Thanh tra Michna vừa dứt lời là bố tôi chấm dứt cuộc tra hỏi luôn. Ông dứt khoát. “Từ giờ trở đi con gái tôi sẽ không trả lời thêm gì nữa. Nếu quý vị muốn tiếp tục thẩm vấn thì phải hẹn trước để Eva mời luật sư đi theo.”
“Còn ông thì sao, ông Cross.” Michna quay nhìn Gideon. “Ông vui lòng cho biết hôm qua ông đã ở đâu.”
Gideon bước tới. “Tôi sẽ trả lời trên đường tiễn hai vị ra về.”
Tôi nhìn gương mặt anh trừng trừng, nhưng anh vẫn không quay lại.
Lại thêm chuyện gì mà anh không muốn cho tôi biết nữa? Anh đã giấu tôi bao nhiêu chuyện rồi?
Cary với Ireland ngồi sát cạnh tôi, mỗi người một bên, Ireland còn siết chặt tay tôi nữa. Trong khi người tôi yêu thì đứng cách xa tôi mấy thước, và suốt nãy giờ không thèm nhìn tôi lấy một cái. Tôi cảm giác như có một tảng băng đè nặng trong lòng.
Hai vị thanh tra ghi lại số điện thoại của tôi rồi đi ra cùng Gideon. Tôi nhìn theo ba người bước ra khỏi cửa, xong quay qua bắt gặp ánh mắt của bố cũng đang theo dõi Gideon đầy nghi ngờ.
“Chắc hôm qua anh ấy đi mua nhẫn để cầu hôn chị nên muốn giấu để làm chị bất ngờ đó mà.” Ireland thì thầm.
Tôi khẽ siết tay con bé, thầm cảm mến tấm lòng tốt bụng và luôn nghĩ tốt về anh trai mình. Hy vọng là Ireland sẽ không bị vỡ mộng giống như tôi. Một khi anh đã không còn có thể thành thật với tôi thì hai đứa coi như chẳng còn gì nữa.
Sao anh không nói gì với tôi về vụ Nathan?
Tôi buông tay Cary và Ireland ra, đứng lên đi vào bếp. Bố cũng đi theo.
“Có định nói bố nghe là chuyện gì không?”
“Con cũng mới biết thôi.”
Ông nhìn tôi chăm chú. “Giữa con với Nathan Barker đã xảy ra chuyện gì? Sao vừa nghe tới cái tên đó là mặt con không còn giọt máu vậy?”
Tôi bắt đầu tráng sơ chén đĩa dưới vòi nước để bỏ vô máy rửa. “Tại con hay bị hắn bắt nạt, bố à. Nathan không vui khi có mẹ kế, mà nhất là mẹ kế lại có con riêng nữa.”
“Vậy còn Gideon thì liên quan gì tới Nathan?”
“Con cũng đang tự hỏi câu đó?” tôi bấu chặt thành bồn rửa, mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Thì ra chính Nathan là lý do gây nên mọi đổ vỡ giữa tôi và. Tôi nên biết từ lâu rồi mới phải.
“Eva à?” bố đặt tay lên vai tôi, bóp nhẹ vào phần cơ đang căng cứng đau nhức. “Con có sao không?”
“Con... hơi mệt. Mấy hôm nay con không ngủ được nhiều. Tôi tắt vòi nước, để nguyên đống chén đĩa còn dang dở, qua tủ thuốc lấy hai viên thuốc giảm đau ra uống. Tôi muốn được ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị gì hết, để khi lúc tỉnh dậy tỉnh táo mà suy nghĩ xem mình cần phải làm gì.
Tôi nói với bố. “Bố tiếp Ireland giùm con tới khi Gideon quay lại được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Ông hôn lên trán tôi. “Sáng mai mình nói chuyện sau.”
Tôi chưa kịp ra thì cô bé đã mò vô bếp tìm. “Chị có sao không?”
“Chị muốn đi nằm, xin lỗi em nhé. Chị biết làm vậy là bất lịch sự lắm.”
“Không sao đâu.”
