Chương 4
Tôi buông mình xuống ghế khi về tới bàn. Nghĩ tới sắp phải nói chuyện với Brett, tôi hồi hộp đổ mồ hôi tay, ráng lên tinh thần để đối phí với giọng nói chết người của anh, và cả cái cảm giác tội lỗi sẽ đeo bám tôi sau đó. Nhưng không phải tôi muốn quay lại vói Brett, quan hệ của hai đứa trước đây chỉ hoàn toàn là quan hệ thể xác mà thôi. Đó là điều không thể chối bỏ được, và tôi hoàn toàn không có ý định tái diễn.
Thảy túi xách với túi đựng đôi giày đi bộ vô ngăn kéo, tôi đưa mắt nhìn hình của mình và Gideon để trên bàn. Anh tặng tôi khung hình đó vì muốn lúc nào tôi cũng nghĩ tới anh. Thật ra anh không cần phải làm vậy. Thậm chí trong giấc mơ tôi cũng thấy anh nữa là.
Điện thoại lại reo lần nữa, cũng là từ quầy lễ tân chuyển vô. Brett vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Tôi nghĩ là cần phải nhắc nhở Brett là tôi đang làm việc và không nên nói chuyện riêng tư ở đây, nên nhấc máy với câu chào thường lệ. “Văn phòng Mark Garrity, Eva Tramell nghe đây”
“Chào Eva, em đây rồi. Brett đây nè”
Tôi nhắm mắt khi nghe giọng nói của anh. Lúc nói chuyện thậm chí giọng anh còn gợi cảm hơn lúc hát, chính giọng hát đó đã đưa nhóm Six-Ninths lên hàng ngôi sao. Ban nhạc của anh đang ký hợp đồng với hãng thu Vidal Records, do cha dương của Gideon là Christopher Vidal điều hành, nhưng Gideon lại có đa số cổ phần trong đó.
Đúng là trái đất tròn.
“Chào anh. Chuyến lưu diễn thế nào rồi?”
“Như trong mơ vậy. Anh vẫn chưa thể tin đó là sự thật”
“Đó là ước mơ của anh mà. Giờ nó thành sự thật rồi, ráng mà tận hưởng đi nhé.”
“Cảm ơn em.” Brett im lặng một lúc. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó trong đầu tôi hiện ra hình ảnh của anh trong lần gặp trước: Mái tóc vuốt dựng đứng, đôi mắt xanh thẫm nhìn tôi đầy khao khát. Dáng người anh cao to nhưng rắn chắc, gọn gàng do phải thường xuyên tập luyện để duy trì hình ảnh của một ngôi sao ca nhạc. Làn da rám nắng trổ đầy hình xăm, hai bên ngực đều đeo khuyên. Tôi vẫn còn nhớ ngày xưa mình đã làm gì với chúng….
Nhưng vẫn không thể nào sánh được với Gideon. Tôi cũng như bất cứ người phụ nữ nào khác đều sẽ ngưỡng mộ vẻ đẹp của Brett, nhưng còn bản thân Gideon đã là một đẳng cấp riêng.
“Nghe anh nói nè”. Brett lên tiếng. “Anh biết em đang làm việc nên sẽ không làm em mất thời gian. Anh sắp quay lại New York, lần này anh muốn gặp em”
Tôi bắt chéo chân dưới gầm bàn. “Em không nghĩ đó là ý hay đâu”
“Bọn anh sẽ ra mắt bản ghi hình bài Gilden ở quảng trường Thời Đại. Anh muốn em tới đó với anh.”
“Xuất hiện bên cạnh anh hả… Ôi chao!” Tôi đưa tay bóp trán. Tự nhiên trong lúc còn choáng váng bởi lời đề nghị đó, tôi bỗng nghĩ mẹ già thấy cảnh này là sẽ lại cằn nhằm cái thói quen bóp da mặt làm tôi thêm nếp nhăn.
“Em rất vui kh được anh mời, nhưng mà em muốn biết…. anh có chấp nhận chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè thôi không?”
