Cự Long Thức Tỉnh

Chương 355: 355: Đến Một Người Giết Một Người







Lục Hi liếc nhìn A Đóa.



A Đóa gật đầu rồi nhanh chóng giả vờ lau bàn, không dám nói chuyện nữa.





Sau đó Lục Hi mới hiểu ra.



Trước khi tái cơ cấu, nơi này vốn dĩ là do trại chủ địa phương quản lý, có thể nói trại chủ chính là người có địa vị cao nhất ở địa phương, có quyền sinh sát ở địa phương, quyền lợi khá to.



Nhưng sau đó Hoa Hạ mới được thành lập, để tiện trong việc quản lý nên đã tiến hành tái cơ cấu lần nữa, trở thành chế độ cấp huyện, do nhà nước cử người đến quản lý, tước đi quyền quản lý của trại chủ.



Nhưng vì tôn trọng tập tục ở địa phương nên bên trên vẫn giữ lại xưng hô trại chủ này, để các con cháu của họ được kế thừa, chỉ là đã không còn thực quyền nữa.



Xem ra tổ tiên của Xích Mẫu này là trại chủ trước đây của địa phương, hắn ta cũng kế thừa danh hiệu này.



Lục Hi nhìn tình hình này thì thấy mặc dù đất nước đã trực tiếp quản lý, nhưng mấy trại chủ này vẫn có danh tiếng và thế lực trong tộc của mình, nếu không hắn ta cũng không dám kiêu ngạo như thế.



Lúc này Lục Hi cười nói với Xích Mẫu: “Hóa ra là trại chủ đại nhân, thất lễ rồi”.



Xích Mẫu cười gằn nói: “Hừ, biết thì tốt, ngoan ngoãn dập đầu với ông, sau đó cút khỏi đây, ông sẽ không so đo với mày”.



Vừa nghe thế Lục Hi nhíu mày nói: “Con người tôi bẩm sinh bị cứng khớp gối, không thể quỳ, phải làm sao đây nhỉ?”



Xích Mẫu đổi sắc khi nghe anh nói thế.



A Đóa cũng hoảng hốt, vội nhỏ giọng nói: “Anh ơi, không chọc vào Xích Mẫu nổi đâu, anh đừng chọc giận hắn nữa”.



A Đóa là người địa phương nên biết sự lợi hại của Xích Mẫu.



Gia tộc của Xích Mẫu vốn dĩ là một gia tộc lớn nhất ở địa phương, mặc dù đã bị tước đi thực quyền nhưng chỉ riêng ưu thế người đông thế mạnh của gia tộc này và danh xưng trại chủ là đã có thể tung hoành khắp nơi ở trấn bảy của huyện Đan Trâu, người địa phương gặp hắn ta cũng phải đi đường vòng.



Hơn nữa, nghe nói trong mấy năm nay, hắn ta có một người em họ rất lợi hại, là đội trưởng đội đặc chủng ở trong quân đội Đô Thành gì đó, thế nên Xích Mẫu này cũng càng không biết kiêng nể kiêng dè là gì, càng không ai dám chọc vào hắn ta.



A Đóa thấy Lục Hi thân thể yếu ớt, Xích Mẫu này cũng có võ, lại có rất nhiều đàn em, nếu đắc tội với hắn ta thì e là anh sẽ bị đánh chết.



Trong mắt cô ấy, Lục Hi là người tốt, cô ấy không muốn Lục Hi chọc vào tai họa lớn như thế.



Lúc này chỉ thấy Xích Mẫu nhìn Lục Hi chằm chằm, hung ác nói: “Tao thấy mày đang muốn chết. Người đâu, đánh cho tao, đánh đến khi hắn quỳ xuống thì thôi”.



“Vâng”.



Một đám đàn em của Xích Mẫu xông lên, giơ dao gậy trong tay lên định chém vào người Lục Hi.



Thấy thế A Đóa hoảng sợ che mắt đứng sát vào góc tường.