Crush Đáng Yêu

Chương 12




May mà tiếng trống tập trung đã kéo lại linh hồn hắn. Haiz, suýt nữa lên trển gặp ông nội quá cố rồi. Lỡ ông hỏi sao mà chết? Mình trả lời:

-Bị crush cute chết!

Chắc bị ổng đạp từ thiên đàng xuống 18 tầng địa ngục quá!

Có vẻ số Stalker chỉ bám Thế Khang năm cấp 2 thôi, còn lên cấp 3 may hẳn ra. Hắn là lớp trưởng, còn nhỏ làm bí thư, nên mỗi lần tập trung dưới sân trường đều ở ngang hàng nhau. Bởi các hàng hẹp, nên lâu lâu cũng có va chạm nho nhỏ. Ngọc Kha vẫn cái mùi thơm đó, ko phải nước hoa, cũng ko phải của sữa tắm hãng nào, một mùi thơm khiến người ta an thần dễ chịu.

Đang ngồi ổn thỏa, bỗng dưng có hai đứa con trai bên lớp 10 đi đến. Hắn nhận ra 2 đứa này, đã từng gặp ở buổi offline rồi, là lớp trưởng với bí thư 10 chuyên Toán, đàn em của lớp hắn.

Thằng nhóc lớp trưởng nhìn cũng khá xinh giai, nhưng mặt hơi thụ:

-Anh Khang, khai giảng xong tụi em định đãi mấy anh chị lớp trên, nhưng lớp 12 bận phải học tiếp rồi. Không biết các anh có được ko?

-À, bọn anh chắc là ko bận. Nhưng để anh hỏi tụi nó đã.-Nói rồi Khang đi xuống dưới.

Nhóc bí thư trông men lì hơn, nó thấy Ngọc Kha hơi lạ mặt, bèn hỏi:

-Chị cũng 11 Toán à? Sao hôm offline em ko thấy chị?

Nhỏ vẫn bộ mặt lạnh tanh như thau nước đá, giọng nói thì lại dịu dàng ấm tim gan:

-Chị có bệnh suyễn, ko thích tụ tập đông người.

-À, em hiểu rồi!-Nhóc thụ ồ lên.

Hai nhóc đó tiếp tục hỏi chuyện Kha, nhỏ cũng kiên nhẫn trả lời. Trông khá là rôm rả khiến chàng lớp trưởng nào kia đen sì sì mặt. Hắn quàng vai 2 đứa đàn em, cười vừa thân thiện, vừa nguy hiểm:

-Hết việc rồi thì đi giùm anh! Thầy cô kiểm tra bây giờ!

Tụi nó liếc mắt nhìn nhau, bên trong ánh lên tia "hiểu rõ", rất chi ăn ý phối hợp:

-Dạ, tụi em đi. Nhường ko gian "chắc lãng mạn" (giữa sân trường thì có mà lãng xẹt) cho hai anh chị!

-Hông dám làm kì đà cản mũi! Lét gâu!-Thông cảm, chuyên Toán nên trình độ tiếng anh mấy đứa này hơi cùi chút!

-Hai cái thằng!!!!-Thế Khang vừa định xắn tay áo tụi nó đã bỏ đi tít tắp, hắn lo lắng nhìn Ngọc Kha, thấy nhỏ vẫn bình thản đọc sách, mới thở phào nhẹ nhõm. 

Nhưng trong giây lát mà hắn ko chú ý, một vệt đỏ đáng ngờ ánh lên trên gò má của Kha, nhưng rất nhanh biến mất.

17 năm nghe cái bài diễn văn mùa thu lá rụng ngày tựu trường của mấy bà cô, ông thầy hiệu trưởng làm tụi học sinh ngán tới óc rồi. Mặc kệ bên trên nói gì thì nói, ở dưới đứa thì bà tấm, đứa thì lục di động ra chơi, rồi tụ họp, tụ nhóm bày mấy cái trò mất dạy quái đản. Tuổi học trò sao mà lắm sắc màu đến thế!

Cơ mà hai anh chị ở trên này ếu có bình. Hắn lấy sách Kinh tế học ra nhai, nhỏ cầm cuốn Trung y bách thảo đọc. Rất yên tĩnh, tĩnh như thể ko quen biết nhau, tĩnh như người xa lạ. Chắc cũng vì vậy mà 1 năm qua cả cái tập thể 11 Toán ko nhận ra điều gì từ hai vị này. Che giấu quá thâm! Tại hạ bội phục à nha!

Thế rồi.......cũng nói chuyện

-Kha muốn làm bác sĩ trung y à?

-Ừm. Thừa kế gia đình. Còn Khang? Học kinh tế sao?

-Ừm. Giống Kha thôi. Thừa kế công ty nhỏ của nhà. (thực chất là cái tập đoàn bự tổ chảng, khụ....Khang ca khiêm tốn đó mà!)

-Tự nguyện hay áp lực?

-Cả hai đều ko. Khang không biết định hướng tương lai của mình là gì nữa. Chả có chút dã tâm hoài bão nào! Nản quá nhỉ?

-Tui cũng ko khác gì Khang đâu.

Hai người ăn ý quay đầu nhìn nhau cười nhẹ, miệng đồng thanh:

-Trùng hợp thật!

Cuộc đối thoại nho nhỏ đã khiến cả hai xích lại gần nhau hơn. Một bước đi lên cho chuyện tình cảm của họ!

Đôi lời của Vivio:

-E hèm, thấy Thần tiên tỷ tỷ của Vi hơi bạch liên hoa nhỉ? Còn Khang ca phương diện tình cảm hơi ngu ngơ nhút nhát đúng ko? Vẫn câu nói kia, từ từ thì cháo mới nhừ, ko có ai là đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, toàn thâm tàng bất khả lộ hết á!