Cự Long Thức Tỉnh

Chương 338: 338: “mắt Mày Mù À Mà Quệt Vào Xe Tao”







Về phần Miêu chân nhân ở bên kia, mặc dù ông ta nói vậy nhưng rốt cuộc vẫn phải nể mặt Diêu Cương mấy phần. Nếu như ông ta đòi bồi thường thì Diêu Cương nhất định cũng sẽ đồng ý.



Lúc này Lục Hi còn chưa lên tiếng nhưng đám người cậu Vương ở bên kia đều lộ ra vẻ vui mừng, ngay cả Triệu Binh trên mặt cũng tràn đầy vui sướng.





Đây đúng là một cọng rơm cứu mạng, chỉ cần Lục Hi đồng ý làm đệ tử của tông sư Diêu thì tất cả mọi chuyện đều có thể được giải quyết dễ dàng.



"Này, con mợ nó còn chờ gì nữa, mau đồng ý đi chứ!", cậu Vương lo lắng hét lên.



Nét mặt của Triệu Binh cũng rất trông mong, theo gã thì việc trở thành đệ tử thân truyền của tông sư chính là chuyện may mắn nhất trên đời, gã muốn bái sư còn chưa được, làm gì có ai từ chối cơ hội từ trên trời này chứ.



Tuy nhiên, Lục Hi lại cười nói: "Tông sư? Thật nực cười. Các người cho rằng tông sư là một tồn tại bất khả chiến bại, nhưng theo tôi đó chẳng qua chỉ là tự mình dối người mà thôi".



Khi Lục Hi nói ra những lời này, cậu Vương và những người khác đều sững sờ, trợn mắt há hốc mồm.



"Mày điên rồi sao, dám nói chuyện với một vị tông sư như vậy?", cậu Vương điên cuồng rống lên.



Mặc dù hắn ta không biết tông sư là gì nhưng hắn ta đã từng nghe Triệu Binh nói qua, tông sư là một tồn tại bất khả chiến bại, ngay cả Triệu Binh vẫn còn kém rất nhiều bậc.



Cho nên cậu Vương cũng đại khái biết được rằng tông sư rất lợi hại, nhìn thấy cơ hội sống sót trong lúc tuyệt vọng lại bị tên khốn kiếp trước mặt hủy đi, cậu Vương nhất thời chịu không được phải lớn tiếng mắng,



Lúc này Triệu Binh cũng hoài nghi nhìn Lục Hi, có cơ hội tốt như vậy, người này sao có thể không đồng ý?



"Anh này, tông sư đã đạt tới đỉnh cao võ đạo, là một tồn tại được vạn người kính ngưỡng, anh nên nhanh chóng đồng ý, đừng nên bỏ qua cơ hội này, tính mạng của anh và cả đám chúng tôi đều phụ thuộc vào điều này", Triệu Binh cũng nhanh chóng thuyết phục.



"Đại ca, mau đồng ý đi, tôi cùng Dao Dao nhất định sẽ đội ơn anh".



Lạc Lạc thấy thế cũng vội vàng thuyết phục, trong lúc nói chuyện còn không quên nháy mắt với Lục Hi, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.



Lục Hi quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu Vương, cậu Vương sửng sốt, sau đó hắn ta mới nhớ tới tính mạng của mình không chỉ nằm trong tay đám người này mà còn nằm trong tay của Lục Hi, cho nên ngay lập tức rụt đầu lại, lắp bắp nói.



"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi".



Lúc này, Diêu Cương phẫn nộ quát lên.



"Ông đây thấy cậu có tư chất không tồi, yêu thích thiên phú của cậu cho nên mới muốn chừa cho cậu một đường thoát, nhưng cậu lại không biết sống chết, vậy để ông đây cho cậu rửa mắt nhìn xem thế nào là một tông sư!"



Nói xong, thân thể Diêu Cương đột nhiên chấn động, gió cát cuốn quanh thân, trong phạm vi ba trượng xung quanh vạt áo của ai cũng đều bị thổi bay phấp phới.



Đám người cậu Vương bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho sửng sốt, trong lòng Triệu Binh lại càng chấn động.