Mọi người nghe xong liền ngượng ngùng, trên mặt Tân Mỹ Dục lại càng khó coi.
Đến đây, Lục Hi mới lên tiếng: “Đại sảnh thì đại sảnh, chúng ta ngồi đâu chả giống nhau”.
Mọi người vội vàng nói: “Đúng đúng, chúng ta ngồi đâu cũng giống nhau, không thành vấn đề”.
Lúc này, Lục Hi dẫn đầu cầm bát đũa của mình ra ngoài.
Đám người Thiệu Thanh cũng vội vàng đứng dậy, cầm bát đũa của mình đi ra ngoài theo Lục Hi.
Đồng thời Thiệu Thanh không kìm được khen ngợi sự thận trọng của Lục Hi, cầm theo bát đũa tránh lãng phí hủy đi một bộ dụng cụ ăn uống, còn tiết kiệm được thời gian dọn dẹp, một chi tiết nhỏ cũng có thể nhìn ra được bây giờ Lục Hi đã vô cùng biết kiềm chế, không còn là tiểu bá vương giống như trước kia.
Mọi người đi tới phòng khách, đẩy hai bàn vào cùng nhau và ngồi xuống.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu bưng thức ăn trong phòng VIP qua.
Tân Mỹ Dục cắn môi, sau đó nói với mọi người: “Xin lỗi đã để mọi người chuyển ra đây”.
Tân Mỹ Dục quả thật vô cùng ngượng ngùng, cô ta muốn mời khách là có vài phần ý khoe khoang, đây là lẽ thường tình, ai mà chả muốn ra vẻ cao quý trước mặt người khác.
Nhưng mẹ chồng và chị dâu cả Đoàn Tinh Tinh lại không cho cô ta chút mặt mũi nào. Bây giờ lại chuyển từ phòng VIP ra đại sảnh, điều này khiến cô ta đã khoe khoang không thành công, bản thân cũng vô cùng khó xử.
Lúc này, các bạn học lần lượt an ủi.
“Không sao đâu Mỹ Dục, chúng ta đều là bạn học, chỉ cần trò chuyện vui vẻ thì ngồi đâu chả giống nhau”.
“Đúng vậy, giữa chúng ta là nói về mặt tình cảm, không nói đến phô trương”.
“Nào nào nào, chúng ta uống rượu”.
Sau mấy câu, mọi người đều nâng ly rượu bắt đầu mời rượu lẫn nhau, giảm bớt bầu không khí không vui khi nãy.
Lúc này, một người đàn ông trung niên cao gầy dẫn theo hai người tùy tùng đi vào khách sạn.
Ông chủ Vương Hoài Lộ đã sớm chờ ở cửa, ông ta vội vàng ra nghênh đón.
“Phó quận trưởng Lưu, ông tới rồi”.
“Ừ”, phó quận trưởng Lưu Trạch của quận Trần Thương gật đầu, tiếp tục đi vào bên trong.
Vương Hoài Lộ vội đuổi sát theo.