CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 2 - Chương 18




Khi bước ra khỏi thang máy ở tầng hai mươi, mắt tôi đã ráo hoảnh, lòng đầy quyết tâm. Megumi mở cửa cho tôi rồi đứng bật dậy. “Mọi chuyện ổn chứ hả?”

Tôi dừng lại quầy tiếp tân. “Mình cũng cóc biết nữa. Thằng cha đó bị tâm thần rồi.

Cô nàng nhướn mày. “Có gì mới kể mình nghe nha.”

“Hay để mình viết thành sách vậy.” tôi vừa về chỗ ngồi vừa lẩm bẩm. Không hiểu sao ai cũng quan tâm tới chuyện tình cảm của tôi dữ vậy.

Cất ví tiền xong, tôi gọi điện cho Cary.

“Chào anh, nếu anh ở nhà có buồn...”

“Nếu hả?” Cary khịt mũi.

“Anh nhớ cái tập thông tin về Gideon mà anh tìm được trên mạng không? Anh làm cho em một cái giống vậy về bác sĩ Terrance Lucas được không?”

“Được thôi. Người này anh có quen không?”

“Không, là một tay bác sĩ nhi khoa.”

Im lặng một chút rồi Cary hỏi. “Em có bầu hả?”

“Trời ạ, không phải. Mà nếu có thì em phải tìm bác sĩ sản khoa chứ.”

“Phù, may quá. Đánh vần tên cho anh đi.”

Cúp máy xong tôi tìm số phòng khám của Lucas rồi gọi điện thoại đặt hẹn. Tôi nói với lễ tân. “Tôi chỉ kiểm tra nhanh thôi, không cần làm thủ tục đăng ký bệnh nhân mới đâu.”

Xong tôi gọi tới hãng Vidal Record, để lại lời nhắn kêu Christopher gọi lại cho tôi.

Lúc Mark đi ăn trưa về, tôi gõ cửa văn phòng anh. “Sáng mai em có một cuộc hẹn khoảng một tiếng, em xin phép đi làm lúc mười giờ rồi ở lại tới sáu giờ được không?”

“Mười giờ tới năm giờ thôi được rồi, Eva.” Mark nhìn tôi dò xét. “Em ổn không?”

“Càng ngày càng đỡ hơn rồi.”

“Tốt. Vậy anh cũng yên tâm.”

Quay lại làm việc, tôi vẫn không thể ngưng nghĩ tới Gideon. Tôi cứ liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong đầu vang lên mấy lời anh nói lúc tặng nó cho tôi. “Chữ X là anh đang bảo bọc cho em.”

Đợi hả. Đợi anh quay lại với tôi sao? Sao phải vậy? Sao anh có thể bỏ rơi tôi như vậy, xong còn kêu tôi chờ anh nữa chứ? Nhất là bây giờ lại có cả Corinne dính líu ở đây nữa.

Tôi bỏ cả buổi chiều cố lục lại trong trí nhớ những gì đã xảy ra trong mấy tuần vừa rồi, xem có lời nói hay hành động nào của anh có thể chứa dựng câu trả lời cho tôi hay không. Lúc bước ra khỏi tòa nhà Crossfire, chiếc Bentley vẫn đang đậu bên đường. Angus mỉm cười khi tôi vẫy tay chào. Suy cho cùng thì mọi chuyện giữa tôi và Gideon đâu có liên quan gì tới ông.

Thời tiết oi bức kinh khủng, nên tôi vô tiệm Duane Reade ngay góc đường mua chai nước và một hộp sô cô la để ăn sau khi tập Krav Maga xong. Xong vừa bước ra thì thấy Angus đã đậu sát lề chờ. Khi quay lại hướng Crossfire để đi bộ về, tôi bắt gặp Gideon và Corinne vừa bước ra. Tay anh đặt trên hông Corinne, đưa cô ta ra chiếc Mercedes màu đen. Cô nàng mỉm cười, còn nét mạt anh thì vẫn khó đoán như mọi khi.

Tôi bàng hoàng, đứng chết trân giữa dòng người qua lại. Một nỗi đau pha lẫn tức giận và cảm giác bị phản bội xâm chiếm lấy tôi, khiến bụng tôi quặn thắt.

Anh ngước lên bắt gặp ánh mắt tôi. Anh chàng tài xế trẻ từng tới đón tôi hôm bố sang bước ra mở cửa cho Corinne lên xe. Gideon đứng yên tại chỗ, không rời mắt khỏi tôi.

Chắc chắn anh nhìn thấy tôi giơ ngón tay giữa lên.

Bỗng tôi sực nhớ ra một chuyện.

Tôi vội quay lưng đi, bước vô một góc, lục túi xách lấy điện thoại ra gọi cho mẹ. Bà vừa nhấc máy là tôi nói ngay. “Cái hôm mình đi ăn trưa với Megumi, lúc về tới Crossfire tự nhiên mẹ có vẻ hốt hoảng, là tại vì mẹ nhìn thấy hắn có phải không? Mẹ thấy Nathan ngay trước tòa nhà phải không?”

