“Có một số chuyện tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ, chờ tôi nghĩ xong rồi cho cô một đáp án, được không?”
Hoắc Tư Duệ ngây ngốc nhìn Lục Hi, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, cô gật đầu trở về phòng của mình.
Trước giờ Hoắc Tư Duệ chưa từng chủ động như vậy đối với đàn ông, hôm nay hai người ở chung một phòng, cô lấy can đảm buông thả bản thân, nhưng lại nhận được câu trả lời như vậy, khiến cô bất giác có chút đau lòng.
Nhìn Hoắc Tư Duệ rời đi, Lục Hi thở dài.
Anh là người tu hành, tuổi thọ sẽ rất dài, mà Hoắc Tư Duệ chỉ là người bình thường, tương lai nhất định phải già đi, anh sẽ dần dần nhìn cô rời khỏi mình.
Lục Hi không biết mình có thể chịu đựng nổi điều này hay không, vấn đề này anh không muốn hiểu, anh không thể dễ dàng đưa ra quyết định, hại người hại mình.
Mặc dù bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Tư Duệ, có thể cô đã có chút hiểu lầm, nhưng chờ thời cơ chín muồi, Lục Hi sẽ giải thích với cô, tạm thời sẽ để cô chịu chút oan ức, đây cũng là không còn cách nào khác.
Nghĩ tới đây, Lục Hi quay về phòng của mình, anh thở dài đầy bi thương rồi nằm xuống ngủ.
Thật ra anh đã coi Hoắc Tư Duệ là người phụ nữ của mình, nhưng anh không muốn hiểu mối quan hệ nghiêm túc này, từ đầu đến cuối anh không thể đi đến bước đó.
Suy nghĩ một chút, anh bất giác ngủ quên mất.
Khi Lục Hi thức dậy, nhìn đã hơn mười một giờ, anh vội vàng rời khỏi giường.
Lúc anh đánh thức Hoắc Tư Duệ, cô cũng cuống cuồng tay chân, hai giờ chiều bắt đầu buổi đàm phám rồi, hai người vẫn chưa chuẩn bị gì.
Vì tối qua Hoắc Tư Duệ suy nghĩ quá nhiều, căn bản không ngủ ngon nên mới dậy muộn như vậy, còn Lục Hi luôn có thói quen ngủ nướng, dậy trễ như vậy là rất bình thường.
Bây giờ Hoắc Tư Duệ bắt đầu rửa mặt trang điểm, còn Lục Hi lấy điện thoại ra gọi.
Lúc này, trên tầng cao nhất trong một ngôi biệt thự ở núi Bạch Vân.
Hoắc Hướng Anh đang thản nhiên đọc báo uống trà.
Đột nhiên quản gia chạy tới nói: “Lão gia, điện thoại của ông”.
Hoắc Hướng Anh cầm qua nhìn, dãy số hiển thị trên màn hình đã sớm khắc ghi vào trong đầu ông ta.
“Chào cậu Lục”.
Nhìn thấy dãy số đó, lập tức Hoắc Hướng Anh mặt đầy kích động, ông ta nghe điện thoại một cách cung kích.
Quản gia thấy biểu hiện của chủ nhân như vậy thì kinh ngạc.
Phải biết rằng ở bên Cảng Đài này bất kể hai bên hắc bạch không ai có thể khiến chủ nhân cung kính như vậy, dù là đặc khu trưởng nhìn thấy chủ nhân cũng phải nhún nhường ba phần.
Chẳng những ông ta có sự nghiệp lớn, mà vai vế cũng càng cao trong giới giang hồ ở Cảng Đài. Bây giờ có một vài lão đại nhìn thấy ông ta đều phải gọi một tiếng ông chú.
Nhưng hôm nay, với thân phận của chủ nhân tôn quý như thế, đối với người ở đầu dây bên kia cũng phải kính nể, quản gia không thể tưởng tượng được người ở đầu dây bên kia là ai?
“Chào ông Hoắc, bây giờ tôi đang ở Cảng Đài, nếu ông có thời gian thì đến đây một chuyện. Tôi có chuyện phải làm phiền dân bản xứ ông rồi”, Lục Hi nói.
“Cậu khách khí quá, có chuyện gì cậu cứ dặn dò, bây giờ tôi tới đây”, Hoắc Hướng Anh nghe thấy Lục Hi đang ở nơi này, ông ta không khỏi kích động nói.