Chương 15
Khoảng hơn năm giờ sáng, tôi giật mình tỉnh dậy, tâm trí bàng hoàng vì cơn ác mộng. Trong mơ tôi lại thấy tôi và Gideon đang chia tay nhau. Dù tỉnh dậy rồi nhưng nỗi cô đơn, khổ sở rất thật vẫn còn trĩu nặng khiến tôi cứ nằm thao thức. Ước gì có Gideon bên cạnh, tôi sẽ lăn qua ôm chặt lấy anh.
Đêm hôm qua hai đứa chỉ nằm ôm ấp, âu yếm nhau chứ không làm gì cả. Một phần là vì tôi đang tới tháng. Tôi nằm cạnh anh xem tivi đến khi mệt lả rồi ngủ thiếp đi mất.
Tôi rất thích những lúc như vậy, hai đứa ở bên nhau, khi ham muốn thể xác chỉ vừa âm ỉ trong lòng. Tôi thích được cảm nhận hơi ấm của anh trên da thịt mình, cảm giác được những nơi lồi lõm trên cơ thể hai đứa chạm vào nhau vừa khít, giống như được “thiết kế” sẵn để dành cho nhau.
Rồi tôi thở dài, nhận ra nguyên nhân của cảm giác bất an này. Hôm nay là thứ Năm, khả năng là Brett đang ở New York.
Gideon và tôi chỉ vừa có một bước tiến triển mới, nên lúc này mà Brett xuất hiện thì quả là thời điểm xấu nhất. Tôi lo sẽ có gì không hay xảy ra, vì chỉ cần một cử chỉ hay ánh mắt không đúng lúc cũng có thể gây hiểu lầm và dẫn đến nhiều rắc rối.
Đây còn là lần đầu tiên tôi và Gideon cùng xuất hiện trước công chúng sau khi “chia tay”. Tôi biết mình sẽ bị tra tấn như thế nào khi phải đứng cạnh Brett mà trái tim chỉ hướng về Gideon.
Tôi tuột xuống giường, vô nhà tắm làm vệ sinh, xong mặc áo thun với quần short. Tôi muốn qua với Gideon. Hai đứa cần phải ở bên nhau thêm chút nữa, trước khi ngày mới bắt đầu với hàng tá thử thách.
Tôi nhẹ nhàng ra khỏi nhà, có cảm giác hư hỏng khi nhón từng bước qua cánh cửa nhà anh, hay cũng là nhà của hai đứa.
Vô tới nhà, tôi bỏ chìa khóa lên bàn rồi đi vô phòng ngủ phụ. Gideon không có ở đó. Nén cảm giác thất vọng, tôi lại tiếp tục tìm, vì tôi cảm nhận được anh, biết anh đang ở rất gần.
Tôi tìm thấy anh đang nằm nghiêng trên giường trong phòng ngủ lớn, ôm cái gối của tôi. Tấm phủ chỉ đắp tới ngang hông, để lộ đôi tay rắn rỏi như một bức tượng, tấm lưng mạnh mẽ và bên dưới là đường cong đẹp tuyệt vời.
Anh như thiên thần gợi cảm trong giấc mơ biến thành sự thật. Và anh là của tôi.
Tôi yêu anh kinh khủng.
Và tôi muốn ít nhất lần này khi thức dậy nhìn thấy tôi, anh được có cảm giác sung sướng hạnh phúc thay vì phải sợ hãi, ân hận như lần trước.
Trong ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh, tôi nhẹ nhàng cởi quần áo, leo lên giường, nghĩ cách làm sao cho người đàn ông tôi yêu được sung sướng. Tôi muốn vuốt ve, hôn hít khắp người anh, làm anh ấm áp và run rẩy dưới bàn tay tôi. Tôi muốn dâng hiến cho anh, muốn chứng minh sự gắn kết giữa hai đứa trước khi bị thực tại khắc nghiệt xen vào.
Gideon trở mình khi tôi làm tấm nệm lún xuống. Tôi trườn tới, đặt môi lên lưng, rồi chậm chạp rê nụ hôn trên người anh.
“Ừm, Eva.” Anh hơi duỗi ra.
“Anh nên hy vọng đúng là em đó.” Tôi cắn nhẹ vai Gideon. “Chứ là người khác thì anh phiền to.”
Rồi tôi hạ người xuống áp hẳn lên anh, tận hưởng cái hơi ấm tuyệt diệu đó.
“Em dậy sớm quá vậy.” Anh nói nhỏ, vẻ thư giãn, khoan khoái.