“Ừ.” Mẹ thú nhận. “Cho nên Richard nghĩ tốt hơn hết là nên đưa tiền cho nó. Nó nói nếu có đủ tiền ra nước ngoài thì nó sẽ để con yên. Mà sao con hỏi vậy?”

“Tại bây giờ con mới nghĩ ra lý do tại sao mẹ lại bị như vậy.” Tôi quay trở lại hướng cũ bắt đầu đi về nhà. Chiếc Mercedes đã biến mất. Nhưng cơn giận của tôi càng lúc càng dâng cao. “Con phải đi đây. Con gọi mẹ sau nhé.”

“Mọi chuyện có ổn không?” bà lo lắng.

“Chưa, nhưng chắc cũng sắp.”

“Cần gì cứ nói mẹ nhé.”

“Tôi thở dài. “Con biết rồi. Con yêu mẹ.”

Tôi về nhà thấy Cary đang ngồi trên salon gác chân lên bàn, máy tính để trên đùi.

“Chào em.” Mắt anh vẫn không rời màn hình.

Tôi bỏ đồ xuống, hất tung hai chiếc giày ra. “Biết gì không?”

Anh ngước nhìn tôi qua làn tóc xõa trước trán. “Gì?”

“Em cứ tưởng Gideon bỏ em là vì Nathan. Mọi chuyện đang tốt đẹp tự nhiên thay đổi hẳn. Rồi sao đó mình bị cảnh sát điều tra. Giờ em hiểu mọi chuyện liên quan với nhau như thế nào rồi.”

“Nghe hợp lý.” Cary nhíu mày.

“Nhưng Nathan tới Crossfire vào ngày thứ Hai trước khi anh bị tấn công. Hắn tới đó là để gặp Gideon chứ không phải gặp em. Nathan không đời nào tới tìm em ở một nơi có đầy bảo vệ và người quen của em như vậy hết.”

Cary tựa người, chăm chú. “Ừ, vậy thì sao?”

“Nghĩa là sau khi gặp Nathan xong thì Gideon vẫn không sao?” tôi giơ hai tay lên trời. “Cả tuần đó anh ấy vẫn không sao, thậm chí còn rất vui khi tụi em đi nghỉ mát nữa. Tới ngày thứ Hai về lại đây anh ấy vẫn bình thường. Rồi tự nhiên tới tối hôm đó thì Gideon mới bắt đầu lên cơn và cư xử kỳ cục với em.”

“Ừ. Nói tiếp đi.”

“Vậy thì chuyện gì đã xảy ra hôm thứ Hai?”

Cary nhướn mày. “Em hỏi anh hả?”

“Thánh thần ơi... Em hỏi cả thế giới đó, có ai trả lời được cái chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với bạn trai của em không hả?”

“Thì mình đã thống nhất là em phải hỏi anh ta mà.”

“Em có hai câu trả lời: Hãy tin anh và Đợi anh nhé. Anh ấy vẫn đeo nhẫn, và còn bắt em đeo lại nhẫn của em nữa nè. Anh thấy vậy có khó hiểu không? Mấy chiếc nhẫn này là lời hứa hẹn của tụi em, tượng trưng cho sự sở hữu, cho cam kết. Vậy tại sao anh ấy vẫn còn đeo, và vẫn bắt em đeo? Hay thật sự là anh ấy muốn em chờ anh ấy để bỏ Corinne?”

“Em nghĩ vậy thiệt hả?”

Tôi nhắm mắt, ngả ra thành ghế. “Không. Em chỉ nghĩ là không biết em đang quá ngây thơ hay đã bị hoang tưởng mất rồi đây.”

“Vậy tay bác sĩ Lucas có liên quan gì tới chuyện này không?”

“Không liên quan.” Tôi ngồi dậy. “Anh có tìm thấy gì không?”

“Hơi khó, cưng à, vì anh không biết phải bắt đầu từ đâu.”

“Em chỉ có linh cảm vậy thôi.” Tôi liếc qua màn hình máy tính. “Anh đang đọc gì vậy?”

“Anh đang đọc lại một cuộc phỏng vấn với Bertt trên radio ở Florida ngày hôm qua.”

“Vậy hả? Chi vậy?”

“Tại hồi nãy anh nghe bài Golden nên tự nhiên muốn kiếm thông tin trên mạng thử.”

Tôi định đọc thử nhưng không nhìn rõ. “Vậy bài phỏng vấn nói gì?”

“Khi được hỏi là nhân vật Eva có thật không thì anh chàng nói là có, còn nói là mới liên lạc lại với cô ấy và đang hy vọng là sẽ có thêm một cơ hội nữa.”

“Cái gì? Không thể nào!”

“Thật chứ sao không.” Cary cười toe toét. “Vậy là nếu tên Cross không sớm tỉnh ngộ thì em cũng có người chờ sẵn rồi nha.”

Tôi đứng dậy. “Sao cũng được. Em đói quá, anh muốn ăn gì không?”

“Em có cảm giác thèm ăn lại rồi sao? Vậy là tốt.”

“Ừ, em đang có lại nhiều thứ lắm, nhưng đi kèm với sự báo thù.”

