Cự Long Thức Tỉnh

Chương 563: “Là tôi đây”.   






Ramos nói xong thì phất tay với một cái bàn cách đó không xa, hai người đàn ông vạm vỡ ngồi ở bàn kia vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên chỗ Ramos ngay từ khi Lục Hi xuất hiện. Họ thấy Ramos vẫy tay với mình thì lập tức buông ly rượu trong tay, sau đó đi về phía Ramos.



“Ông Ramos, chúng tôi giúp gì được cho ông ạ?”



Bọn họ đi tới trước, cung kính hỏi, sau đó thì nhìn Lục Hi với ánh mắt bất thiện.





“Cậu thanh niên đến từ Hoa Hạ này rất có hứng thú với giác đấu của chúng ta. Các anh không ngại dẫn cậu ta ra ngoài lĩnh hội một phen chứ? Tôi nghĩ cậu ta sẽ rất cảm kích các anh đấy. Nhưng hãy nhẹ nhàng chút nhé, tôi sợ cậu đây xương cốt mềm yếu, không chịu nổi thể trạng cường tráng của người Ý chúng ta”.



Ramos thấy vệ sĩ của mình tới đây thì nở nụ cười đắc ý mà tàn khốc.



“Ông Ramos, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến người anh em đến từ Hoa Hạ này có ấn tượng khó phai với giác đấu La Mã cổ của chúng ta”.



Hai người đàn ông nghe vậy thì lộ ra nụ cười ác độc.



“Ông Ramos, có gì từ từ nói, người bạn này của tôi…”



Mặc dù Ramos không nói thẳng rằng muốn đánh cho Lục Hi một trận, nhưng Miêu Tình có thể hiểu rõ ràng ý tứ của ông ta, bèn lo lắng nói.



“Cô Miêu, cô đừng nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy chứ, ban nãy khi bạn cô uy hiếp tôi thì cô cũng đâu có giúp tôi nói chuyện đâu”.



Ramos âm u nói, ánh mắt tiếp tục quét lên những vị trí nhạy cảm trên người Miêu Tình một cách vô cùng tự nhiên.



“Ông Ramos, tôi rất tiếc khi phải thông báo rằng nửa đời sau của ông sẽ phải gắn liền với cái giường hoàn toàn”.



Thấy Ramos bỏ qua lời cảnh cáo của mình, sau đó gọi vệ sĩ tới xử mình, đôi mắt già của ông ta lại còn mê mẩn xoay chuyển trên người Miêu Tình, ánh mắt Lục Hi lóe lên những tia lạnh lẽo. Anh lạnh nhạt nói, giống như đang nhắc đến một chuyện nhỏ xíu vậy.







Thấy Lục Hi đến lúc này rồi mà vẫn còn tỏ vẻ như vậy, chị Vương bèn châm chọc.



“Cậu trai, cậu ghê gớm thật đấy, hay cậu tưởng đây là trong nước vậy? Nhưng đây lại là Milan của nước Ý đó, tôi khuyên cậu nên mau chóng xin lỗi ông Romus đi, nếu không thì cậu khóc không kịp đâu”.



“Đúng vậy, đúng vậy, anh xin lỗi ông Romus đi, đây là nước ngoài, không phải trong nước đâu!”, chị Vương tuy là mỉa mai nhưng cũng đã nhắc nhở Miêu Tình, cô ấy bèn vội vàng khuyên nhủ.



Thấy hai người đàn ông vạm vỡ này nhìn Lục Hi với ánh mắt bất thiện, Miêu Tình cũng hơi hoảng hốt.



“Haha, trong nước hay nước ngoài với tôi chẳng khác biệt gì cả. Cô Miêu, gặp nhau là cái duyên, đi thôi, đến chỗ tôi uống vài ly”, Lục Hi lại cười nhạt, chỉ về chỗ ngồi của mình và nói.



Thấy Lục Hi không hiểu tình huống, Miêu Tình khóc không ra nước mắt.



“Xem ra cậu trai đây đúng là có vấn đề về tư duy rồi! Hai người còn ngơ ngác ở đó làm gì, đưa cậu trai này ra hoài hít thở tí gió cho tỉnh táo lại đi!”



Romus thấy hình như lời uy hiếp của mình vẫn chưa có tác dụng mấy, cậu thanh niên Hoa Hạ này còn đang vô tư mời người phụ nữ ông ta nhìn trúng về chỗ của mình ngồi, liền giận dữ không kìm được.



Hai tên vệ sĩ thấy chủ của mình nói lại lần nữa thì cũng không dám chậm trễ, lập tức nhe răng ra với Lục Hi, sau đó một trái một phải tiến lên, định bắt Lục Hi đi.



Lục Hi thấy hai người kia tiến lên thì cười khẩy một cái. Khi anh đang định dạy dỗ bọn họ thì lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn: “Cho hỏi anh có phải anh Lục đến từ Hoa Hạ không?”