“Ừ, rất sớm.” Tôi tán thành. “Mà anh đang ôm gối của em kìa.”
“Mùi của em giúp anh dễ ngủ hơn.” Tôi vuốt tóc ra một bên để hôn lên cổ anh. “Nghe đáng yêu quá. Ước gì em có thể nằm đây với anh cả ngày.”
“Em có nhớ là anh nói cuối tuần này anh muốn đưa em đi chơi không?”
“Nhớ chứ.” Tôi vuốt ve hai bắp tay rắn chắc. “Em đang mong lắm.”
“Mình sẽ đi ngay khi em đi làm về chiều thứ Sáu, rồi quay lại vừa kịp giờ làm sáng thứ Hai. Em chỉ cần mang theo hộ chiếu thôi.”
“Và anh nữa.” Tôi vội vàng nói tiếp. “Lúc sang đây em rất muốn anh, nhưng có thể hơi… phức tạp, ý em là… em cũng gần tới cuối kỳ rồi, nhưng nếu anh không thoải mái với chuyện đó cũng không sao đâu, em cũng chưa bao giờ thích…”
“Anh muốn em, cưng à, bằng bất cứ cách nào cũng được.”
Khi anh chuẩn bị xoay người qua, tôi nhích ra một chút để ngắm nghía.
“Anh ngồi dậy đi, dựa trên đầu giường đó.” Cứ mỗi lần khi nhìn thấy anh, lại thấy anh gợi cảm hơn cả trong trí tưởng tượng của tôi.
Gideon làm theo lời tôi, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, nhưng gương mặt thật quyến rũ với cái cằm râu ria lởm chởm. Tôi leo lên người anh, tận hưởng cái cảm giác khêu gợi, có phần nguy hiểm mà anh luôn mang lại. Bởi anh vốn là con thú săn mồi không bao giờ bị thuần hóa, với móng vuốt vẫn sắc bén dù có được che giấu qua bao nhiêu lớp vỏ bọc.
Đó cũng là một điều làm tôi hạnh phúc. Dù rất đỗi dịu dàng với tôi, cố gắng thay đổi vì tôi, nhưng anh vẫn luôn là anh, là chính con người gai góc, hung dữ mà lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã yêu. Anh là tất cả mọi thứ mà tôi cần ở một người đàn ông, ở một con người không hoàn hảo.
Tôi vuốt mái tóc dài ra khỏi mặt Gideon, rồi đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, từ tốn. Bàn tay to lớn, mạnh mẽ giữ trên hông tôi.
“Em yêu anh.” Tôi thì thầm.
“Eva.” Anh nghiêng đầu, đáp trả bằng một nụ hôn sâu, mãnh liệt. Môi anh tham lam chiếm lấy tôi, làm gai ốc lan khắp người. Bên dưới, anh cứng dần lên, nóng hổi áp vào bụng tôi.
Tay anh giữ sau gáy kéo tôi sát lại, nụ hôn càng sâu và say đắm, ngấu nghiến đôi môi làm tôi rên lên, tay giữ chặt tóc anh.
“Chúa ơi, em làm anh không chịu nổi.” Nói rồi Gideon hơi co chân lên, khiến cả người anh hơi vòng lại, như cái nôi giữ tôi ở giữa. Nâng ngực tôi trên tay, anh mân mê đầu nhũ hoa đang căng cứng. “Em đẹp quá.”
Hơi ấm lan tỏa khắp người. “Gideon…”
“Có những lúc em rất lạnh lùng, dửng dưng.” Một tay anh lần xuống giữa hai chân tôi, nhẹ nhàng đưa đẩy. “Rồi bỗng nhiên em lại như bây giờ, muốn anh đến thế này.”
“Là tại anh đó. Anh đã làm em trở nên như vầy từ lần đầu tiên em gặp anh.”
“Anh muốn em.”
“Thì em đang trần trụi trước mặt anh đây.”
Anh nở một nụ cười gợi cảm. “Làm sao mà anh không thấy được.”
“Ý anh nói chuyện khác kìa, nhưng mà anh cũng muốn làm chuyện này nữa.”
“Anh muốn làm tình với em phải không?”
“Chỉ với em thôi. Luôn luôn là như vậy.”
Tôi rên lên, cầm lấy anh trong tay, vuốt mạnh.