Sáng hôm sau tôi đứng trên lề đường chờ Angus tới. Ông vừa dừng xe thì Paul, người gác cửa già, bước xuống mở cửa cho tôi.

“Chào Angus.”

“Chào cô Tramell.” Angus nhìn tôi qua kính chiếu hậu, mỉm cười.

Khi xe vừa lăn bánh, tôi chồm lên sát băng ghế trước. “Ông biết nhà Corinne Giroux ở đâu không?”

Ông nhìn tôi. “Biết.”

Tôi ngồi xuống trở lại. “Tôi muốn tới chỗ đó.”

Tôi biết chắc chắn không phải ngẫu nhiên khi căn hộ của Corinne ở ngay đầu đường nhà Gideon.

Báo với lễ tân xong, tôi ngồi đợi gần hai chục phút mới được cho lên căn hộ trên tầng mười. Sau khi nhấn chuông, Corinne ra mở cửa, mặt hơi đỏ, đầy tóc còn để xõa. Cô nàng mặc cái áo choàng ở nhà màu đen dài tới chân, đẹp lộng lẫy với mái tóc đen óng mượt và đôi mắt canh thẳm, cử chỉ luôn yêu kiều duyên dáng. Tôi rất mừng là mình đang mặc cái đầm màu xám yêu thích. Đứng trước Corinne tôi cứ thấy mình quê mùa làm sao.

“Chào Eva.” Cô nàng thở hổn hển. “Thật là ngạc nhiên.”

“Xin lỗi vì đã không mời mà tới. Tôi chỉ muốn hỏi nhanh cô một chuyện.”

“Ồ vậy sao?” Corinne chỉ mở hé cửa, đứng tựa người vô tường.

“Tôi vô nhà được không?” tôi hỏi dứt khoát.

“Ừm...” cô ả quay liếc nhìn sau lưng. “Có lẽ là không nên.”

“Tôi không quan tâm có ai khác cho nhà đâu. Mà cũng nhanh thôi, chừng một phút là cùng.”

“Eva nè...” cô nàng liếm môi tỏ vẻ khó xử. “Tôi không biết nên nói sao...”

Tay tôi bắt đầu rn run, bụng thót lại khi tưởng tượng cảnh Gideon xuất hiện trần truồng sau lưng Corinne, kiểu như mới ngủ dậy, đang làm tình thì bị con bé bạn gái ngu ngốc đến quấy rối. Tôi biết anh rất tích làm tình lúc sáng sớm.

Nhưng tôi cũng hiểu anh trong tất cả mọi chuyện khác. Hiểu đủ rõ để cất lời đáp. “Dẹp cáo màn kịch đó đi, Corinne.”

Cô nàng trố to mắt.

Tôi cười chế giễu. “Người Gideon yêu là tôi. Anh ấy chẳng thèm đụng tới cô đâu.”

Corinne trấn tĩnh lại rất nhanh. “Mà anh ấy cũng có đụng tới cô đâu. Bây giờ hễ rảnh là anh ấy toàn đi với tôi.”

Được thôi, vì cô ả muốn nên tôi cứ đứng ngoài cử mà nói mấy chuyện này. “Không phải lúc nào tôi cũng biết lý do anh ấy làm một số chuyện, nhưng tôi hiểu con người anh ấy. Tôi biết anh ấy đã nói thẳng thắn với cô vì không muốn cho cô hy vọng. Anh ấy biết đã từng làm cô tổn thương, nên không muốn có lỗi với cô lần nữa.”

“Buồn cười quá. Gideon có biết cô đang ở đây không?”

“Không, nhưng thế nào mà cô chả đi méc với anh ấy. Tôi chỉ muốn hỏi cái hôm mà cô bước ra từ tòa nhà Crossfire vào buổi trua, bộ dạng như vừa bị hãm hiếp đó, giống như bây giờ nè, thì cô tới Crossfire để làm gì?”

Cô nàng cười hiểm độc. “Vậy chứ cô nghĩ tôi tới đó làm gì?”

“Chắc chắn không liên quan tới Gideon.” Tôi nói rất dứt khoát, dù trong bụng thầm cầu mong là mình không sai. “Lúc đúng trong sảnh là cô đã thấy tôi chứ gì? Hôm trước ở Waldorf, Gideon có nói là tôi rất ghen, nên cô cố tình làm ra vẻ đầu bù tóc rối cho tôi thấy, hay đúng lúc cô cũng vừa ăn nằm với người khác xong?”

Tôi lập tức nhìn thấy câu trả lời lóe lên trong tích tắc rồi biến mất rất nhanh trên mặt Corinne.

“Tất cả đều là suy diễn ngu ngốc của cô mà thôi.”

Tôi gật đầu, thấy nhẹ nhõm và khoan khoái hẳn. “Cô nghe nè. Cô sẽ không bao giờ có được anh ấy đâu. Tôi hiểu cảm giác đó đau khổ đến mức nào, vì tôi cũng vừa trải qua hai tuần như vậy. Tôi thực sự cảm thấy rất tiếc cho cô.”