“Thật tình là chị xin lỗi.” Tôi ôm cô bé. “Mình sẽ liên lạc sau nha, đi ăn uống hay mua sắm gì đó.”
“Ừ. Có gì gọi cho em.”
“Rồi.” Buông Ireland ra, tôi đi băng qua phòng khách ra hành lang.
Đúng lúc đó cửa chính mở ra, Gideon bước vô. Hai đứa nhìn nhau một lúc, và tôi vẫn không biết thêm được gì. Tôi đi luôn về phòng khóa cửa lại.
Chín giờ sáng hôm sau tôi thức dậy, vẫn hơi chuệnh choạng, bực bội nhưng không còn mệt mỏi rã rời nữa. Trước khi gọi điện cho mẹ và dượng, tôi phải uống cà phê đã.
Tôi đánh răng, rửa mặt rồi lết ra phòng khách. Vừa vô được gần tới bếp thì có tiếng chuông gọi cửa. Tôi giật mình, nghĩ ngay tới Gideon vì anh là một trong ba người có tên trong danh sách khách được lên thẳng mà không phải qua lễ tân.
Mẹ tôi xuất hiện khi cửa mở. Hy vọng bà không thấy tôi thất vọng ra mặt. Nhưng bà cũng chẳng mảy may để ý. Mẹ ùa vào nhà trong chiếc đầm màu xanh ngọc ôm sát người. Không hiểu sao mẹ tôi khiến cái đầm trở nên vô cùng gợi cảm thanh thoát và hợp với lứa tuổi. Khỏi phải nói cũng biết mẹ tôi nhìn trẻ đến nỗi hai mẹ con như hai chị em.
Ánh mắt bà lướt qua cái quần thun cũ với cái áo lót mỏng tôi đang mặc trên người, trước khi thốt lên. “Ôi chúa ơi, Eva, con có biết...”
“Nathan chết rồi chứ gì.” Tôi đóng cửa lại, lo lắng nhin vô hành lang, hy vọng bố còn đang ngủ vì quen múi giờ bên bờ Tây.
“Ủa.” Mẹ quay lại, tôi nhìn rõ hơn cái miệng đang mím chặt vì lo lắng và đôi mắt xanh nặng trĩu của bà.
“Cảnh sát tới đây rồi hả? Họ vừa ở chỗ mẹ với dượng về tức thì.”
“Họ tới tối hôm qua.” Tôi đi thẳng vô bếp tới chỗ máy pha cà phê.
“Sao con không gọi cho mẹ. Mẹ với dượng sẽ chạy qua, hay ít nhất cũng cho luật sư qua cùng với con.”
“Họ chỉ ở một chút rồi đi liền mà. Mẹ uống không?” tôi giơ bình cà phê lên.
“Thôi. Mà con cũng đừng uống nhiều quá không tốt đâu.”
Tôi mở tủ lạnh.
“Trời đất quỷ thần ơi, Eva, con có biết trong món kem đó có bao nhiêu ca-lo-ri không hả?” mẹ lẩm bẩm.
Tôi đặt chai nước trước mặt bà rồi quay lại tiếp tục pha cà phê. “Hôm qua cảnh sát ở đây có khoảng nửa tiếng à. Con chỉ nói Nathan là con riêng của chồng cũ của mẹ, và tám năm nay con không gặp hắn ta rồi.”
“May quá con không nói gì nữa hết.” Mẹ mở chai nước.
Tôi cầm ly cà phê lên. “Mình vô phòng làm việc của con đi.”
“Hả? Sao vậy? Mẹ nhớ con đâu có chịu ngồi trong đó.”
Đúng vậy. Nhưng tôi không muốn bố mẹ chạm mặt nhau.
“Nhưng mẹ thích mà.” Tôi chống chế, rồi hai mẹ con đi vô căn phòng nhỏ thông với phòng ngủ cảu tôi. Tôi thở phào khi đóng cửa lại.
“Ừ, đúng là mẹ thích cái phòng này.” Bà quay lại nhìn khắp nơi một lượt, xác nhận.