“Còn lâu!” Brett phá lên cười. “Giờ em độc thân rồi, cô gái vàng à. Cross mất thì anh phải được chứ!”
Chết tiệt. Đã ba tuần trôi qua kể từ khi các trang tin tức lá cải trên mạng đăng hình Gideon và Corinne trở lại với nhau, nên chắc ai cũng nghĩ đã tới lúc tôi cần tìm người yêu mới. “Không đơn giản vậy đâu. Em chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Brett à”
“Anh chỉ mời em đi chơi thôi mà, đâu có bắt em hứa lấy anh đâu”
“Nhưng mà….”
“Eva, em chắc chắn phải có mặt ở đó”. Anh bỗng chuyển qua cái tông trầm quyến rũ mà lúc nào cũng làm tôi mê mệt trước đây. “Bài hát viết về em mà, anh không chấp nhận lời từ chối đâu”
“Anh phải chấp nhận thôi”
“Em mà không đi là anh buồn lắm đó”. Brett nói nhỏ. “Không xạo đâu. Nếu em muốn thì mình sẽ xuất hiện như bạn bè thoi cũng được, nhưng anh cần em có mặt ở đó”
Tôi thở dài, cúi gằm mặt. “Thật tình em không muốn anh hy vọng hão”. Nhất là em không muốn chọc tức Gideon….
“Anh hứa là anh chỉ xem đó như là bạn bè giúp đỡ nhau thôi”
Nói thì hay lắm. “Tôi không trả lời.”
Nhưng anh nhất quyết không bỏ cuộc. “Được không?”
Bỗng một ly cà phê được đặt lên bàn ngay bên cạnh, tôi quay lại thấy Mark đang đứng sau lưng. “Thôi được rồi”. Tôi đồng ý đại để quay lại làm việc.
“Có vậy chứ!” Giọng anh mừng rõ. “Có thể là tối thứ Năm hay thứ Sáu gì đó, cho anh số điện thoại đi, kho nào biết ngày chính xác anh sẽ nhắn tin cho”
Tôi đọc vội số cho anh. “Ghi xong chưa? Em phải cúp máy đây”
“Chúc em một ngày làm việc tốt nhé!” Anh nói làm tôi thấy hơi tội lỗi vì đã vội vàng đòi cúp máy. Brett là một anh chàng dễ thương, có thể trở thành người bạn tốt, nhưng tôi đã ngu ngốc đánh mất cơ hội đó của hai đứa khi tôi hôn anh tối hôm nọ.
“Cảm ơn anh. Em rất lấy làm mừng cho anh. Tạm biệt”. Tôi đặt điện thoại xuống rồi quay qua mỉm cười với Mark. “Chào anh”
“Mọi chuyện ổn cả chứ”. Mark hỏi, hơi nhíu mày. Hôm nay anh mặc vét màu xanh dương đậm với cả vạt tím thẫm, rất hợp với làn da nâu.
“Ổn. cảm ơn anh pha cà phê cho em nhé”
“Không có chi. Em sẵn sàng làm việc chưa?”
Tôi toét miệng cười. “Đương nhiên rồi” Tôi nhận ra ngay là có gì đó không ổn với Mark. Trái với thường ngày, hôm nay anh có vẻ lơ là và dễ nổi nóng, không tập trung chút nào vô cái dự án phần mềm học ngoại ngữ mà bọn tôi đang làm. Tôi đề xuất đổi đề tài qua chiến dịch quản bá thực phẩm địa phương, nhưng cũng không ăn thua.
“Anh có sao không?” Cuối cùng, chịu hết nổi, tôi đành hỏi. Bình thường ở công ty bọn tôi tránh không cư xử kiểu bạn bè như vầy.
Cứ mỗi hai tuần là Mark lại rủ tôi đi ăn trưa với anh và bạn trai anh, Steven. Chỉ những lúc đó thì tôi và anh mới dẹp công việc qua một bên, còn ngoài ra chúng tôi vẫn rất cẩn thận duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới trong công việc. Tôi rất vui vì Mark làm vậy dù biết cha dượng tôi là người có thể lực. Tôi không muốn được đối xử ưu tiên gì hết.