“Cô đi mà tự thương hại mình đi, đồ khốn. Tôi mới là người ở cạnh anh ấy trong lúc này.”

“Vậy thì đây chính là cơ hội của cô đó. Nếu biết nhìn thì cô đã hiểu anh ấy đang rất buồn. Cô nên làm một người bạn thì hơn.” Tôi quay bước ra thang máy, nói với lại. “Chúc một ngày tốt lành.”

Corinne đóng sầm cửa.

Tôi kêu Angus chở tới phòng khám của Lucas. Ông hơi ngập ngừng. “Gideon sẽ giận lắm đó, Eva à.”

Tôi gật đầu. “Cứ để tôi xử lý chuyện đó.”

Bác sĩ Lucas đặt phòng khám ở một tòa nhà nhìn rất khiêm tốn. Nhưng bên trong chỗ của ông lại rất ấm cúng. Phòng chờ ốp gỗ màu đen, trên tường treo rất nhiều hình con nít đủ mọi lứa tuổi. Sách báo dành cho phụ huynh được xếp gọn gàng trên kệ và bàn nước, còn khu vực vui chơi cũng rất ngăn nắp và luôn có người túc trực.

Tôi vừa đăng ký xong, chưa kịp ngồi xuống đã nghe gọi tên mình, rồi được y tá đưa thẳng vô phòng bác sĩ luôn. Vừa thấy tôi Lucas đứng dậy bước ra khỏi bàn.

“Eva!” anh ta chìa tay ra. “Em cần gì phải đặt hẹn.”

Tôi cố mỉm cười. “Thì tôi đâu có cách nào khác để gặp được anh.”

“Ngồi đi đã.”

Tôi ngồi xuống ghế, còn Lucas vẫn đứng, dựa lên cạnh bàn, hai tay bấu mép bàn. Không hiểu sao anh ta lại thấy cần phải dùng cái tư thế bề trên đó với tôi.

“Anh giúp được gì cho em đây?” Lucas luôn có phong thái tự tin, điềm tĩnh và nụ cười tươi rói. Với ngoại hình và thái độ ân cần như vậy, chắc hẳn các bà mẹ đều tin tưởng vào tay nghề của anh ta.

“Gideon Cross từng là bệnh nhân cảu anh phải không?”

Nụ cười tắt ngay lập tức. Lucas đứng thẳng dậy. “Anh không được phép tiết lộ thông tin về bệnh nhân của mình.”

“Lúc anh nói câu đó hôm ở bệnh viện, tôi chưa hiểu ra vấn đề. Giờ thì tôi đã hiểu.” Tôi nhịp nhịp tay vào thành ghế. “Anh đã nói xạo với mẹ của Gideon. Tại sao vậy?”

Lucas quay vô phía sau bàn giấy. “Anh ta nói vậy hả?”

“Không, tự tôi suy luận ra thôi. Mà lý do gì lại khiến anh nói dối về kết quả chẩn đoán hả?”

“Không có chuyện đó. Cô ra khỏi đây đi.”

“Coi nào, tôi tưởng anh phải khá hơn chứ.” Tôi dựa người ra ghế, bắt chéo chân. “Đâu mất rồi cái giọng điệu chắc nịch là Gideon là một con quỷ máy lạnh chuyên đi hút máu phụ nữ hả?”

“Tôi đã có ý tốt cảnh báo cho cô.” Ánh mắt Lucas đanh lại, môi nhếch lên khinh bỉ, hết đẹp trai như lúc đầu. “Nếu cô vẫn muốn bỏ phí cuộc đời mình thì tôi đành chịu vậy.”

“Tôi sẽ có cách tìm hiểu mọi chuyện. Tôi đến đây chỉ để nhìn thẳng vào mặt anh thôi, để biết là mình đoán đúng.”

“Không hề. Cross chưa bao giờ là bệnh nhân của tôi cả.”

“Theo logic thì mẹ anh ấy đã tham khảo ý kiến của anh. Trong khi nung nấu về nỗi căm thù về chuyện đã xảy ra với vợ mình thì anh cũng nên suy nghĩ về chuyện anh đã làm với một đứa con nít cần giúp đỡ.” Giọng tôi lạc đi vì tức giận. Cứ mỗi lần nghĩ tới những chuyện đã xảy ra với Gideon là tôi lại muốn làm cho những người gây ra chuyện đó bị thương thật nặng.

Tôi đứng dậy. “Chuyện xảy ra giữa anh ấy và vợ anh là chuyện tình nguyện của hai người trưởng thành. Còn chuyện xảy ra khi anh ấy còn nhỏ là tội ác, mà anh lại góp phần che giấu thì thật là nhục nhã.”

“Ra khỏi đây ngay.”

“Rất sẵn lòng.” Tôi mở tung cửa ra vì suýt nữa đâm sầm phải Gideon nãy giờ đnag đứng dựa tường ngay bên ngoài. Anh chụp lấy tay tôi, mắt nhìn Lucas đầy căm ghét và giận dữ.

“Liệu mà đừng có đụng tới cô ấy.” Anh gầm gừ.