Thì dĩ nhiên rồi, đồ nội thất trong này do chính mẹ chọn mà. Tôi cũng thấy đẹp, nhưng thật tình là không cần thiết chút nào. Đáng lẽ tô định sửa lại thành phòng ngủ phụ cho Gideon, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi. Anh đang xa lánh tôi, giấu giếm đủ thứ chuyện, chuyện anh gặp Nathan và cả chuyện đưa Corinne đi ăn tối nữa. Trước hết tôi cần nghe anh giải thích đã, rồi sao đó mới tính tiếp xem hai đứa nên tiếp tục cố gắng hay phải chia tay.
Mẹ ngồi rất đúng kiểu cách xuống cái ghế bành rồi đưa mắt nhìn tôi. “Con phải cẩn thận với cảnh sát, Eva à. Lần sau nếu họ muốn gặp thì con phải báo với Richard để dượng cho luật sư tới nghe chưa.”
“Mà sao phải vậy? Con không hiểu tại sao con phải cẩn thận từng lời nói chứ, con đâu có làm gì đâu. Thậm chí con còn không biết là hắn tới đây từ hồi nào nữa.” Ánh mắt bà lảng đi chỗ khác. Tôi nghiêm giọng. “Mẹ, chuyện gì đã xảy ra hả?”
Bà nhấp một ngụm nước rồi mới nói tiếp. “Tuần trước hắn ta thình lình xuất hiện ở văn phòng của Richard. Hắn đòi hai triệu rưỡi đô la.”
Tai tôi như ù đi. “Cái gì?”
“Hắn đòi tiền.” Bà nói từng chữ khó nhọc. “Rất nhiều tiền.”
“Dựa vào đâu mà hắn dám đòi tiền mình.”
“Hắn có... có... chụp hình, Eva à.” Môi mẹ tôi bắt đầu run lên. “Còn quay phim nữa... của con đó.”
“Ôi lạy chúa!” tôi run rẩy đặt ly cà phê lên bàn rồi gục mặt lên đầu gối. “Trời ơi, chắc con chết mất.”
Vậy là Gideon có gặp Nathan. Nghe cách anh trả lời cảnh sát hôm qua là biết ngay. Anh đã coi mấy tấm hình đó... anh thấy ghê tởm... nên mới xa lánh tôi. Điều đó giải thích tại sao anh lại có vẻ giằng xé như vậy khi vào giường tôi tối hôm nọ. Chắc anh vẫn muốn làm tình với tôi, nhưng lại không chịu nổi những hình ảnh kia cứ hiện ra trong đầu.
Buộc phải vậy thôi. Chính anh đã nói vậy.
Tôi bật rú lên như điên dại khi nghĩ tới những gì Nathan đã ghi hình lại. Tôi không dám để mình tưởng tượng thêm nữa.
Chẳng trách gì Gideon không thể nhìn mặt tôi được nữa. Đêm đó anh gần gũi với tôi trong bóng tối, để có thể sờ tôi, ngửi tôi nhưng không phải nhìn thấy tôi.
Tôi cắn chặt tay để không bật ra tiếng thét.
“Đừng mà con” mẹ vội vàng quỳ xuống sàn, kéo tôi lại, lắc nhẹ cho tôi tỉnh. “Nè, hết rồi con, nó chết rồi.”
Tôi cuộn người vào lòng bà, khóc nức nở, nhận ra thật sự đúng là đã hết rồi. Tôi đã mất Gideon. Có thể anh đang tự trách mình, nhưng tôi hiểu vì sao anh phải rời xa tôi. Nếu mỗi lần nhìn thấy tôi là anh lại nhớ tới quá khứ kinh khủng của chính mình thì làm sao hai đứa tôi có thể sống bên nhau được?
Mẹ cũng khóc, đưa tay vuốt tóc tôi. “Nín đi con.” Giọng bà run run. “Nín đi, mẹ sẽ chăm sóc cho con mà.”
Tôi cứ khóc cho đến giọt nước mắt cuối cùng. Trong lòng trống rỗng, tôi quyết tâm phải làm sao để người thân yêu bên cạnh tôi không phải khổ sở vì chuyện này nữa, vì dẫu sao những gì đã xảy ra cũng không thể nào thay đổi được.