“Hả?” Anh ngước nhìn tôi, rồi đưa tay vuốt mái tóc cắt sát đầu. “Anh xin lỗi”
Tôi đặt máy tính xuống đùi. “Em thấy anh có vẻ như đang buồn phiền chuyện gì đó”
Anh nhún vai, xoay qua xoay lại một chút trên chiếc ghế Aeron. “Chủ nhật này là kỷ niệm bảy năm yêu nhau của anh với Steven.”
“Tuyệt quá”. Trong tất cả những đôi tình nhân tôi đã gặp thì Mark và Steven là cặp dễ thương và bền nhất. “Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn em”. Anh nở nụ cười yếu xìu.
“Anh định đi đâu không? Anh đặt chỗ chưa, cần em giúp không?”
Mark lắc đầu. “Chưa biết nữa. Anh không biết nên làm gì.”
“Để nghĩ thử coi. Tiếc là em chưa có bao nhiêu dịp kỷ niệm hết, nhưng mẹ em rành mấy vụ này lắm. Em cũng học lén được của mẹ vài chiêu.”
Đóng vai trò nữ chủ nhân qua ba đời chồng giàu có, nếu cần, Monica Tramell Barker Mitchell Stanton hoàn toàn có thể trở thành người tổ chức sự kiện chuyên nghiệp.
Tôi gợi ý thử. “Anh muốn làm gì đó riêng tư chỉ có hai người hay là tiệc tùng với gia đình bạn bè hơn? Anh có muốn tặng quà không?”
“Anh muốn làm đám cưới”. Mark lên tiếng.
“À, ừ.” Tôi dựa ra ghế. “Nói về mức độ lãng mạn thì em không nghĩ ra cái gì hơn được nữa”
Mark bật tiếng cười khô khan rồi đưa đôi mắt buồn bã nhìn tôi. “Nhất định là phải lãng mạn. Thề có Chúa, lần trước khi Steven cầu hôn anh cách đây vài năm, hoa với trái tim trần ngập khắp nơi. Em biết tính Steven rồi đó, anh ấy thích kịch tính mà, em đâu có từ bất cứ thứ gì.”
Tôi giật mình, nheo mắt nhìn anh. “Rồi anh từ chối hả”
“Anh nói chưa phải lúc thôi. Khi đó anh mới vừa chân ướt chân ráo vô đây làm, còn công việc kinh doanh của Steve cũng chỉ mới bắt đầu có lời, hơn nữa cả hai đứa vẫn còn đang thời kỳ hồi phục sau vụ chia tay khổ sở trước đó, nên anh cũng không chắc là Steve có suy nghĩ kỹ trước khi muốn cưới anh không nữa.”
“Thì đâu có ai biết chắc chắn chuyện đó đâu”. Tôi nói nhỏ, như thể nói với chính mình.
Mark làm như không nghe thấy câu đó, nói tiếp. “Lúc đó anh không muốn Steven nghĩ là anh không chắc về chuyện giữa hai đứa, nên thế là anh lấy cớ là luật pháp chưa cho phép. Đúng là thằng tồi.”
Tôi cố mỉm cười. “Anh không phải thằng tồi.”
“Suốt mấy năm vừa rồi, thỉnh thoảng anh ấy vẫn nhắc lại là lúc đó anh từ chối là đúng”
“Nhưng anh đâu có từ chối, anh chỉ trì hoãn thôi mà, phải không?”
“Anh không nhớ nữa, Chúa ơi. Anh không biết lúc đó anh nói gì nữa.” Mark chồm tới chống tay lên bàn rồi úp mặt vô hai bàn tay. Giọng anh nhỏ hơn, nghe nghèn nghẹn. “Lúc đó anh hơi sợ. Anh mới có hai mươi bốn tuổi mà. Có thể ở tuổi đó mọi người đã sẵn sàng kết hôn, nhưng anh thì chưa….”