“Cưng ơi, mỗi lần nhìn em, anh chỉ muốn được ở với em, được trò chuyện, nghe tiếng em cười, hay ôm em khi em khóc. Anh muốn ngồi cạnh em, cùng hít thở một bầu không khí, chia sẻ cuộc sống với em. Anh muốn ngày nào cũng được thức dậy cùng với em giống như bây giờ. Mãi Mãi. Anh muốn có em.”
“Gideon ơi.” Tôi chồm tới hôn lên môi anh.
“Em cũng muốn có anh.” Tay anh không ngừng cử động làm tôi bật kêu lên thành tiếng. Trước cái thân thể thèm khát cháy bỏng của tôi, anh lại càng cứng hơn.
Căn phòng sáng dần khi mặt trời lên cao, nhưng hai đứa tôi đã cách ly hẳn với thế giới bên ngoài. Những giây phút riêng tư, gần gũi này là niềm hạnh phúc ngọt ngào làm tan chảy tim tôi.
Tôi nâng niu anh bằng một sự dịu dàng, gần như tôn kính. Tôi muốn anh sung sướng, muốn chứng tỏ là tôi yêu anh. Anh cũng chạm vào tôi như vậy. Nhìn vào mắt anh, tôi thấy một tâm hồn đã hứng chịu nhiều thương tổn và đang rất cần tôi, cũng như tôi đang cần anh.
“Anh hạnh phúc quá, Eva, em làm anh rất hạnh phúc.”
“Em sẽ làm cho anh hạnh phúc suốt đời.” Tôi hứa. “Em chỉ muốn vậy thôi.”
Gideon chồm tới, hôn lên ngực tôi. “Em có biết là anh rất thích chỗ này không?”
“À thì ra là vậy.” Tôi giễu cợt.
“Trêu anh là bị đánh đòn đó.”
Hơi ấm của anh bao bọc lấy người tôi, cả trong lẫn ngoài. Trên tay tôi, anh càng lúc càng cứng hơn.
“Nói là anh yêu em đi.” Tôi nài nỉ.
Gideon nhìn sâu vào mắt tôi. “Em biết là có mà.”
“Thử nghĩ coi, nếu anh cũng chưa bao giờ được nghe em nói câu đó thì sao?”
Ngực anh giãn ra theo một hơi thở mạnh. “Crossfire.”
Tay tôi ngừng lại.
Gideon nuốt nước bọt. “Em dùng chữ đó khi mọi thứ quá sức chịu đựng. Anh cũng vậy, bởi vì em đang cho anh cảm giác đó. Lúc nào em cũng làm anh cảm thấy như vậy.”
“Gideon, em…” Tôi không nói nên lời.
“Khi em nói chữ đó thì có nghĩa là dừng lại.” Anh đưa tay lên má tôi. “Còn khi anh nói, thì có nghĩa là đừng bao giờ dừng. Anh muốn em cứ tiếp tục cái em đang làm.”
Tôi nhấc người lên.
“Chậm thôi.” Anh ra lệnh, nheo nheo mắt khi đưa ngón tay lên miệng nhấm nháp. Nhìn anh thật hư hỏng, còn không thèm che giấu nữa chứ.
Tôi run lên bần bật khi anh chạm vào chỗ sâu kín nhạy cảm nhất, bấu lấy tay anh, co thắt dữ dội.
Tôi bị giọng nói trầm đục đó làm cho mê hoặc. “Nhanh lên anh.”
“Em phải để anh tiến vào mới được chứ.” Mắt anh hơi hài hước, rồi đẩy tôi ngả người ra sau.
Tôi trôi tuột xuống, bao bọc trọn lấy anh một cách nhẹ nhàng. “Ôi!”
“Trời ơi!” Gideon cũng ngả đầu ra, thở hổn hển. “Em tuyệt vời quá…”
“Cưng ơi…” Tôi không giấu được khoái cảm trong giọng nói.
Gideon trao cho tôi cái nhìn thiêu đốt. “Em muốn như vậy mà. Không có gì ngăn cách hai đứa mình hết.”
“Không có gì ngăn cách được.” Tôi trả lời trong hơi thở gấp.
Đột nhiên bao nhiều cảm xúc bị dồn ép đến vỡ òa. Một giọt nước mắt chảy dài trên má.
“Lại đây.” Anh kéo tôi sát vô người, liếm giọt nước mắt đi rồi ngọt ngào cọ mũi lên mặt tôi. Tôi choàng tay ra, dán chặt vào người anh, run lên vì cơn chấn động vừa mới qua.
“Em đẹp lắm cưng à. Thiên thần ngọt ngào, êm ái của anh, hôn anh đi.”