Tôi ngồi dậy đưa tay lau mắt.
“Đừng có làm vậy.” Mẹ tôi mắng. “Con cứ lấy tay dụi mắt là sẽ có thêm nếp nhăn đó.”
Không hiểu sao tự nhiên trong lúc này tôi thấy cái nỗi lo lắng đó của mẹ nghe điên hết sức. Tôi ráng nhịn nhưng rồi phải phì cười.
“Eva Lauren!”
Ngay cả cơn giận của mẹ cũng mắc cười nốt. Tôi không tài nào ngừng cười được, cười đến đau cả bụng phải gập người lại.
“Thôi đi, có gì đâu mà mắc cười.” Mẹ lại nắm vai tôi.
Tôi vẫn tiếp tục cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Eva à, thiệt tình!” rồi bà cũng bắt đầu cười theo.
Tôi cười đến khi không còn bật ra thành tiếng nữa, thậm chí cũng không biết thật ra là mình đang cười hay đang khóc. Giọng cười của mẹ bỗng nhiên hòa trộn tuyệt vời với nỗi đau đớn trong lòng tôi một cách khó giải thích. Trong hoàn cảnh lúc này, không hiểu sao sự hiện diện của mẹ cùng những lời quở trách phiền phức của bà lại chính là thứ tôi đang cần.
Tay vẫn ôm bụng, tôi hít sâu một hơi rồi hỏi nhỏ. “Vậy dượng có liên quan tới chuyện đó không?”
Mẹ ngưng cười. “Ai? Richard hả? Liên quan tới gì? Tiền đó hả? À...”
Tôi im lặng chờ đợi
“Không. Đời nào. Dượng không phải loại người như vậy.”
“Con hỏi cho chắc thôi.” Tôi cũng không nghĩ Richard là có thể làm chuyện đó. Nhưng còn Gideon thì...
Nhìn những cơn ác mộng của anh là biết anh luôn nung nấu ý muốn trả thù bằng bạo lực. Tôi vẫn còn nhớ như in cái cách anh lao vào Bertt. Gideon hoàn toàn có khả năng làm chuyện đó, còn quá khứ của anh nữa chứ.
Tôi lại hít sâu rồi nói tiếp. “Vậy cảnh sát đã biết được những gì rồi?”
“Biết hết rồi.” Mắt mẹ ngấn nước, đầu hơi cúi xuống như người có tội. “Khi Nathan chết thì hồ sơ cũng được niêm phong.”
“Hắn chết như thế nào?”
“Họ không nói.”
“Con nghĩ chuyện quan trọng là mình có động cơ giết người.” Tôi đưa tay ôm đầu. “Cảnh sát không cần phải chứng mình là mình trực tiếp ra tay. Mẹ và dượng có bằng chứng ngoại phạm chứ?”
“Có. Còn con?”
“Con cũng có.” Nhưng còn Gideon thì tôi không biết. Nhưng chắc cũng không quan trọng. Sẽ không ai nghĩ người như Richard hay Gideon lại làm dơ tay mình vì một gã như Nathan.
Thật ra chúng tôi không chỉ có một động cơ duy nhất. Ngoài vụ tống tiền còn có động cơ trả thù nữa. Và điều kiện cho phép chúng tôi làm được chuyện đó.Tôi chải đầu rồi cẩy nước lên mặt, thầm tính xoi làm cách nào đưa mẹ ra khỏi nhà trót lọt. Lúc nhìn thấy bà đang chăm chú xem xét tủ quần áo – mẹ lúc nào cũng rất lo lắng về cách ăn mặc của tôi – thì tôi nghĩ ra cách.
“Mẹ có nhớ cái váy hôm bữa con mua ở Macy”s không?” tôi hỏi. “Cái màu xanh lá cây đó.”
“À, nhớ chứ, cái đó đẹp đó.”
“Con vẫn chưa mặc được lần nào vì không biết mặc chung với cái áo nào. Mẹ kiếm thử giùm con được không?”