“Bây giờ anh hai mươi tám tuổi rồi, anh sẵn sàng rồi chứ hả?” Gideon cũng hai mươi tám tuổi. Nghĩ tới đó tự nhiên tôi thấy rùng mình, bởi vì giờ tôi đang bằng tuổi Mark hồi đó, nên phần nào tôi hiểu cảm giác của anh khi từ chối Steven.
“Đúng vậy”. Mark ngước lên nhìn tôi. “Hơn cả sẵn sàng nữa là khác. Giống như cái đồng hồ của anh đã điểm giờ rồi, cứ mỗi giờ phút trì hoãn thêm là anh càng thấy sốt ruột. Nhưng anh sợ anh ấy sẽ từ chối. Biết đâu cách đây bốn năm thì anh ấy muốn vậy, bây giờ hết rồi”
“Em biết nói câu này nghe cũ rích, nhưng mà anh phải thử mới biết chứ.” Tôi nở một nụ cười trấn an “Steven yêu anh vô cùng. Em nghĩ khả năng thành công của anh khá cao đó.”
Anh mỉm cười, nhe hàm răng khểnh trắng tinh quyến rũ. “Cảm ơn em”
“Cần đặt chỗ ở đâu thì nói em nhé.”
“Vậy tốt quá.” Nét mặt Mark giãn ra, bình thường trở lại. “Anh xin lỗi vì nói mấy chuyện này trong khi em vừa chia tay người yêu.”
“Đừng lo cho em, em không sao đâu.”
Mark nhìn tôi chăm chú một lát, rồi gật đầu.
“Rảnh đi ăn trưa không?”
Tôi ngước lên bắt gặp gương mặt sốt sắng của Will Granger. Will là trở lý mới vo làm, đang được tôi hướng dẫn cho quen công việc. Với cặp kiếng gọng vuông màu đen, tóc dài phủ hai bên tay, anh chàng có nét hơi cổ điển, lập dị một cách thú vị. Điều tôi thích ở Will là anh rất thoải mái và hồn nhiên. “Được thôi. Anh muốn ăn gì”
“Nui, bánh mì. Rồi bánh ngọt. Hay cả khoai tây nướng nữa.”
Tôi nhướn mày. “Cũng được. Nhưng nếu lát nữa tôi lăn đùng ra đây, sùi bọt mép vì ngộ độc tinh bột thì anh phải tìm cách giải thích với Mark cho tôi đó nha.”
“Cô đúng là vị cứu tin, Eva à. Natalie đang kiêng ăn tinh bộ mà tôi thì chịu hết nổi ròi. Coi nè, tôi xọp hẳn đi rồi.”
Theo những gì Will kể thì có vẻ như anh chàng và cô bạn gái từ thời Trung học, Natalie đang rất hạnh phúc. Dù thỉnh thoảng cậu chàng vẫn càu nhàu Natalie là hay nhặng xì, nhưng tôi đoan chắc cô tay chăm sóc anh rất chu đáo, và ngược lại Will cũng sẵn sàng làm mọi chuyện vì người yêu.
“Được rồi mà.” Bất giác tôi hơi chạnh lòng. Không được ở bên cạnh Gideon quả thật rất buồn, nhất là khi nhìn thấy mọi người xung quanh đang yêu đương thắm thiết.
Tới giờ nghỉ trưa, trong khi chờ Will ra tôi tranh thủ nhắn tin cho Shawna, em gái của Steven, hỏi xem cô nàng có muốn đi chơi chung tối thứ Bảy không. Vừa bấm nút gửi tin nhắn thì điện thoại reng.
Tôi vội nhấc mày. “Văn phòng Mark Garrty…”
“Eva!”
Chân tôi như nhũn ra khi nghe cái giọng trầm đục của Gideon. “Chào anh”
“Nói anh nghe là tụi mình vẫn ổn đi”
Tôi cắn môi, nghe tim thắt lại. Hẳn là anh cũng đang cảm thấy bất an giống như tôi. “Đương nhiên rồi. Sao vậy anh? Có chuyện gì hả?”
