Cự Long Thức Tỉnh

Chương 690: “Mời anh từ từ dùng”







Cùng với lời của Lục Hi, trên người anh tỏa ra một luồng sát khí khổng lồ, tất cả mọi người đều luồng sát khí này làm cho sắc mặt trắng bệch, trong lòng ngưng lại.



Bây giờ, Lục Hi nhìn Diệp Phùng Xuân người ngây như phỗng, sau đó anh quay người về phía Lâm Tiêu và nói: “Chúng ta đi thôi”.





Lâm Tiêu yên lặng gật đầu, dẫn theo đồng đạo Tây Kinh theo Lục Hi rời đi.



Đến cửa, Phù Đồ đứng ở một bên, Lục Hi nhìn hắn ta một cái, không nói câu nào liền xoay người đi mất.



Lâm Tiêu nhìn Phù Đồ mặt đầy sát khí, trong lòng thầm thở dài. Nhà họ Hoàng từ tối nay trở đi e rằng sẽ biến mất.



Lâm Tiêu cũng chỉ thở dài theo Lục Hi rời đi. Chuyện này ông ta cũng không quản nổi, nhà họ Hoàng là tự chuốc lấy diệt vong, cũng không còn cách nào khác.



Sau khi mọi người đi, thư ký Vương và Diệp Phùng Xuân cũng rời đi với sắc mặt tái xanh. Hoàng Triển Tường vẻ mặt đưa đám ở đằng sau cũng khổ sở cầu xin, nhưng hai người cũng không quan tâm, trực tiếp ngồi xe rời đi.



Hai người đi rồi, Hoàng Triển Tường mặt đầy tuyệt vọng đứng ở cửa. Lúc này, Phù Đồ chậm rãi từ trong bóng tối đi đến trước mặt ông ta.



Đương nhiên Hoàng Triển Tường biết Phù Đồ, thấy Phù Đồ sắc mặt không tốt nhìn mình, Hoàng Triển Tường trong lòng giật mình, ông ta sợ hãi nói: “Cậu muốn làm gì?”



Phù Đồ chậm rãi nói: “Thứ ông Hoàng nợ, nhà họ Hoàng các người cũng nên trả”.



Nói xong, Phù Đồ vung tay, từ trong bóng tối gần trăm người xông ra, tiến vào khắp nơi nhà họ Hoàng.



Hoàng Triển Tường mặt đầy kinh hãi nói: “Phù Đồ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”



Lúc này chỉ nghe thấy trong sân truyền đến tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết.



Còn Phù Đồ chậm rãi rút Đại Đường Trảm, đi về phía Hoàng Triển Tường.



...



Lục Hi trở lại Nam Hồ ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại thì trời đã sáng.



Anh duỗi người, thức dậy rửa mặt. Đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.



Lục Hi mở cửa, Hoắc Tư Duệ đẩy một xe thức ăn đi vào: “Xin chào anh Lục, đây là bữa sáng của anh”.



Nhìn Hoắc Tư Duệ mặt đầy ý cười, Lục Hi cười ha ha một tiếng, anh ngồi trên sofa nói: “Đưa tới đi”.



Hoắc Tư Duệ đẩy xe thức ăn đi tới trước mặt Lục Hi, cô mở nắp đĩa, bưng ra món ăn sáng đặt trước mặt anh.



Một chiếc bánh ngọt nhỏ, một phần thịt ba chỉ, một miếng bít tết lớn, một đĩa rau tươi.



“Mời anh từ từ dùng”, Hoắc Tư Duệ cười nói.



Lục Hi cười một tiếng đáp: “Cô cũng ăn đi”.

Hoắc Tư Duệ lắc đầu: “Tôi ăn rồi, anh cứ từ từ thưởng thức, tôi còn phải đi làm”.