“Eva à.” Bà bắt đầu nghiêm trọng hóa vấn đề. “Đáng lẽ con phải có người tư vẫn thời trang riêng rồi đó. Mà đừng có mặc áo thun nữa chứ!”
“Tìm giúp con đi mà, con quay lại liền.” Tôi cầm cái ly lên để có cớ ra ngoài. “Mẹ ở đây đừng có đi đâu nha.”
“Đi đâu được nữa chứ?” giọng bà nhỏ đi khi vùi vào gian tủ âm tường.
Tôi kiểm tra lướt qua phòng khách với bếp, không thấy bố đâu hết. Cửa phòng của ông và Cary đều đang đóng. Tôi vội vàng chạy về phòng.
“Cái này được không?” mẹ tôi giơ cái áo màu kem nhạt, đúng là kết hợp với cái váy rất đẹp và sang trọng.
“Ôi đẹp quá, mẹ hay thiệt. mà chấc mẹ cũng phải về rồi hả, con không làm mất thời gian của mẹ nữa đâu.”
Mẹ tôi nhíu mày. “Mẹ đâu có đi đâu gấp.”
“Nhưng dượng ở nhà đang lo đó. Bữa nay là thứ Bảy nữa, cuối tuần dượng luôn dành thời gian ở nhà với mẹ mà.”
Thề có Chúa là quả thật tôi thấy rất áy náy với dượng. trong suốt bốn năm qua kể từ khi cưới mẹ, dượng đã bỏ rất nhiều thời gian và tiền bạc ra để dàn xếp vụ Nathan. Không phải ai cũng làm được như vậy. Tôi mang ơn dượng cả đời vì ình yêu to lớn ông dành cho mẹ tôi.
“Thì con cũng đang lo lắng mà, Eva. Mẹ muốn ở đây lo cho con.”
Cổ họng tôi nghẹn lại vì hiểu mẹ đang muốn làm hết sức để bù đắp cho tôi, vì bà vẫn không thể thôi tự trách mình. “Không sao đâu, con ổn mà.” Tôi lạc giọng. “Mà thật tình con thấy áy náy nếu phải “giành” với giượng sau tất cả những gì dượng đã làm cho mẹ con mình. Dượng làm việc cả tuần rồi, cuối tuần chỉ có mẹ là phần thưởng của ông ấy thôi đó.”
Bà nở nụ cười đẹp như mơ. “Con nói nghe mát lòng má dạ quá.”
Thi tôi cũng thấy mát lòng mỗi lần Gideon nói với tôi điều tương tự vậy.
Thật không tin nổi chỉ mới một tuần trước thôi hai đứa tôi còn ở bên nhau trong căn nhà bên bờ biển, yêu nhau say đắm, thậm chí còn bàn tính nhiều chuyện nghiêm túc nữa chứ.
Giờ đây mối liên kết đó đã không còn nữa, và tôi hiểu lý do tại sao. Dù rất giận vì anh cố ý giấu tôi một chuyện rất quan trọng là sự xuất hiện cảu Nathan ở New York, và cũng rất đau khổ khi anh không nói thẳng với tôi suy nghĩ thật của mình, nhưng tôi hiểu được lý do anh làm như vậy. Xưa giờ Gideon luôn che đậy cảm xúc trước người khác, thói quen đó đâu có dễ thay đổi một sớm một chiều được. Tôi không thể trách anh vì bản chất của anh, cũng như tôi sẽ không thể trách anh nếu anh không thể sống được với quá khứ của tôi.
Tôi thở dài buồn bã, rồi ôm mẹ. “Có mẹ ở đây đúng là thứ con đang cần. Được nói, cười, khóc với mẹ nữa, còn gì bằng. Cảm ơn mẹ.”
“Thiệt hả?” mẹ bỗng trở nên nhỏ bé và mong manh trong vòng tay tôi, dù hai mẹ con có dáng người ngang cỡ nhau, thậm chí mẹ còn nhỉnh hơn trên đôi giày cao gót. “Mẹ sợ con phát điên đến nơi chứ.”