“Không có”. Anh ngập ngừng. “Anh chỉ muốn nghe em nói thôi”
“Bộ anh thấy em chưa nói rõ tối hôm qua hả?” Lúc em chào trầy lưng anh đó. “Cả sáng nay nữa.” Lúc em gần sát anh…
“Anh muốn nghe em nói điều đó khi em không nhìn thấy anh.” Giọng anh dỗ dành làm tôi bối rỗi bỏ bừng mặt.
“Xin lỗi nha.” Tôi pha trò một cách vụng về. “Em biết là anh không thích bị phụ nữ ngắm nghía. Đáng lẽ em không nên làm vậy”
“Trờ ạ, anh có bao giờ phàn nàn gì đâu, Eva” Anh đổi giọng. “Anh thích được em nhìn mà, tại vì ngược lại anh cũng rất thích nhìn em nữa.”
Tôi nhắm mắt cưỡng lại cơn khao khát. Giờ đây khi biết được trong lòng anh tôi quan trọng như thế nào thì tôi càng khó mà xa anh được. “Em nhớ anh lắm. Trong khi mọi người đều tưởng mình đã chia tay và nghĩ là em nên tìm người mới.”
“Không đời nào!”, Anh quát lên làm tôi nhảy dựng. “Chết tiệt thật. Ránh chờ anh đi, Eva. Anh chờ em cả đời rồi.”
Tôi nuốt nước bọt, mở mắt ra vừa kịp thấy Will đang tới. Tôi thì thầm vô ống nghe. “Miễn anh là của em, em chờ anh suốt đời cũng được.”
“Em sẽ không phải chờ lâu đâu. Anh đang làm hết mọi thứ có thể. Tin anh đi”
“Em tin anh”
Đầu dây bên kia có tiến điện thoại reo. Gideon nói nhanh. “Tối nay đúng tám giờ nhé.”
“Dạ”
Tiếng cúp máy làm cảm giác cô đơn quay lại ngay tức khắc.
“Sẵn sàng chiến đấu chưa?” Will hỏi, xoa tay háo hức. Megumi đi ăn với anh bạn trai sợ-ràng-buộc nên hẹn lại lần sau. Cuối cùng còn lại tôi và Will với đống tinh bột mà anh chàng sẽ ngốn hết trong vòng một tiếng.
Mà nghĩ lại có khi tôi cũng cần ăn thật nhiều tinh bột vào lúc này. Tôi đứng lên hăm hở. “Đi thôi”
Trên đường về tôi ghé tiệm Duane Reade mua một lon nước tăng lực không đường. Tới năm giờ thì tôi quyết định là sẽ phải tới phòng tập chạy bộ.
Dù là thành viên của Equinox nhưng tôi muốn tới phòng tập Cross Trainer. Đang cảm thấy không an tâm về chuyện giữa tôi và Gideon, nên tôi nghĩ tới một nơi mà hai đứa có kỷ niệm đẹp chắc sẽ giúp tôi thấy dễ chịu hơn. Hơn nữa, tự nhiên tôi thấy mình có trách nhiệm ủng hộ anh trong tất cả mọi việc, bởi anh là người đàn ông của tôi, là người tôi muốn sống chung trọn đời này.
Tôi đi bộ về nhà, mặc cho mồ hôi đầm đìa vì dù sao lát nữa cũng đi tập. Lúc ra khỏi thang máy, tôi không khỏi liếc qua cánh cửa căn hộ bên cạnh. Mân mê cái chìa khóa Gideon để sẵn, tôi cố cưỡng lại cơn tò mò muốn vô coi thử. Không biết có giống căn hộ của anh trên tầng thượng ở đại lộ số Năm không, hay sẽ có phong cách hoàn toàn khác?
Căn hộ kia của anh mang một vẻ quyến rũ hoài cổ với lối kiến trúc kiểu xưa tuyệt đẹp. Trong không gian sang trọng vẫn có sự ấm cúng, thân mật, khiến tôi hình dung đến cả tiếng trẻ con vui đùa lẫn buổi tiệc chiêu đãi quan khách sang trọng.