Tôi ngửa cổ đón nhận nụ hôn cháy bỏng, ướt át. Một nụ hôn pha trộn giữa tình yêu tràn trề, choáng ngợp của tôi với dục vọng chưa được thỏa mãn của anh.
Hai đứa ghì lấy nhau, chìm đắm trong nụ hôn, không nói một lời nào. Lưỡi Gideon chiếm đoạt miệng tôi, trong khi bên dưới anh vẫn giữ yên.
Tôi cảm nhận được sự căng thẳng của anh, và biết anh cũng lo lắng về sự kiện tối nay. Tôi càng nép sát vào anh hơn, ước gì hai đứa không phải tách rời. Gideon cắn nhẹ môi làm tôi rên lên khe khẽ.
“Ngồi yên nhé.” Anh hơi khản giọng, tay giữ lấy gáy tôi. Tay anh không ngừng ve vuốt lưng tôi, nụ hôn thấm đẫm tình yêu lẫn ham muốn. Tôi nhận ra trong cử chỉ đó sự cần thiết và lòng biết ơn, bởi chính tôi cũng đang cảm thấy những điều đó.
Thật là một phép màu đã giúp tôi tìm được anh, cho tôi yêu anh sâu sắc, chân thành và đầy nhục dục, sau những gì đã xảy ra trong quá khứ. Và hơn nữa, tôi trở thành nơi trú ẩn cho anh, cũng như anh là nơi trú ẩn của tôi.
Tôi áp mặt lên ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập, để mồ hôi của hai đứa chảy quyện vào nhau.
“Eva à.” Anh thở hắt ra. “Những gì em muốn anh nói với em đó… Anh muốn em đặt câu hỏi cho anh.”
Tôi ôm anh thêm một lúc lâu, chờ cho hai đứa bình tĩnh trở lại. Anh vẫn còn ở trong tôi, hai cơ thể vẫn quyện vào nhau. Nhưng với anh như vậy vẫn là chưa đủ. Anh sẽ tiếp tục đòi hỏi cho đến khi sở hữu từng tế bào trên người tôi và thâm nhập vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn tôi.
Tôi ngước nhìn anh. “Em không bỏ đi đâu hết, Gideon à. Nếu anh chưa sẵn sàng thì không cần phải tự ép mình đâu.”
“Anh sẵn sàng rồi.” Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy quyết tâm và sức mạnh. “Anh muốn em phải sẵn sàng. Vì không bao lâu nữa anh sẽ hỏi em một câu, và anh cần em cho anh câu trả lời đúng.”
“Còn quá sớm cho chuyện đó.” Tôi nói nhỏ, cổ họng nghẹn lại, rồi nhích người ra một chút. Nhưng anh đã kéo tôi lại, giữ chặt tại chỗ.
“Em không biết em có làm được không nữa.”
“Nhưng em nói là em sẽ không bỏ đi đâu hết mà.” Anh nhắc, nét mặt đanh lại. “Anh cũng vậy. Thì tại sao phải trì hoãn một chuyện đương nhiên?”
“Anh phải xem xét từ góc độ khác. Hai đứa mình có quá nhiều vấn đề, nếu không cẩn thận, mình đều có thể phản ứng và đóng mình lại trước người kia…”
“Hỏi anh đi, Eva.”
“Gideon…”
“Ngay bây giờ.”
Bực bội vì sự ngoan cố của anh, tôi trầm ngâm một chút, nhưng rồi quyết định là đằng nào cũng muốn biết những chuyện đó. “Chuyện của bác sĩ Lucas. Tại sao ông ta lại nói dối mẹ anh?”
Anh nghiến răng, ánh mắt trở nên lạnh lùng. “Hắn ta bao che cho anh vợ của hắn.”
“Cái gì?” Tôi ngẩng người, đầu óc quay cuồng. “Anh trai của Anne, người mà anh đã quan hệ đó hả?”
“Ừ, khốn kiếp vậy đó.” Anh cay độc. “Gia đình Anne ai cũng làm trong ngành hết. Cả cái bọn không ra gì đó. Anne cũng là bác sĩ tâm lý mà, em tra Google không thấy sao?”
Tôi gật đầu, nhưng đang mải chú ý tới cái cách anh thốt lên mấy chữ bác sĩ tâm lý, nghe thật dữ dội. Có phải đó là lý do trước đây anh không bao giờ đi điều trị không? Phải yêu tôi nhiều đến mức nào thì anh mới vượt qua nỗi căm ghét đó để đồng ý đi gặp bác sĩ Petersen?