Lucas nở nụ cười nham hiểm. “Cô ta tự tìm tới tôi đó thôi.”

Gideon cũng mỉm cười làm tôi rung mình. “Trong trường hợp đó tôi nghĩ anh nên chạy tránh ra chỗ khác thì hơn.”

“Trùng hợp thật, tôi cũng khuyên Eva nên làm y như vậy khi gặp anh.”

Tôi giơ ngón tay giữa lên cho Lucas.

Gideon khịt mũi, kéo tôi ra hành lang. “Sao em thích xài ngón tay đó quá vậy?”

“Thì có sao đâu? Bình thường mà.”

“Hai người không được gây rối ở đây.” Cô lễ tân quát lên khi chúng tôi đi ra.

Gideon liếc nhìn cô ta. “Không cần gọi bảo vệ nữa đâu, chúng tôi đi đây.”

Hai người bước ra ngoài. “Angus lại mách lẻo anh nữa hả?” tôi tìm cách vùng thoát khỏi anh.

“Thôi, em đừng có cáu kỉnh nữa. Xe hơi chiếc nào chả có thiết bị định vị.”

“Anh điên rồi anh biết không?”

Gideon đập lên nút gọi thang máy rồi trừng mắt nhìn tôi. “Anh điên hả? Còn em thì sao? Em chạy lăng quăng đi gặp hết người này tới người khác, nào là mẹ anh, rồi Corinne, rồi bây giờ tới Lucas nữa. Em tính làm gì hả Eva?”

“Liên quan gì tới anh?” tôi hất hàm. “Mình chia tay rồi, anh quên hả?”

Anh nghiến răng. Dù nhìn rất bảnh bao lịch lãm trong bộ com-ple, nhưng cả người Gideon đang bừng bừng lên một cách hoang dã. Sự tương phản giữa ái nhìn thấy trước mắt với thứ cảm nhận được từ anh lại kích thích nỗi khao khát của tôi. Tôi thèm cái cảm giác có được người đàn ông ngon lành, hung tợn bên trong bộ com-ple đó.Thang máy tới, Gideon bước vô theo sau lưng làm tôi rạo rực. Lúc anh cắm chìa khó vô bảng điều khiển thang máy tôi không kiềm được tiếng thở.

“Ở New York này có cái gì không phải của anh không?”

Anh lao vào tôi ngay lập tức, miệng phủ lên tôi một nụ hôn mãnh liệt. Như sợ bỏ phí thời gian, Gideon vội vã ấn lưỡi vào giữa môi tôi, rồi len sâu vào tận bên trong một cách thô bạo.

Tôi rên lên, bấu lấy hông anh, rướn người lên để hôn anh sâu hơn.

Gideon căn môi tôi đau nhói. “Em tưởng em nói vậy là chia tay đó hả? Không có chuyện đó đâu Eva!”

Tôi bị cái thân hình đàn ông cao lớn rạo rực ép sát vô tường.

“Em nhớ anh quá.” Tôi thì thầm, đưa tay kéo anh sát vô người mình.

Gideon rên rỉ. “Cưng à.”

Nụ hôn nồng nàn, thèm khát trong tuyệt vọng của anh làm tay chân tôi run rẩy.

“Em đang làm gì đó hả? Sao em cứ chạy lung tung đào bới mọi chuyện lên vậy.” Anh thở dồn dập.

Tôi cũng trả lời trong hơi thở. “Tại em đang rảnh mà. Vừa đá gã bạn trai cà chớn xong rồi.”

Anh gầm lên, bị kích thích ghê gớm, tay anh nắm tóc tôi giữ mạnh đến mức phát đau.

“Lần này anh không thể hôn hít hay đưa em lên giường để dỗ em được nữa đâu Gideon.” Sau hai tuần không được chạm vào anh, tôi gần như không thể từ chối anh lúc này. Tôi cần anh hơn bất cứ thứ gì.

Gideon áp trán lên mặt tôi. “Em phải tin anh mới được.”

Tôi đặt một tay lên ngực đẩy anh ra. Anh không chống cự. Mắt nhìn tôi chăm chú.

“Anh không kể với em thì làm sao em tin anh được.” Tôi với tay rút chìa khóa ra đứa trả lại. Thang máy bắt đầu đi xuống. “Anh cố ý làm em tổn thương một cách kinh khủng nhất, làm em đau đớn không còn gì bằng, thậm chí không biết đến bao giờ cơn đau đó mới chấm dứt. Em không biết là anh đang làm cái gì, nhưng cái trò đa nhân cách này không thuyết phục được em đâu.”

Gideon đút tay vô túi, cái cử chỉ nhẹ nhàng thể hiện sự tự chủ đó cho thấy anh đang rất nguy hiểm. “Em đúng là hoàn toàn không biết nghe lời.”

“Ừ, lúc chưa cởi đồ thì em vậy đó. Tập cho quen đi.” Cửa mở, tôi bước ra ngoài. Gideon đặt tay lên hông làm tôi khẽ rùng mình. Cú va chạm tưởng cừng vô hại đó, qua lớp quần áo, vẫn khiến tôi bị kích thích ngay từ lần đầu tiên. “Anh mà còn để tay lên lưng Corinne kiểu đó lần nữa là em bẻ gãy tay anh đó.”