Không biết nơi ở tạm của anh sẽ thế nào. Tiện nghi tối thiếu với tranh ảnh thương mại treo trên tường và một căn bếp trống không chăng? Anh có định bài trí kỹ càng không?
Tôi đứng lại một lúc, nhìn chằm chằm cánh cửa, đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng tôi cưỡng lại được cơn tò mò. Tôi muốn được anh cầm tay dắt vô hơn.
Bước vô phòng khách, tôi nghe tiếng con gái cười rúc rích, không ngạc nhiên khi thấy một cô ả tóc vàng chân dài đang cuộn người cạnh Cary trên bộ sô pha màu trắng. Tatiana Cherlin để tay giữa hai đùi Cary, rõ ràng là đang vuốt ve anh qua lớp vải quần, trong khi Cary vẫn đang ở trần, vòng tay ôm lấy cô nàng, xoa xoa cánh tay một cách âu yếm.
“Chào cưng”. Anh toét miệng cười. “Hôm nay công việc thế nào.”
“Cũng như mọi ngày. Chào Tatiana”
Cô nàng đáp lại bằng cái hất cằm. Tatiana rất đẹp, cũng dễ hiểu bởi cô nàng là người mẫu mà. Nhưng chỉ được cái mã ngoài thôi, còn lại thì từ khi mới gặp đến giờ tôi chưa bao giờ có cảm tình với cô ả cả. Tuy nhiên nhìn Cary lúc này thì có thể thấy Tatiana đang làm cho anh ấy vui.
Mấy vết bầm đã phai hết, nhưng Cary vẫn chưa hồi phục hẳn sau vụ bị Nathan phục kích tấn công, chuyện ấy đã kéo theo tất cả mọi sự việc xảy ra sau đó, khiến tôi với Gideon phải xa nhau như bây giờ.
“Em thay đồ rồi ra phòng tập đây”. Tôi nói rồi đi thẳng vô hành lang.
Tiếng Cary nói với Tatiana sau lưng. “Chờ chút, anh phải nói chuyện với cô em gái cái đã.”
Vô tới phòng tôi thảy túi xách lên giường, đang lục tủ lấy quần áo thì Cary xuất hiện trước của. “Anh thấy sao rồi”. Tôi hỏi.
“Đỡ hơn rồi”. Đôi mắt xanh lục hấp háy ranh mãnh. “Còn em sao?”
“Cũng đỡ rồi.”
Anh khoanh tay trước ngực. “Có phải là nhờ cái anh chàng đấu vậy với em tối quan không?”
Toi đóng ngăn kéo, hỏi lại. “Thiệt đó hả? Em đâu có nghe được tiếng từ phòng anh đâu, sao anh nghe tiếng bên phòng em hay vậy?”
Cary gõ ngón tay lên thái dương. “Anh có máy dò mà.”
“Nói vậy nghĩa là em không có hả?”
“Chắc cũng có, mà bị Cross làm đứt dây rồi. Mà anh vẫn còn thắc mắc anh chàng đó lấy đâu ra từng đó sức lực nha. Ước gì hắn ta đổi tính, chuyển qua làm cho anh đứt dây nhỉ.”
Tôi ném cái áo vô người Cary.
Anh chụp rất nhanh, hỏi tiếp. “Vậy cuối cùng thì đó là ai hả?”
Tôi cắn môi, không muốn nói dối Cary chút nào. Anh chưa bao giờ giấu tôi chuyện gì, dù có tệ tới cỡ nào đi nữa. Những đành chịu thôi. “Một anh chàng làm chung trong tòa nhà Crossfire thôi.”
Nụ cười vụt tắt, Cary bước hẳn vô phòng, đóng cửa lại. “Vậy là cự nhiên em nổi hứng đưa người ta về nhà cả đêm vậy hả? Anh tưởng hôm qua em đi tập Krav Maga chứ.”
