Cự Long Thức Tỉnh

Chương 592: “Không cần khách khí”.  




Lúc này, Lục Hi cười nhạt rồi nói: “Chuyện này tôi vẫn chưa quyết định xong. Trong ba ngày mang năm mươi triệu tới tiệm tạp hóa Vong Ưu ngõ Triều Văn đường Đông thành phố Tây Kinh. Nếu không thì chờ lĩnh cái chết đi”.



Liễu Lâm Đường nghe xong liền cười lạnh một tiếng: “Được, còn chưa thỉnh giáo đại danh của các hạ?”



“Không dám, tại hạ tên Lục Thiên Hành”, Lục Hi nhàn nhạt nói.





“Sau này gặp lại”.



Liễu Lâm Đường để lại mấy lời này rồi xoay người rời đi, ba tên thuộc hạ cũng hoảng hốt đi theo.



“Anh Lục, đây là đi tìm cứu binh đó”, Vân Khả Thiên ở bên cạnh nói.



Lục Hi cười nói: “Kệ hắn ta đi, không đánh tới nhà họ Liễu thì không biết đau, bọn họ cũng sẽ không đưa năm mươi triệu ra đâu”.



Biết Liễu Lâm Đường và người của nhà họ Liễu, Lục Hi liền thay đổi chủ ý, mình động vào Liễu Lâm Đường, nhất định Liễu Bồi Nhiên sẽ không chịu bỏ qua, hai người khó tránh khỏi đánh nhau một trận, vậy thì nhân tiện kiếm thêm một khoản thu nhập. Chắc hẳn nhà họ Liễu cũng không thiếu năm mươi triệu đâu, ai bảo Liễu Lâm Đường mở miệng lừa mình trước.



Vân Khả Thiên cười một tiếng rồi không nói gì.



Anh ta gần như có lòng tin mù quáng với Lục Hi, mặc dù biết tông sư rất lợi hại, nhưng nhìn Lục Hi tự tin như vậy, Vân Khả Thiên không chút nghi ngờ Lục Hi có thể đánh bại tông sư.



Lúc này, Lục Hi nhân cơ hội nói: “Lái xe đi, chúng ta đưa Tư Không Trích Tinh về”.



“Được”.



Vân Khả Thiên đáp lại rồi xoay người đi lái xe.



Lúc này, có một giọng nói trong nhà kho cách đó không xa: “Anh ơi, phiền anh thả chúng tôi ra đi”.



Lục Hi liếc nhìn, trong cửa sổ kho hàng lộ ra một cái đầu đang nói chuyện.



Tư Không Trích Tinh yếu ớt nói: “Bọn họ đều là đồng nghiệp của tôi”.



Lục Hi gật đầu, anh đi tới kho hàng bên cạnh và mở cửa.



Mười mấy người liên tục đi ra, ai nấy đều mang vẻ chán nản.



Đa số bọn họ đều là tài xế của những chiếc xe tải này, có mấy người là bảo vệ dưới quyền Tư Không Trích Tinh, tất cả đều bị Liễu Lâm Đường nhốt lại.



Những người này sau khi ra ngoài, một người trong đó dẫn đầu đội nói với Lục Hi: “Thưa anh, may mà có anh, nếu không phải là anh thì không biết chúng tôi còn bị nhốt đến bao giờ”.



Lục Hi cười nói: “Không cần khách khí”.



Người dẫn đội thở dài một tiếng, anh ta nhìn Tư Không Trích Tinh nói: “Tôi đã nói mà, bảo anh không cần tranh chấp với đám người kia, bây giờ thành như vậy thì phải làm sao đây”.



Người dẫn đội vừa than thở vừa xoa tay, dáng vẻ rất lo lắng.



Anh ta là người dẫn đội của đội xe này, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta phải có trách nhiệm.