“Em thừa biết là anh đâu có thèm muốn gì ai. Anh chỉ muốn mình em thôi.”

Cả Angus lẫn chiếc Mercedes đều đang đậu bên ngoài. Trời đã tối sầm lại, xám xịt ủ ê không khác gì người đàn ông đi bên cạnh tôi. Không khí mùa hè trĩu hơi nước báo hiệu một cơn mưa lớn.

Tôi đứng lại dưới mái hiên, quay nhìn Gideon. “Anh kêu họ đi chung xe đi, mình cần nói chuyện riêng.”

“Anh cũng định vậy.”

Angus khẽ nhấc mũ chào rồi bước lên xe. Anh chàng tài xế chiếc Mercedes đưa chìa khóa cho Gideon.

“Chào cô Tramell.”

“Eva, đây là Raul.”

“Ừ, mình gặp một lần rồi. Anh có chuyển lời nhắn của tôi lần trước chưa.”

Gideon vuốt nhẹ lưng tôi. “Chuyển rồi.”

Tôi cười. “Cảm ơn.”

Raul lên xe ngồi ghế trước cạnh Angus, còn Gideon đưa tôi qua xe kia. Nhìn anh ngồi xuống sau tay lái, bắt đầu chỉnh ghế, tôi tự nhiên hồi hộp, rạo rực không yên. Gideon nổ máy rồi điều khiển chiếc xe to lớn một cách tự tin, điêu luyện hòa vào dòng xe cộ đông cứng trên đường phố New York.

“Nhìn anh lái xe là em lại muốn làm tình với anh.” Tôi nói, để ý thấy tay anh xiết lại trên vô lăng.

“Trời ạ.” Gideon liếc tôi. “Đúng là em bị kích thích bởi các phương tiện di chuyển.”

“Em bị kích thích bởi người tiên Gideon.” Tôi hạ giọng. “Cả chục ngày rồi còn gì.”

“Từng giây từng phút trôi qua anh cũng giống như bị tra tấn vậy, Eva. Anh không ngủ được, không tập trung làm gì được, lúc nào cũng dễ nổi nóng. Không có em cuộc sống của anh như dưới địa ngục vậy.”

Tôi không bao giờ muốn thấy anh đau khổ. Nhưng khi nghe anh phải khổ sở như vậy vì nhớ tôi thì tôi cũng cảm thấy mát lòng mát dạ phần nào.

Tôi quay qua nhìn anh. “Tại sao anh lại làm vậy?”

“Anh có một cơ hội không thể bỏ qua được.” Gideon nghiến chặt răng. “Nên phải trả giá một chút. Mình sẽ không phải xa nhau hoài đâu. Anh cần em kiên nhẫn.”

Tôi lắc đầu. “Em không thể kiên nhẫn thêm nữa rồi.”

“Em không bỏ anh được đâu, anh sẽ không để em làm như vậy.”

“Em đã làm rồi đó, anh chưa thấy sao? Em đang sống cuộc sống không có anh.”

“Anh vẫn đang có mặt trong cuộc sống của em bằng mọi cách có thể.”

“Bằng cách cho Angus đi theo em hả? Như vậy mà gọi là một mối quan hệ hả?” tôi tựa mặt lên thành ghế. “Em không muốn yêu đương kiểu đó.”

“Eva à.” Gideon thở mạnh. “Anh nghĩ im lặng là cách tốt nhất trong lúc này. Dù có giải thích hay không thì em cũng sẽ ghét anh, nhưng nếu anh nói ra sẽ có thêm nhiều rủi ro khác nữa. Em cứ khăng khăng là phải biết hết mọi chuyện, nhưng anh mà nói là em sẽ hối hận cho coi. Tin anh đi, con người anh có những thứ em không muốn biết đâu.”

“Ít ra anh cũng phải cho em có được chút gì chứ.” Tôi đặt tay lên đùi anh, cảm nhận cơ bắp anh thắt lại. “Hiện giờ em giống như mất hết tất cả vậy.”

Gideon đặt tay lên tay tôi. “Em có lòng tin với anh. Dù em có nhìn thấy những thứ trái ngược, thì em vẫn hiểu anh và tin anh. Chuyện đó vô cùng có ý nghĩa đối với hai đứa mình, Eva à.”

“Không còn hai đứa mình nữa đâu.”

“Em đừng có nói vậy nữa.”

“Anh muốn em tin anh một cách mù quáng, thì em đã làm rồi đó. Em chỉ có thể làm tới vậy thôi. Trước đây anh không chia sẻ gì với em hết, nhưng em vẫn chấp nhận được vì ít ra em còn có thân xác anh. Bây giờ thì…”

“Lúc nào em cũng có anh hết.” anh phản đối.

“Nhưng không phải theo cách mà em cần.” Tôi nhún vai. “Em đã từng có anh, và em luôn khao khát anh bởi vì cơ thể anh là thứ duy nhất mà em chiếm được. Bây giờ thì hết luôn rồi, em chỉ còn lại những lời hứa của anh thôi. Như vậy không đủ. Không có anh bên cạnh, em chỉ còn trong tay hàng tá những bí mật mà thôi.”