“Thì em đi tập mà. Nhưng anh ấy ở gần đây, lúc đi tập về em tình cờ gặp anh ấy, thế là…”
“Anh có nên bắt đầu lo lắng không?” Cary nhìn tôi chăm chú khi đưa trả lại cái áo. “Lâu rồi em đâu có qua lại với người lạ như vậy nữa.”
“Không phải như anh nghĩ đâu.” Tôi cố nhìn thẳng vào mắt Cary để anh tin hơn. “Em… bắt đầu hẹn hò với anh ấy mà. Tối nay tụi em có hẹn ăn tối nè.”
“Có định giới thiệu với anh không?”
“Có chứ, nhưng không phải hôm nay. Lát nữa em qua nhà anh ấy”
Cary mím môi. “Em có chuyện gì đang giấu anh. Nói ra đi coi.”
Tôi nói dối. “Sáng nay em thấy anh hôn Trey trong bếp”
“Ừ”
“Hai người vẫn ổn hả?”
“Không có gì phải phàn nàn hết.”
Trời ạ. Thật khó mà làm Cary xao lãng. Tôi lại ráng lần nữa.
“Hôm nay em có nói chuyện với Brett.” Tôi cố nói một cách bình thường. “Anh ấy gọi tới công ty tìm em. Mà Brett không phải người tối qua đâu.”
Cary nhướm mày. “Cậu ta muốn gì?”
Tôi cởi giày, vô phòng tắm rửa sạch lớp trang điểm. “Anh ấy sắp quay lại New York để ra mắt đoạn phim bài Golden. Brett muốn em đi cùng trong buổi ra mắt đó.”
“Eva à…” Cary bắt đầu cái giọng cảnh cáo như kiểu cha mẹ chuẩn bị giáo huấn đứa con hư.
“Em muốn rủ anh đi chung.”
Nghe vậy giọng anh dịu lại một chút. “Để là bảo mẫu cho em hả? Em không tin tưởng bản thân mình chứu gì?”
Tôi nhìn Cary qua tấm kiếng trên tường. “Cary à, em sẽ không quay lại với Brett đâu. Mà thật ra ngay từ đầu bọn em cũng chưa bao giờ thật sự quen nhau cả, nên anh không phải lo lắng chuyện đó. Em muốn anh đi chung vì em nghĩ anh sẽ thích, với lại một phần em cũng muốn Brett bỏ hẳn hy vọng đi. Anh ấy đã đồng ý chỉ coi nhau như bạn bè, nhưng em nghĩ tốt hơn hết nên nhắc nhở anh ấy một cách thật là triệt dể, vậy cũng công bằng cho anh ấy hơn.”
“Lẽ ra em nên từ chối.”
“Thì em cũng ráng từ chối mà.”
“Thì cứ nói không dứt khoát thôi, cưng à, có gì khó lắm đâu.”
“Thôi đi”. Tôi chùi mắt bằng bổng tẩy trang. “Em thấy đủ tội lỗi rồi. Mà chính anh là người không nói trước với em là buổi hòa nhạc đêm nọ là của Brett, để em bất ngờ đó, anh tưởng em sẽ vui lắm hả. Đừng có tra tấn em nữa!”
Vì chắc chắn thế nào Gideon cũng sẽ tra tấn em cho coi.
Cary cau có. “Việc quái gì mà em lại thấy tội lỗi”
“Thì tại em mà Brett bị đánh một trận”
“Không, hắn ta bị đánh là vì dám hôn bừa một cô gái mà không nghĩ tới hậu quả. Anh chàng phải nghĩ tới chuyện em đã có bạn trai chứ. Mà hôm nay em bị làm sao vậy”
“Em không cần giáo huấn về chuyện của Brett, hiểu không?” Tôi đang cần chia sẻ về chuyện với Gideon, nhưng lại không thể kể với anh được. Phải giấu trong lòng càng làm mọi thức tồi tệ hơn. Tôi cảm thấy vô cùng cô đơn lạc lõng. “Em nói rồi, em sẽ không quay lại con đường đó đâu mà”
“Ừ, vậy thì anh mừng.”