“Lúc đầu anh cũng không biết tại sao hắn ta lại nói dối đâu. Anh cứ nghĩ hắn là bác sĩ nhi khoa, nên, vì Chúa, nhiệm vụ của hắn là chăm sóc cho trẻ con chứ.”
“Cần gì phải vậy, chỉ cần hắn là con người thôi cũng đủ có trách nhiệm nói ra sự thật rồi.” Nỗi căm phẫn bừng bừng trong người, tôi chỉ muốn tìm Lucas và cho hắn một trận. “Thật không tin được hắn còn dám nhìn thẳng vào mắt em và nói những lời đó.”
Hắn dám đổ hết mọi thứ cho Gideon… dám tìm cách chia rẽ hai chúng tôi…
“Cho đến khi anh gặp em thì anh mới bắt đầu nghĩ tới khả năng đó.” Tay anh giữ tôi chặt hơn. “Hắn ta yêu Anne có khi cũng nhiều như anh yêu em. Phải như vậy thì hắn mới có thể tha thứ cho sự phản bội của cô ta, và thậm chí che giấu tội của ông anh vợ, để cô ta khỏi buồn, hay đỡ phải xấu hổ.”
“Hắn phải bị cấm hành nghề bác sĩ mới đúng.”
“Anh không phản đối.”
“Vậy tại sao ông ta lại đặt văn phòng trong tòa nhà của anh?”
“Anh mua lại tòa nhà khi biết văn phòng của ông ta nằm ở đó. Anh muốn theo dõi xem ông ta làm ăn thế nào.”
Cách anh nói câu đó làm tôi tự hỏi, không biết liệu Gideon có liên quan tới chuyện doanh thu của Lucas sa sút hay không. Tôi còn nhớ lúc Cary nhập viện, anh đã thu xếp được biết bao nhiêu là ưu tiên cho Cary và tôi, bởi vì anh luôn là một mạnh thường quân hào phóng. Liệu sức ảnh hưởng của anh lớn đến mức nào?
Nếu có cách để gây thiệt hại cho Lucas thì tôi đoán chắc là Gideon đã biết hết.
“Vậy còn tên anh rể thì sao? Chuyện gì xảy ra với hắn?”
“Anh đã nổi máu chính nghĩa, tới gặp hắn và tuyên bố là nếu hắn còn dám hành nghề hay đụng vào bất cứ một đứa trẻ nào nữa thì anh sẽ cho lập một cái quỹ không có giới hạn để kiện hắn, cả dân sự lẫn hình sự, thay cho tất cả nạn nhân. Không lâu sau đó thì hắn tự tử.”
Câu cuối cùng thốt ra một cách bình thản làm tôi dựng tóc gáy, và rùng mình vì một nỗi sợ hãi bất ngờ xâm chiếm.
Anh xoa xoa hai cánh tay cho tôi đỡ lạnh, nhưng lần này không kéo tôi vào người nữa. “Hugh đã có gia đình, và có một đứa con trai cách đây vài năm.”
“Gideon.” Tôi ôm chầm lấy anh, biết anh đang nghĩ gì. Chính anh cũng mất cha từ một vụ tự tử. “Chuyện Hugh làm không phải lỗi của anh. Anh không có trách nhiệm với quyết định của hắn.”
“Không phải sao?” Giọng anh lạnh như băng.
“Không, không phải.” Tôi ôm anh thật chặt, như muốn truyền tình yêu vào cơ thể đang căng như dây đàn đó. “Còn đứa bé, biết đâu cái chết của người cha đã giúp nó không phải trải qua những gì mà anh đã trải qua. Anh có nghĩ tới chuyện đó chưa?”
Anh thở nặng nhọc. “Anh có nghĩ tới chuyện đó. Nhưng thằng bé vốn đâu có biết cha mình là người như thế nào. Nó chỉ biết ông ta đã lựa chọn bỏ nó lại, và nó sẽ tin rằng ông ta không thương nó đủ nhiều thôi.”
“Anh yêu.” Tôi kéo đầu anh lên vai mình, không biết phải nói gì nữa. Tôi không thể nào biện minh cho quyết định của cha anh, và tôi biết Gideon đang nghĩ tới chuyện đó. “Anh không có làm gì sai cả.”
“Anh muốn sống suốt đời với em, Eva.” Cuối cùng anh cũng choàng tay qua người tôi. “Mà em thì cứ né tránh làm anh phát điên lên được.”
Tôi khẽ đu đưa trong lòng anh. “Em phải cân nhắc thật kỹ, bởi vì anh rất quan trọng với em.”