Tôi buông mẹ ra, mỉm cười. “Đúng là con cũng suýt điên thiệt, may mà nhờ có mẹ. Dượng là một người rất tốt, nhờ mẹ nói với dượng con rất biết ơn vì mọi chuyện dương làm cho mẹ con mình.
Rồi tôi cầm túi xách lên, khoác tay bà đi ra cửa. Mẹ lại ôm tôi, vuốt vuốt trên lưng. “Tối nay hay ngày mai nhớ gọi cho mẹ nha, mẹ muốn biết chắc là con không sao.”
“Được rồi mẹ.”
Bà nhìn tôi. “Tuần sau mình lên kế hoạch đi mỹ viện đi. Nếu Cary không đi được thì mình gọi dịch vụ tới nhà. Phải hưởng thụ một chút, nhất là trong mấy ngày này.”
“Ý mẹ nói là nhìn con bù xù lắm chứ gì.” Hai mẹ con đều đang mệt mỏi, nhưng so ra mẹ che giấu chuyện đó giỏi hơn tôi nhiều. Sau bao nhiêu năm Nathan vẫn cứ như cái bóng ma treo lơ lửng trên đầu, lăm le phá hoại cuộc sống của chúng tôi bất cứ lúc nào. Chúng tôi luôn phải cố gắng để bề ngoài tỏ ra vui vẻ hạnh phúc hơn thực chất bên trong. “Mè mẹ nói có lý, mình đang rất cần được chăm sóc sắc đẹp, chắc Cary thích lắm mặc dù anh ấy chỉ có thể làm móng tay móng chân thôi.”
“Để mẹ sắp xếp cho. Chưa gì mẹ đã mong rồi nè.” Trên môi bà nở nụ cười đáng giá đúng thương hiệu Monica...
Nụ cười đó là thứ đập thẳng vào mắt bố khi tôi mở cửa ra. Ông đứng ngay cửa, tay cầm chùm chìa khóa của Cary, cung vừa đang định tra chìa vào mở cửa. Bố mặc quần soọc và giày thể thao chạy bộ, cái áo thu ướt đẫm mồ hôi đã bị ông cởi ra vắt lên vai. Ông vẫn còn thở hổn hển, mồ hôi bóng lưỡng trên làn da rám nắng và thân hình cơ bắp cuồn cuộn. Khỏi phải nói, bố tôi quả là người đàn ông lực lưỡng và quyến rũ.
Và ông đang nhìn mẹ chằm chằm một cách hết sức thiếu tế nhị.
Tôi rời mắt khỏi ông bố nóng bỏng, nhìn sang người mẹ xinh đẹp của mình, giật mình khi thấy bà cũng nhìn ông bằng ánh mắt tương tự.
Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra bố và mẹ yêu nhau. Tôi vẫn luôn ngờ ngợ là bố vẫn còn tương tư mẹ, nhưng tôi cứ nghĩ mẹ tôi lấy đó làm chuyện đáng xấu hổ, như một lỗi lầm thời trẻ của bà mà thôi.
“Monica.” Giọng bố bỗng trầm hơn bao giờ hết, đầy tình cảm.
“Victor.” Mẹ thở gấp. “Anh làm gì ở đây vậy?”
Ông nhướng một mắt. “Thì đi thăm con gái mình.”
“Mẹ phải đi về bây giờ.” Tôi xen vô, hơi giằng xé giữa một bên là cảm giác hạnh phúc khi nhìn bố mẹ ở bên nhau, còn một bên là lòng chung thủy với dượng Stanton, người cho mẹ đúng những thứ bà cần. “Con sẽ gọi cho mẹ sau.”
Bố cứ đứng như trời trồng, nhìn mẹ từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu. Cuối cùng ông cũng hít một hơi dài rồi bước tránh qua một bên.
Mẹ ra khỏi cửa đi tới hướng thang máy. Rồi đột nhiên bà đổi ý, quay trở lại, đặt một bàn tay lên ngực bố rồi nhón chân hôn lên hai má ông.
“Tạm biệt.” Bà thì thầm.