Tôi nói một câu thật lòng, vì biết Cary sẽ thông cảm. “Em vẫn còn yêu Gideon”
“Đương nhiên rồi”. Cary gật đầu ngắn gọn. “Anh chắc là vụ chia tay này cũng làm hắn ta khổ sở.”
Tôi ôm Cary. “Cảm ơn anh”.
“Vì sao?”
“Vì anh cứ là anh thôi”
Anh khịt mũi. “Anh không có ý kêu em chờ đợi hắn. Rõ ràng Cross đang bị như vậy, dù vì lý do gì đi nữa. Nhưng anh nghĩ em không nên vội vã nhảy xổ vào người khác như vậy. Anh biết em không hợp với mấy chuyện tình một đêm đâu. Đối với em chuyện lên giường phải có một ý nghĩa nhất định. Cho nên nếu em ráng vờ như chuyện chẳng là gì thì em sẽ lại bị tổn thương thôi”
“Ừ, em không làm vậy được”. Tôi đồng ý, rồi quay lại rửa mặt tiếp. “Vậy anh có đi với em tới buổi ra mắt của Brett không?”
“Có, anh đi”
“Muốn rủ Trey hay Tatiana không?”
Cary lắc đầu, quay lại nhìn vô gương, đưa tay sửa tóc rất điệu nghệ. “Làm vậy thì thành ra hai cặp rồi. Cứ để anh đi một mình làm kỳ đà cản mũi thì tốt hơn”
Tôi nhìn anh, mỉm cười dịu dàng. “Em quý anh lắm”
Cary tặng tôi một nụ hôn gió. “Vậy thì phải chăm sóc cho mình. Anh chỉ cần em làm vậy thôi”
*
Món quà tặng mừng tân gia yêu thích của tôi là bộ ly uống rượu hiệu Waterford. Đối với tôi, đó là một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự sang trọng, tinh nghịch và cả tính hữu dụng nữa. Tôi từng tặng một bộ như vậy cho một người bạn không hề biết Waterford nhưng lại thích uống rượu martini hương táo, rồi một bộ cho mẹ tôi, người không bao giờ uống rượu nhưng lại thích hiệu Waterford. Đó sẽ là món quà mà tôi yên tâm tặng cho Gideon, người giàu đến mức tiền đếm không hết.
Nhưng lúc gõ cửa nhà anh thì trên tay tôi đang cầm không phải là ly rượu.
Tôi hồi hộp không yên, đưa tay vuốt thẳng lại cái đầm mặc trên người. Sau khi đi tập về tôi đã bỏ thời gian ra làm tóc và trang điểm cho thật đẹp theo phong cách “Eva mới” với mắt tô màu khói, son không phai màu hồng nhạt, mặc một cái đầm kiểu dây yếm màu đen khoét khá sâu.
Bên dưới phần thân váy rất ngắn là đôi giày hở mũi của Jimmy Choos. Tôi đeo chiếc vòng kim cương giống hôm đầu tiên đi dự tiệc với anh, thêm chiếc nhẫn anh tặng, chiếc nhẫn có thiết kế mấy chữ X nạm kim cương ôm lấy vòng nhẫn giống dây thừng bằng vàng. Theo lời anh thì chữ X là anh đang che chở cho tôi.
Cửa mở, tôi hơi lảo đảo khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai quyến rũ đến chết người. Hẳn Gideon cũng đang xúc động. Trên người anh là cái áo màu đen mà anh mặc hôm gặp tôi ở hộp đêm, cũng là lần đầu tiên bọn tôi đi chơi với nhau. Nhìn anh thật tuyệt, một sự kết hợp tuyệt vời giữa sự thoải mái tự nhiên và phong thái lịch lãm, gợi tình, thêm chiếc quần vải màu xám, đôi chân trần, làm tôi ngất ngây trong khao khát.
“Chúa ơi!” Anh rên lên. “Em đẹp quá. Lần sau nhớ nhắc anh chuẩn bị tinh thần trước khi mở cửa nha”
Tôi nhoẻn cười. “Xin chào, Đem và Nguy hiểm”