“Anh biết là không công bằng khi bắt em quyết định trong lúc mình còn chưa thể ngủ chung giường hàng đêm với nhau. Nhưng anh sẽ yêu em nhiều hơn bất cứ ai trên đời này, và anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Anh biết là anh làm được.”
“Anh làm được mà.” Tôi vuốt tóc trên trán anh, suýt bật khóc khi nhìn thấy sự mong mỏi, khát khao trên gương mặt đó. “Em muốn anh tin là em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
“Nhưng em lại sợ.”
“Em không sợ anh.” Tôi cố gắng lựa lời sao nghe cho hợp lý nhất. “Em chỉ… em chỉ không thể nào làm cái bóng của anh được.”
“Eva à.” Nét mặt anh giãn ra. “Anh không thể thay đổi con người anh, và anh cũng không muốn thay đổi em. Anh chỉ muốn anh và em đều được là chính mình, nhưng… cùng với nhau.”
Tôi hôn anh, không biết phải nói gì. Tôi cũng muốn hai đứa sống với nhau, làm tất cả mọi thứ cùng nhau. Nhưng tôi tin là cả hai đều chưa sẵn sàng.
“Gideon à.” Tôi lại hôn anh lần nữa, rồi giữ môi sát trên môi anh. “Anh và em, hai chúng ta chưa đủ mạnh mẽ đâu. Mình đang tiến bộ dần dần, nhưng vẫn còn chưa đủ. Không phải chỉ có mấy cơn ác mộng đó thôi đâu.”
“Vậy nói anh nghe coi còn gì nữa.”
“Tất cả mọi thứ… Em không biết nữa. Bây giờ khi Nathan chết rồi thì chuyện dượng Stanton trả tiền nhà cho em có vẻ không còn hợp lý lắm, nhất là bây giờ bố mẹ em lại quan hệ với nhau nữa.”
Anh nhướn mày. “Thật đó hả?”
“Ừ.” Tôi xác nhận. “Cực kỳ rối rắm.”
“Vậy dọn qua nhà anh đi.” Anh vuốt lưng tôi an ủi.
“Vậy thì… Em sẽ không bao giờ tự lập được hết. Chẳng lẽ lúc nào em cũng sống nhờ vào người khác sao?”
“Trời đất ơi!” Anh bực bội. “Vậy chứ em có thấy thoải mái hơn nếu chia tiền nhà với anh không?”
“Trời, làm như em đủ khả năng thuê cái căn hộ khổng lồ trên tầng thượng của anh vậy. Ngay cả một phần ba em cũng không trả nổi, và chắc chắn Cary cũng vậy.”
“Vậy thì mình sẽ ở đây, còn không thì ở nhà em đang ở và tự trả tiền nhà thôi. Ở đâu cũng được, anh không quan tâm.”
Tôi nhìn anh, rất muốn đồng ý, nhưng sợ mình bỏ sót điều gì quan trọng.
Anh lý lẽ. “Vừa ngủ dậy là em qua đây tìm anh rồi, chứng tỏ em cũng đâu có muốn xa anh đâu. Vậy tại sao phải tự hành hạ mình như vậy? Chuyện dọn về ở chung chắc chắn không phải là một trong các thành vấn đề của mình được.”
“Em không muốn làm hỏng chuyện này.” Tôi vuốt ve bộ ngực vạm vỡ. “Đối với em thì mọi chuyện phải tốt đẹp mới được.”
Anh giữ tay tôi lại, đặt lên tim mình. “Anh cũng muốn mọi chuyện tốt đẹp, cưng à. Và trong lúc chờ đợi thì anh muốn mỗi buổi sáng đều giống sáng hôm nay, và mỗi buổi tối giống tối hôm qua.”
“Giờ còn không ai biết là mình quay lại với nhau nữa, làm sao mà thay đổi một mạch từ đang chia tay thành dọn về ở chung đây?”
“Mình sẽ bắt đầu ngay hôm nay. Em cứ đi dự buổi ra mắt với Cary đi, anh sẽ đi cùng Ireland, rồi tới chào hỏi bắt chuyện…”
“Cô bé gọi điện cho em đó.” Tôi xen vào. “Kêu em tới nói chuyện với anh. Ireland muốn mình quay lại với nhau.”