Tôi nhìn theo khi bà hơi lảo đảo đi ra bấm nút gọi thang, lưng vẫn quay về phía hai cha con. Bố tôi thì khỏi nói, ông nhìn không chớp mắt cho tới khi cửa thang đóng kín hẳng.
Ông thở dài rồi bước vô nhà.
Tôi đóng cửa lại. “Sao dó giờ con không biết là bố với mẹ yêu nhau dữ vậy ta?”
Ánh mắt bố chất chứa một nỗi đau đớn như thể vết thương vừa mới hôm qua thôi. Nhìn cảnh đó lòng tôi đau nhói. “Bởi vì điều đó cũng chả nghĩa lý gì.”
“Còn không tin. Tình yêu là tất cả mà.”
“Con đừng có tin mấy lời có cánh đó.” Bố khịt mũi. “Con có tưởng tượng được mẹ con làm vợ của một tay cảnh sát quèn không?”
Tôi nhăn mặt.
“Thì đó.” Ông nói cộc lốc, “Có nhiều lúc yêu thôi vẫn chưa đủ, mà nếu đã không đủ thì cũng ngang bằng như vô dụng thôi.”
Bản thân tôi hiểu rõ sự thật cay đắng đó. Tôi đi thẳng vô bếp.
Bố đi theo. “Con yêu Gideon phải không?”
“Thì rõ rành rành rồi ạ.”
“Còn nó có yêu con không?”
Tôi mệt quá nên bỏ luôn cái ly vô bồn rửa rồi lấy ly mới cho cả tôi và bố. “Con cũng không biết nữa. Con nghĩ anh ấy cần con, thậm chí có thể sẽ làm bất cứ chuyện gì con yêu cầu, bởi vì con cũng có một chút sức ảnh hưởng đối với anh ấy.”
Nhưng anh không hề nói yêu tôi. Anh không thể kể cho tôi nghe quá khứ của anh. Và có vẻ như anh không thể chấp nhận khi nhìn thấy những bằng chứng về quá khứ của tôi.
“Trước giờ con là đứa thông minh mà.”
Tôi lấy cà phê ra để pha thêm ấm mới. “Cái đó còn phải coi lại bố à.”
“Ít ra con cũng không tự lừa dối mình, vậy là tốt rồi.” Tôi ngoái lại nhìn thì thấy ông hơi mỉm cười. “Hồi sáng bố có lấy máy tính con để trên bàn để xem email, con không phiền chứ hả?”
Tôi lắc đầu. “Không sau đâu, bố cứ tự nhiên đi.”
“Bố còn lên mạng tìm thử thông tin về Cross nữa.”
Tôi hơi thót tim. “Bố không thích anh ấy phải không.
“Bố chưa đánh giá vội.” Ông bỏ ra phòng khách rồi quay lại với cái máy tính trên tay.
Tôi vẫn lo xay cà phê trong khi bố bắt đầu giở máy lên.
“Tối qua bố chưa tìm được gì nhiều về cậu ta, nên bố cần thêm thông tin. Bố tìm thấy mấy tấm hình của hai đứa trên mạng, nhìn có vẻ hạnh phúc.” Mắt ông không rời màn hình. “Nhưng còn cái này.”
Nói tới đây ông quay màn hình qua cho tôi coi. “Nói bố nghe tấm này nghĩa là sao, bộ nó còn có chị em gái khác hả?”
Tôi bỏ mớ cà phê lại, quay qua tấm hình mà bố nói, thì ra là một bài trên trang Page Six. Trong hình là Gideon và Corinne tại một bữa tiệc đứng, hai người nhìn rất thân mật tình tứ, Gideon đang vòng tay qua eo cô nàng, môi anh gần như chạm vào một bên trán cô ả nữa chứ. Corinne thì đang cười tươi, tay cầm ly rượu.
Tôi cầm hẳn cái máy lên đọc lời chú thích. “Gideon Cross, chủ tịch tập đoàn Cross Industries và Corinne Giorux tại buổi tiệc ra mắt rượu Vodka Kings man.”
