy, vui mừng đi lên đón tiếp, nắm lấy tay Lục Hi, nhiệt tình hỏi: “Cháu thật sự là con trai của thằng ba sao? Bác còn đang nghĩ sao nhìn cháu quen mắt như thế, hóa ra là cháu trai đã về, mau ngồi đi”.



Lục Viễn Chí kéo tay Lục Hi xuống sô pha ngồi, cảm thán: “Bố cháu đã nói với bác là nó có một đứa con trai, từ nhỏ đã ôm ra ngoài, vì chuyện này mà bác còn mắng cho nó một trận, không ngờ là cháu đã lớn như vậy rồi”.



Lục Hi gật đầu, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.



Lúc này, Lục Viễn Chí nói: “Chắc là cháu chưa biết ai với ai đâu đúng không. Bác là bác cả, Lục Viễn Chí, đây là bác hai Lục Viễn Cảnh, vợ bác hai là Tạ Trường Mai, đây là chú tư Lục Viễn Quang, vợ chú tư Lô Hiểu Du, còn con bé nghịch ngợm này là cháu gái của cháu – Lục Tiểu Hiên”.



Lục Viễn Chí giới thiệu tỉ mỉ cho Lục Hi từ bản thân đến mọi người trong nhà, ánh mắt tràn ngập sự hiền từ và yêu thương, bởi ông ta càng nhìn Lục Hi thì càng thấy giống em ba của mình.



Người em trai của ông ta tuy rằng không màng người nhà phản đối mà ở rể nhà họ Ôn, quyết liệt với gia đình, nhưng máu mủ tình thâm mấy chục năm nào có dễ bỏ như vậy. Ông ta cũng hay nhớ tới em ba của mình.



Nhưng em ba của ông ta cũng là người có cá tính mạnh, sau khi náo loạn với cả nhà thì cũng chẳng về đến một lần. Lục Viễn Chí nhớ em trai vô cùng, lần này thấy Lục Hi làm ông ta như thấy được em trai, vui sướng vô cùng.



Lục Viễn Cảnh cùng Lục Viễn Quang lại không cảm xúc, còn Lục Tiểu Hiên thì ở phía sau tò mò nhìn người chú đột nhiên xuất hiện này.