“Con bé khá thông minh.” Anh mỉm cười, khiến tôi bỗng vui khi nghĩ biết đâu anh sẽ thân thiết với cô bé hơn. “Vậy là một trong hai đứa mình sẽ bắt chuyện với người kia, rồi anh sẽ chào Cary. Em với anh đâu cần phải làm bộ mới thể hiện tình cảm với nhau được. Ngày mai anh đưa em đi ăn trưa, nhà hàng Bryant Park Grill là lý tưởng nhất. Mình sẽ diễn một màn thật đẹp mắt.”
Nghe có vẻ dễ dàng và tuyệt vời, nhưng… “Làm vậy có an toàn không?”
“Việc tìm thấy cái vòng của Nathan trên xác một tên tội phạm đã dẫn đến những giả thuyết khác hợp lý hơn. Mình chỉ cần có vậy thôi.”
Anh và tôi nhìn nhau, tràn trề hy vọng, phấn khởi và chờ đợi một tương lai mà mới ngày hôm qua nghe vẫn còn rất mơ hồ.
Anh vuốt má tôi. “Tối nay em có đặt bàn ở Tableau One hả.”
Tôi gật đầu. “Em phải lấy tên anh thì mới đặt được chỗ đó. Brett mời đi ăn tối, nên em muốn tìm chỗ nào có liên quan tới anh.”
“Anh với Ireland cũng có đặt bàn giờ đó. Tụi anh sẽ qua ăn chung với em.”
Tôi cảm thấy hơi lo lắng nên cựa quậy một chút. Gideon bắt đầu cứng dần lên. “Ừ…”
“Em đừng lo.” Anh nói nhỏ, rõ ràng đã bắt đầu nghĩ tới thứ khác nóng bỏng hơn. “Sẽ vui mà.”
“Ừ, phải rồi.” Anh giữ hông và vai tôi, đỡ tôi nằm xuống. “Tin anh đi.”
Tôi vừa định trả lời thì miệng đã bị nụ hôn anh lấp mất.
*
Tôi tắm rửa, thay đồ bên nhà Gideon rồi vội vàng về nhà lấy túi xách, cố không tỏ ra lén lút. Không khó khăn gì khi phải sửa soạn ở nhà anh, bởi anh đã chuẩn bị đầy đủ tất cả đồ dùng, mỹ phẩm, cũng như một tủ quần áo để tôi không cần phải lấy bất cứ thứ gì ở nhà qua hết.
Đúng là có phần hơi quá, nhưng tính của Gideon là vậy.
Tôi đang tráng cái ly cà phê thì Trey bước vào bếp.
Anh chàng cười bẽn lẽn, nhìn thoải mái như đang ở nhà mình với cái quần thun của Cary trên người, và áo sơ mi mặc tối hôm qua. “Chào buổi sáng.”
“Chào cậu.” Tôi bỏ ly vô máy rửa rồi quay qua.
“Mình rất vui hôm qua cậu đi ăn cùng cả bọn.”
“Mình cũng vậy, vui lắm.”
“Cà phê không?” Tôi hỏi.
“Cho mình một ly với. Phải chuẩn bị đi làm mà uể oải quá.”
“Mình cũng hay bị vậy.”
Tôi pha cho Trey ly cà phê rồi đẩy qua.
Trey cầm lấy, giơ lên cảm ơn. “Mình hỏi cậu cái này được không?”
“Cứ nói đi.”
“Cậu có thân với Tatiana không? Có thấy kỳ cục khi mình và cô ấy cùng hay lui tới đây không?”
Tôi nhún vai. “Thật lòng là mình hầu như chẳng quen biết gì Tatiana cả. Cô ta không có đi chơi chung với bọn mình giống như cậu.”
“Ồ.”
Tôi bước ra khỏi nhà, khẽ siết vai Trey khi đi ngang. “Chúc một ngày tốt lành.”
“Cậu cũng vậy nhé.”
Ngồi trên tắc xi, tôi lấy điện thoại ra xem. Tôi suýt hối hận là đã không đi bộ, bởi vì tài xế tắc xi mở cửa kính phía trước xuống, nên bao nhiêu mùi hôi trên đường bay vô xe hết. Nhưng ít ra cũng nhanh hơn đi bộ.
Có một tin nhắn của Brett lúc sáu giờ sáng. Vừa đáp máy bay. Rất mong gặp em tối nay.
Tôi gửi lại cho anh một cái mặt cười.
Sáng nay Megumi nhìn rất tươi tắn, khiến tôi cũng vui hơn, nhưng ngược lại Will có vẻ rầu rĩ. Lúc tôi đang cất đồ vào tủ thì anh chàng mò tới, chống tay lên vách ngăn.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi ngước nhìn.
“Cứu tôi với, tôi cần tinh bột.”