Gideon vẫn nhìn thẳng phía trước, mặt lạnh như tiền. Tôi kéo tay về, quay người nhìn ra cửa sổ.

“Nếu phải mất em anh sẽ không còn gì cả, Eva.” Anh hơi lạc giọng. “Tất cả những gì anh đang làm để không phải mất em.”

“Em muốn nhiều hơn như vậy.” Tôi áp trán lên kính xe. “Nếu em không có được thân xác anh, ít ra em cũng cần phải hiểu được anh. Anh không bao giờ cho em thứ đó hết.”

Chiếc xe vẫn đều đều lăn bánh qua đường phố đông đúc buổi sáng. Cả hai đứa đều im lặng. Từng giọt mưa bắt đầu rơi lên kính.

Gideon cất giọng nói nhỏ. “Anh bị sốc trước những thay đổi xảy ra sau khi bố anh chết. Anh nhớ khi bố còn sống ai cũng yêu mến ông, vì ông giúp mọi người kiếm tiền mà. Thế rồi bỗng dưng cả thế giới quay ngoắt lại căm ghét ông. Mẹ anh muốn trước đó luôn vui vẻ thì đâm ra khóc lóc liên tục. Anh còn nhớ trước khi bố mẹ anh cãi nhau liên miên, trong nhà lúc nào cũng có tiếng la hét chửi bới.”

Tôi nhìn chăm chú gương mặt lạnh như tiền của anh, không dám lên tiếng vì sợ làm lỡ mất từng lời anh thốt ra.

“Mẹ anh lấy chồng khác ngay lập tức, rồi dọn nhà ra ngoại ô, xong bà có thai. Bất cứ khi nào anh cũng có thể đụng phải những người đã từng bị bố anh lừa, và lúc nào anh cũng bị bắt nạt vì lý do đó, không phải chỉ bởi lũ trẻ con mà còn cha mẹ chúng, cả thầy cô giáo nữa. Vụ đó quá nổi tiếng mà. Cho tới ngày hôm nay chuyện của bố vẫn còn bị đem ra bàn tán. Anh đâm ra căm ghét tất cả mọi người, lúc nào cũng cáu kỉnh, thích đập phá đồ đạc.”

Xe dừng lại đèn đỏ. Gideon thở nặng nhọc. “Sau khi Christopher ra đời, tình trạng của anh càng trầm trọng hơn. Lúc nó được năm tuổi, nó bắt đầu bắt chước anh, có khi ngôi ăn tối nó ném cả cái đĩa xuống đất. Lúc đó mẹ đang mang thai Ireland, thế là mẹ và Vidal quyết định đưa anh đi điều trị.”

Nước mắt chảy dài trên má tôi khi hình dung ra Gideon lúc đó, tổn thương, sợ sệt, và thấy mình bị gạt ra khỏi cuộc sống mới của mẹ.

“Thế là có bác sĩ tâm lý tới nhà, dắt theo một thực tập sinh mà bà ta đang hướng dẫn. Lúc đầu mọi chuyện khá suôn sẻ, cả hai người bọn họ đều sáng sủa, kiên nhẫn, tử tế nhưng dần dần bà bác sĩ dành nhiều thời gian để tư vấn cho mẹ anh hơn, vì lúc đó mẹ đang mang thai nên hay bị căng thẳng vì anh và Christopher. Thế là anh bị bỏ lại một mình với gã thực tập sinh càng lúc càng thường xuyên.”

Gideon đậu xe lại, hai tay bấu chặt vô lăng, cổ họng không ngừng run lên. Mưa nhẹ hạt dần, chỉ còn hai đứa ngồi đó trong im lặng với sự thật cay đắng.

“Anh không cần phải nói nữa đâu.” Tôi tháo dây an toàn, chồm qua ôm lấy mặt anh bằng mấy ngón tay ướt đẫm nước mắt.

Gideon hít mạnh, cánh mũi phập phồng. “Lần nào hắn cũng làm tới khi anh ra mới chịu thôi. Lần nào cũng vậy, để hắn có thể nói là anh thích chuyện đó.”

Tôi leo hẳn qua ngồi vào lòng anh, ôm chầm lấy anh, để yên cho anh siết thật mạnh. Hai đứa cứ thế ngồi tỏng xe ngay giữa đường xá đang đông đúc kinh khủng, một bên là dòng xe bất tận nối đuôi nhau, bên kia là dòng người đi bộ đang chen lấn. Tôi không quan tâm. Chỉ biết Gideon đang run lên bần bật như khóc, nhưng tuyệt nhiên không phát ra một tiếng nào, cũng không hề có một giọt nước mắt.

Trời cũng đang khóc cho anh, thả từng giọt nước mắt giận dữ xuống mặt đất.