Tay tôi run run kéo lên để đọc thêm, rồi chết lặng người khi phát hiện ra buổi tiệc đó diễn ra từ chín giờ tối ngày thứ Năm, tại một trong những khách sạn mà Gideon sở hữu, lại là nơi tôi không xa lạ gì. Gideon đã từng đưa tôi, sau biết bao nhiêu người khác, tới đó để làm tình.
Thì ra đó là lý do anh nằng nặc nói chuyện riêng với cảnh sát tối hôm qua. Chứng cứ ngoại phạm của anh cho buổi tối, hay thậm chí là cả đêm hôm đó, là một người phụ nữ khác.
Tôi đặt cái áy xuống hết sức nhẹ nhàng, rồi thở hắt ra. “Không phải chị em gì của anh ấy hết.”
“Bố cũng nghĩ vậy.”
“Bố pha cà phê giùm con được không? Con phải đi gọi điện thoại một chút.”
“Được rồi. Xong bố sẽ đi tắm.” Ông nắm nhẹ tay tôi. “Sau đó mình ra ngoài chơi quên hết mọi chuyện xảy ra sáng nay đi. Được không con?”
“Tuyệt.”
Tôi cầm lấy điện thoại, vô phòng đóng cửa lại rồi gọi số di động của Gideon, hồi hộp chờ. Sau ba hồi chuông thì anh bắt máy.
“Cross đây.” Anh trả lời dù biết đó là tôi. “Bây giờ anh không nói chuyện được.”
“Vậy thì chỉ cần nghe thôi. Cho em một phút, em sẽ tự canh giờ. Một phút thôi, trong cái lịch chết tiệt của anh, được hay không?”
“Anh thật sự là...”
“Nathan có đem hình của em tới tìm anh không?”
“Chuyện này không phải....”
“Có hay không?” tôi quát.
“Có.”
“Anh có coi hết chưa?”
Im lặng một lúc lâu. “Rồi.”
Tôi thở dài. “Được rồi. Anh đúng là thằng tồi khi cho em với bác sĩ Petersen leo cây trong khi anh đi chơi với người đàn bà khác. Thật sự rất khốn kiếp, Gideon à. Nhất là đó lại là buổi tiệc của Kingsman, một sự án rất có ý nghĩa với hai đứa mình vì đó là lý do mà mình...”
Bỗng tôi nghe sột soạt như có tiếng kéo ghế ra. Tôi tuyệt vọng, vộ vã nói trước khi anh cúp máy.
“Em nghĩ anh là thằng hèn vì không dám thẳng thắn chia tay với em mà lại đi ăn nằm với người khác.
“Eva à. Chết tiệt thật.”
“Nhưng em muốn anh biết rằng, cho dù anh đã xử lý chuyện này một cách rất tệ, làm tan nát trái tim em, làm em không còn chút tôn trọng nào đối với anh hết, thì em cũng không trách anh khi anh phản ứng như vậy trước tấm hình đó. Chuyện đó em hiểu.”
“Em thôi đi.” Giong anh nhỏ còn hơn là thì thầm, tôi nghĩ ngay tới chuyện Corinne vẫn đang ở bên cạnh anh.
“Em không muốn anh tự trách mình vì chuyện đó, hiểu không? Sau tất cả những gì mình đã cùng trải qua, ý là em chỉ tự đoán thôi vì anh không khi nào nói cho em biết những suy nghĩ của anh hết, thì dù sao đi nữa...” tôi nhăn mặt vì giọng mình bắt đầu run run. Nhưng khi tôi mở miệng ra, mấy lời sau thấm đẫm nước mắt. “Đừng tự trách mình. Em không trách anh đâu. Vậy thôi.”
“Chúa ơi.” Anh thở mạnh. “Đừng nói nữa, Eva.”
“Em nói xong rồi. Hy vọng anh sẽ tìm được...” tôi siết chặt ống nghe. “Mà thôi. Tạm biệt.”
Tôi cúp máy rồi thả điện thoại xuống giường, xong cởi hết đồ, đi thẳng vô nhà tắm, tháo cái nhẫn của Gideon tặng bỏ lên kệ. Tôi mở nước thật nóng, rồi gục xuống sàn.
Tôi đã không còn gì hết.