Tôi lắc đầu, cười. “Mình nghĩ chuyện cậu chịu khổ ăn kiêng cùng với người yêu như vầy thật là đáng yêu.”
“Lẽ ra mình không nên than phiền. Cô ấy đã xuống hai ký rưỡi, dù mình nghĩ là không cần thiết, nhưng cô ấy đẹp hẳn ra và tràn trề năng lượng. Nhưng Chúa ơi… còn mình thì cứ lờ đờ. Cơ thể mình không chịu nổi vụ này.”
“Vậy là định rủ mình đi ăn trưa hả?”
“Làm ơn nha.” Will chắp tay như van xin. “Cậu là một trong số ít cô gái có tâm hồn ăn uống mà mình biết đó.”
“Có gì đâu mà tự hào.” Tôi rầu rĩ. “Nhưng thôi được.”
“Cậu là nhất, Eva!” Anh chàng bước thụt lùi và va vào người Mark.
“Ôi, xin lỗi!”
Mark cười. “Không sao!”
Will đi về chỗ ngồi, Mark giữ nguyên nụ cười đó quay qua tôi.
“Chín giờ rưỡi mình có hẹn với bên Drysdel qua đây nhé.” Tôi nhắc anh.
“Ừ, anh có một ý tưởng muốn bàn qua với bên chiến lược trước khi họ tới.”
Tôi cầm máy tính đứng dậy, thầm nghĩ sẽ khá là cập rập tới phút cuối. “Sếp thích sống trong nguy hiểm quá.”
“Thì đó là cách duy nhất để sống mà. Đi thôi.”
Cả ngày trôi qua như chong chóng, mà tôi không hề thấy mệt, dù phải dậy sớm và buổi trưa thì ăn cả một đĩa bánh xếp. Đúng năm giờ chiều tôi vào toilet sửa soạn thật nhanh, thay áo sơ mi với váy công sở bằng một cái đầm thun đơn giản màu xanh da trời, mang xăng đan đế to, đổi đôi hoa tai kim cương bằng đôi bằng bạc. Tôi tháo đuôi tóc ra, bới thành búi lòa xòa. Xong tôi đi xuống sảnh.
Khi ra gần tới cửa, tôi nhìn thấy Cary đang đứng bên ngoài nói chuyện với Brett. Tôi đứng lại một chút, chuẩn bị tinh thần trước khi gặp lại cái người từng khiến tôi mê mệt.
Mái tóc cắt ngắn màu vàng đậm được Brett nhuộn bạch kim ở phần đỉnh, rất hợp với làn da rám nắng và đôi mắt màu xanh lá cây nhạt của anh. Anh thường ở trần trên sân khấu, nhưng còn hôm nay anh mặc quần túi hộp màu đen với áo thun đỏ đậm, hai cánh tay chi chít hình xăm, uốn lượn đầy cơ bắp.
Đúng lúc đó Brett quay nhìn vô sảnh nên tôi vội bước tiếp, hơi bối rối khi bị anh nhìn thấy. Gương mặt đẹp trai rất đàn ông giãn ra với một nụ cười phô cái lúm đồng tiền chết người.
Chúa ơi, anh vẫn hấp dẫn kinh khủng.
Tôi cảm thấy hơi ngượng nên lấy cặp kính râm ra đeo lên. Tôi hít một hơi rồi bước qua cửa, ánh mắt bắt gặp chiếc Bentley đậu ngay phía sau xe limo của Brett.
Brett huýt sáo. “Trời ơi, Eva, sao lần nào gặp em cũng đẹp hơn hết vậy?” Tôi mỉm cười ngượng nghịu với Cary, tim đập thình thịch. “Chào anh.” “Em đẹp lắm, cưng.” Anh nói rồi chìa tay ra cho tôi.
Tôi liếc qua vai thấy Angus bước ra khỏi xe. Ngay lúc đang phân tâm đó, tôi không biết Brett cũng đưa tay về phía mình. Chưa đầy nửa giây sau khi tôi vừa cảm thấy bàn tay anh trên lưng thì Brett đã cúi xuống hôn làm tôi không né kịp. Môi anh chạm lên khóe miệng, một cảm giác ấm áp quen thuộc trở về. Tôi thụt lùi, dẫm phải Cary, lúc này đỡ lấy vai tôi.
Tôi đỏ mặt vì xấu hổ, quay chỗ khác không dám nhìn Brett.
Và chạm ngay vào ánh mắt xanh thẳm lạnh như nước đá của Gideon.