Tôi áp gương mặt ướt đẫm lên mặt anh. “Không sau đâu, cưng à, em hiểu mà. Em biết cái sự hả hê kinh tởm đó của bọn chúng, và cảm giác tội lỗi, bối rối, xấu hổ của anh. Đó không phải lỗi của anh, anh không hề muốn, không hề thích chuyện đó.”

Anh thì thầm. “Lúc đầu anh đã để cho hắn sờ mó anh. Hắn nói anh bị như vậy là do hóc-môn của độ tuổi đó, anh cần phải thủ dâm, giải tỏa để bớt nổi loạn và bình tĩnh hơn. Hắn sờ soạng anh, nói là anh không biết làm, để hắn chỉ cho...”

“Không, Gideon!” tôi nhìn vào mắt anh, hình dung được mọi chuyện xảy ra từ lúc đó trở, và tên kia đã mồm miệng thế nào khiến mọi người kết luận Gideon đã tự biến mình thành nạn nhân. “Lúc đó anh chỉ là đứa con nít trong tay một gã người lớn biết quá rõ hắn cần phải làm gì. Hắn chỉ tìm cách đổ hết cho anh để thoát tội thôi, nhưng sự thật không phải như vậy mà.”

Đôi mắt anh mở to như hai hố đen tối sầm trên gương mặt tái bệch. Tôi hôn lên môi anh, nếm được vị mặn nước mắt của chính mình. “Em yêu anh. Em tin anh. Anh không có lỗi gì hết.”

Gideon giữ lấy tóc tôi, rồi hôn tôi điên dại. “Đừng bỏ anh nha.”

“Bỏ anh hả? Em sẽ lấy anh làm chồng!”

Anh thở mạnh rồi kéo tôi vào lòng, vuốt ve khắp người tôi một cách hạnh phúc.

Có tiền gõ mạnh lên kính làm tôi giật mình. Một nhân viên cảnh sát mặc áo mưa thò đầu nhìn qua kính chắn gió, tấm kính duy nhất không dán màu, cáu kỉnh. “Hai người có ba mươi giây để lái xe đi nếu không muốn bị phạt tội khiếm nhã nơi công cộng.”

Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, ngượng nghịu, lồm cồm bò xuống ghế ngồi. Gideon chờ tôi thắt dây an toàn xong, giơ tay chào viên cảnh sát rồi cho xe chạy.

Anh cầm tay tôi đưa lên môi. “Anh yêu em.”

Tôi sững người, tim đập thình thịch.

Rồi anh đan tay vào tay tôi, đặt lên đùi. Trước mặt, cây gạt nước di chuyển liên tục như chạy đua với nhịp tim tôi.

Tôi nuốt nước bọt, nói nhỏ. “Anh nói lại lần nữa coi.”

Xe chuẩn bị dừng đèn đỏ, anh quay qua nhìn thẳng vào tôi. Gideon nhìn vô cùng mệt mỏi, không còn chút năng lượng nào. Nhưng đôi mắt thì tươi sáng ấm áp, nụ cười đáng yêu và tràn trề hy vọng. “Anh yêu em. Anh vẫn nghĩ câu đó không diễn tả được tình cảm của anh, nhưng anh biết em thích nghe như vậy.”

“Em cần nghe câu đó.” Tôi nói khẽ.

“Chỉ cần em hiểu sự khác biệt là được.” Đèn bật xanh, xe lại chạy tiếp. “Người ta có thể sống thiếu tình yêu được, khi mất rồi có thể cố gắng tìm lại cái khác. Nhưng anh đối với em thì không phải vậy. Anh sẽ không sống được nếu không có em, Eva.”

Tôi nghẹt thở khi bát gặp ánh mắt anh liếc nhìn tôi.

“Cưng à, anh bị nghiện em, bị em ám ảnh mất rồi. Em là tất cả những gì anh cần, anh ao ước. Em là tất cả mọi thứ, ngay cả từng hơi thở của anh đều là vì em.”

Tôi đặt tay còn lại lên trên cùng. “Cuộc sống vẫn còn rất nhiều thứ phía trước, anh chưa nhìn thấy thôi.”

“Anh không cần bất cứ thứ gì khác hết. Mỗi ngày anh mở mắt dậy, tiếp tục sống là vì cuộc sống này có em.” Xe ngoặt vào một khúc cua rồi đậu ngay phía sau chiếc Bentley trước tòa nhà Crossfire. Gideon tắt máy, tháo dây an toàn rồi hít sâu một hơi. “Vì có em nên cuộc sống này mới có ý nghĩa đối với anh. Giờ anh mới tìm thấy chỗ của mình trên đời này, là ở bên cạnh em.”

Bỗng tôi hiểu ra lý do tại sao anh làm việc một cách điên cuồng và thành công khi còn quá trẻ. Bởi anh luôn khao khát tìm được chỗ đứng của mình, để không bịt “gạt ra rìa” thêm lần nữa.

Anh vuốt má làm tim tôi nói lên vì bấy lâu nay vẫn đang mong nhớ cái cảm giác đó.

“Khi nào anh mới quay lại với em?” tôi hỏi nhỏ.

“Ngay khi anh có thể.” Gideon chồm tới hôn lên môi tôi. “Chờ anh nhé”.